Mẹ chồng khắt khe hà tiện với con dâu nhiều năm

Tôi đã thầm trách mẹ chồng suốt mấy năm qua cho đến khi tôi biết được sự thật về bà.

Con dâu thầm trách mẹ chồng cư xử khắt khe cho đến khi biết được sự thật. (Ảnh minh họa)

Mẹ chồng - nàng dâu, chuyện mỗi nhà mỗi cảnh

Tôi năm nay 30 tuổi, đã kết hôn được 6 năm. Không biết người khác làm dâu thế nào chứ tôi thấy khó, ngột ngạt sau vài năm ở nhà chồng. Tôi kết hôn xuất phát từ tình yêu, được gia đình hai bên chấp thuận, không có gì trở ngại cả. Duy chỉ có mẹ chồng tôi bên ngoài thì đồng ý nhưng lại ấm ức điều gì đó.

Ban ngày giờ hành chính đi làm công ty, chiều tối về nhà là phải đảm nhận mọi nhiệm vụ của mẹ chồng giao. Tôi không dám la cà, mua bán gì bên ngoài, nhưng mẹ chồng vẫn khó chịu nếu về muộn. Vậy là vội vàng về nhà, lao đầu tất bật công việc nhà từ nấu cơm, rửa bát, quét nhà, giặt giũ… Đến khuya mới đi tắm trong sự thúc giục của mẹ chồng tắm nhanh để làm việc khác.

Sáng đã phải dậy từ 5 giờ, đi chợ sớm để mua được đồ tươi, rẻ theo ý mẹ chồng. Nấu đồ ăn sáng xong gọi mọi người dậy ăn, rửa bát và dọn qua nhà rồi mới đi làm. Biết tôi làm ra tiền, mẹ chồng liền tìm cách thâu tóm, bắt nộp tiền ăn, sinh hoạt phí hàng tháng. Đóng tiền cao, chi nhiều khoản nhưng ăn uống hết sức đơn giản, mẹ chồng rất tiết kiệm làm tôi cảm giác như đi ở trọ vậy.

Tôi ở nhà chồng nhiều năm như vậy mà chưa thấy mẹ chồng mua cho bất cứ thứ gì. Mẹ chồng tiết kiệm từng đồng, gom góp để gửi ngân hàng, mua vàng. Tôi thầm nghĩ, già cả rồi sao cứ phải tằn tiện từng đồng như thế làm gì không biết. Cứ để con cháu ăn uống kham khổ, tiền nhiều để làm gì?...

Gần đây sức khỏe của mẹ chồng tôi không được tốt, bà hay đau yếu. Thế nên, vợ chồng tôi thuyết phục mãi bà mới chịu đi khám bệnh và điều trị. Tôi phải trang trải mọi chi phí, chứ để mẹ chồng tôi trả bà vì tiết kiệm mà không chịu chữa bệnh. Mẹ chồng nằm viện, tôi cố gắng động viên, chăm sóc bà. Nhưng bệnh tình mẹ tôi trở nặng, sức khỏe rất yếu, hẳn là bà đã giấu bệnh từ lâu.

Cách đây mấy hôm, mẹ chồng có nhờ về lấy hộ giấy tờ và làm theo lời dặn ghi ở giấy. Tôi mở két ra và thấy trong két có nhiều tiền, vàng, sổ tiết kiệm của mẹ chồng. Mở tờ giấy ghi dặn, đó là một bức thư mà mẹ chồng gửi riêng cho tôi.

Mẹ chồng tôi viết: "Mẹ biết thời gian qua con vất vả, khổ cực vì mẹ và nhà chồng. Mẹ cũng làm thế cũng bởi muốn con trở thành con dâu đảm của nhà. Thật may cho mẹ có người con dâu ngoan, chăm chỉ như con. Mẹ tiết kiệm tiền cũng để lo cho vợ chồng con và các cháu sau này bớt khổ. Số tiền, vàng mẹ có tổng cộng là hơn 1,5 tỷ đồng. Số tiền này con dùng để chữa bệnh, lo liệu cho mẹ, số còn lại mẹ cho con. Các con dùng để xây sửa nhà hoặc mua chỗ khác ở thì tùy ý".

Đọc thư của mẹ chồng tôi òa khóc, tôi hối hận vì đã trách lầm bà suốt mấy năm qua. Cả đời bà vất vả vì chồng mất sớm, cố gắng chắt chiu cũng chỉ để lo cho vợ chồng người con trai duy nhất đỡ khổ về sau. Giờ tôi chỉ muốn mẹ chồng khỏi bệnh, sống khỏe mạnh bên con cháu để tôi được chăm sóc bà. Tôi thấy mình hạnh phúc được làm con dâu của bà.

Thật may là suốt thời gian qua tôi ấm ức, chịu đựng mà chưa làm điều gì khiến mẹ chồng tổn thương. Nếu không, bây giờ chắc tôi hối hận vô cùng.

Được mẹ chồng chiều chuộng giành làm hết việc nhà

Tôi thật vui vì có mẹ chồng tâm lý, san sẻ việc nhà với con dâu nhưng rồi sự thật lại làm tôi thất vọng.

Nhìn mâm cơm đãi chị chồng, tôi tức nghẹn

Năm năm lấy chồng là 5 năm tôi sống mẫu mực, chỉn chu, chưa từng than vãn một lời nhưng mẹ chồng dường như vẫn không hài lòng.

Suốt nhiều năm làm dâu, sống chung nhà chồng, tôi luôn dĩ hòa vi quý để gia đình yên ấm. Nhưng lời nói của mẹ chồng thời gian gần đây khiến tôi không thể ngồi yên. Nếu tôi còn im lặng thì cả nhà chồng sẽ coi tôi là kẻ nhu nhược, không dám làm bất cứ việc gì.

Năm năm lấy chồng là 5 năm tôi sống mẫu mực, chỉn chu, chưa từng than vãn. Vợ chồng tôi cũng chỉ làm công ăn lương nên cuộc sống đủ ăn đủ tiêu chứ không giàu có. Vì vậy chúng tôi chọn sống chung với bố mẹ chồng, đi làm hơn chục cây số để tiết kiệm tiền thuê nhà.

Chưa sinh con, mỗi tháng, tôi góp 4 triệu tiền ăn đưa mẹ chồng vì chúng tôi chỉ ăn bữa tối ở nhà. Từ ngày sinh con, tôi bàn với chồng đưa mẹ 7 triệu/tháng.

Nhin mam com dai chi chong, toi tuc nghen

Tôi bức xúc vì mẹ chồng liên tục đòi hỏi tiền bạc. Ảnh minh họa. Nguồn: 163

Tuy là góp tiền nhưng hàng ngày, có món gì ngon hay có việc, tôi đều chủ động sắm sửa. Đồ ăn của con, tôi cũng không phiền mẹ mua. Dịp này dịp kia, tôi còn biếu tiền bố mẹ chồng.

Thế nhưng suốt ngần ấy năm, tôi chưa cảm thấy bữa cơm nào thực sự ngon miệng. Cứ ngồi vào mâm là mẹ chồng lại kêu thực phẩm đắt đỏ nên không bày vẽ được.

Trước giờ chúng tôi chưa từng đỏi hòi chuyện ăn uống. Buổi tối tôi cũng không thích ăn nhiều nên luôn nói mẹ không cần cầu kì. Thế nhưng bữa nào mẹ cũng cho ăn đậu phụ và rau luộc khiến vợ chồng tôi không hài lòng.

Có hôm chồng nói mẹ đổi món vì ăn đậu mãi không tốt, mẹ tôi lại đổi sang thịt rang cả tuần. Mẹ kêu sắm các món khác cho từng này miệng ăn rất tốn tiền, phải tiết kiệm. Chúng tôi muốn ăn thêm thì phải đưa thêm tiền hoặc tự mua về.

Tôi phàn nàn với chồng, anh cũng hiểu. Nhưng vì dĩ hòa vi quý, chồng kêu tôi nên nhẫn nhịn vì dù sao cũng chỉ ăn một bữa ở nhà.

Gần đây, chị chồng thường xuyên sang nhà tôi ăn cơm trưa, tối với lý do chồng đi làm ăn xa, ngại nấu. Chị lấy chồng gần nên rất tiện chạy đi chạy lại hai nhà. Bữa cơm nào có chị, tôi cũng thấy mẹ bày đủ thứ cua, ghẹ, thịt cá, đồ ăn ngon… Năm năm làm dâu, tôi chưa từng được mẹ chăm sóc như vậy kể cả lúc bầu bí.

Ăn xong, mẹ còn đưa cho chị nhiều đồ ăn sẵn mang về để trưa hôm sau mang cơm đi làm cho tiện. Nhìn mẹ quan tâm con gái, tự nhiên tôi thấy chạnh lòng. Nhà có vài người ăn, mẹ bày ra gần chục món.

Điều khiến tôi bức xúc là dù vậy mẹ vẫn liên tục kêu hết tiền. Mẹ cho rằng vợ chồng tôi đưa ít, ăn uống tốn kém.

Hôm trước mẹ nói chúng tôi đưa thêm tiền vì con tôi đã lớn, ăn uống tốn hơn. Tôi bức xúc nổi cơn thịnh nộ: “Chúng con thu nhập thế nào mẹ biết rõ. Cơm tối cũng chỉ có rau đậu nên con thấy không tốn kém như mẹ nói. Có tốn hay không là do cách mẹ chi tiêu thôi ạ. Con nghĩ mẹ nên ghi tất cả các khoản chi tiêu ra đây để con hạch toán giúp mẹ xem tốn thế nào”.

Câu nói của tôi động đến lòng tự ái của mẹ chồng. Hôm sau, mẹ dỗi không nấu cơm, còn chồng bắt tôi phải xin lỗi. Tôi chẳng thấy mình làm gì sai nên không làm theo ý chồng.

Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi quyết định dọn ra ở riêng dù phải thuê nhà. Tôi không chịu được mỗi bữa cơm lại nghe mẹ than vãn về tiền ăn, tiền điện. Mẹ tính toán như vậy thử hỏi trong lòng mẹ có thực sự coi con cháu của mẹ là người thân?