Nhói đau nghe câu nói lạnh lòng của mẹ chồng sau khi chồng mất

Tôi chết lặng trước câu nói của mẹ chồng. Trong khi nỗi đau vẫn còn quá lớn chưa thể vượt qua, tôi nào đã nghĩ gì đến chuyện đó...

Vợ chồng tôi kết hôn với nhau mới được gần 3 năm. Những bất đồng, mâu thuẫn của giai đoạn đầu hôn nhân mới tạm xa, gần đây chúng tôi vừa mới kịp hiểu và yêu thương nhau nhiều hơn thì tai họa lại ập đến. Anh mất trong một tai nạn trên đường cao tốc khi đang trở về nhà sau ca trực lúc tối muộn. Anh đi, nỗi đau để lại chất chồng cho mẹ con tôi. Nhất là khi đứa con gái mới hơn 2 tuổi đang bập bẹ gọi bố, mỗi lần nhìn thấy ảnh bố trên bàn thờ lại gào khóc đòi ôm.
Tôi ngất lên ngất xuống, cảm giác không bao giờ muốn tỉnh dậy lại nữa. Nhưng nhìn con thơ, tôi lại dặn lòng mình phải cố gắng chấp nhận sự thật, vượt qua để nuôi con. Trong lúc này, tưởng chừng như mẹ con tôi có thể dựa vào mẹ chồng mà sống nhưng lại chẳng thể được.
Nhất là khi mẹ chồng tôi lạnh lùng hỏi tôi: “Mẹ nghe nói thằng Phương có mua bảo hiểm nhân thọ đúng không? Số tiền nhận được thì con phải chia đôi cho mẹ nữa. Vì mẹ cũng là mẹ nó”.
Nhoi dau nghe cau noi lanh long cua me chong sau khi chong mat
Ảnh minh họa. 
Tôi chết lặng trước câu nói của mẹ chồng. Trong khi nỗi đau vẫn còn quá lớn chưa thể vượt qua, tôi nào đã nghĩ gì đến chuyện tiền nong. Tiền ma chay phúng viếng của chồng tôi, tôi cũng không hề biết đến.
Vợ chồng tôi trước nay sống cùng mẹ chồng. Tiền ăn, tiền sinh hoạt vẫn nộp đầy đủ hàng tháng. Khi chồng tôi còn sống, bà thường nói cái gì của bà sau này cũng để lại cho con cháu chứ chết đi đâu mang theo được.
Vậy mà nay khi chồng tôi đột ngột mất chưa ấm chỗ, tôi không hiểu bà lại đòi chia tiền bảo hiểm và lấy hết sạch tiền phúng viếng để làm gì? Hai mẹ con tôi trước mắt biết bấu víu vào đâu để mà sống trong khi tôi đã nghỉ làm từ sau khi sinh con. Công việc bán hàng qua mạng bập bõm, thu nhập lúc được lúc không còn chẳng đủ tiền bỉm sữa cho con.
Chồng tôi ngã xuống mà chẳng có gì để lại cho hai mẹ con. Hợp đồng bảo hiểm vẫn đang trong thời gian xem xét chứ chưa biết họ quyết định là được bao nhiêu. Bao nhiêu khó khăn, áp lực, gánh nặng một mình nuôi con còn ở phía trước, vậy mà mẹ chồng tôi chẳng thể thông cảm được. Khi tôi còn chưa tỉnh dậy nổi sau cơn ác mộng, con gái tôi vẫn đang khóc đòi bố mỗi ngày, mẹ chồng tôi đã giục: “Con gửi con bé đi học rồi đi làm đi!”.
Những quyết định, suy nghĩ của bà khiến tôi luôn phải tự hỏi, bà có phải là bà nội của con gái tôi, có phải là mẹ đẻ của chồng tôi không? Tại sao một người phụ nữ vừa mất đi con của mình lại không thể cùng khóc với con dâu và cháu, không thể an ủi chăm sóc những người thân của con trai?
Trong khi mẹ chồng tôi hoàn toàn có điều kiện để làm được tất cả những điều đó. Mẹ chồng tôi vẫn nhận lương hưu công nhân đều đặn mỗi tháng, đủ để bà sống thoải mái. Chưa kể đến việc số tiền sinh hoạt vợ chồng tôi đóng góp bao lâu nay, mỗi tháng đều thừa một ít để bà tích cóp thêm.
Tôi dự định sẽ lĩnh tiền, thẳng thắn nói với mẹ chồng việc tôi cần số tiền đó để lo cho con gái trước, còn nữa sẽ gửi bà một khoản hợp lý coi như là tiền phụng dưỡng của con trai dành cho bà. Tôi không biết với những ý định đó của mình, mẹ chồng sẽ phản ứng thế nào và tôi làm vậy có quá đáng không. Tôi cũng đã xin được việc làm thêm tại căn tin của một trường đại học gần nhà, thu nhập sẽ giúp mẹ con tôi vững vàng hơn.

Thấy dấu hiệu này, đi khám ngay kẻo ung thư buồng trứng

Ung thư buồng trứng là bệnh lý ác tính khởi phát từ buồng trứng ở nữ giới, riêng tại Việt Nam, mỗi năm phát hiện hàng nghìn ca mắc mới ung thư buồng trứng và tỷ lệ tử vong lên tới 45%.

Nguyên nhân gây ung thư buồng trứng

Vừa bước ra từ khách sạn với nhân tình, chồng lặng người cảnh tượng trước mắt

Chồng cô có lẽ còn choáng váng hơn cô, khi vừa bước ra từ nhà nghỉ với người tình thì lại chứng kiến được cảnh tượng mà anh nằm mơ cũng không bao giờ ngờ tới như thế.

Sáng nay chủ nhật, chồng có việc ra ngoài, cô đã hứa với con gái 4 tuổi từ trước nên một mình đưa con đi mua đồ chơi. Thời tiết rất đẹp, cửa hàng đồ chơi mà đồng nghiệp cô giới thiệu cũng rất ổn. Hai mẹ con vui vẻ lựa vài món, còn tán chuyện với chị bán hàng chán chê, mới có ý định ra về.

Vừa bước ra khỏi cửa shop đồ chơi, cô còn đang nghĩ cần gọi điện cho chồng, hỏi anh trưa có về ăn cơm hay không, để mẹ con cô còn biết. Thì con gái bên cạnh đã reo lên: "Mẹ ơi, bố kìa!". Cô dõi mắt theo cánh tay bé xíu của con, thì lặng người khi nhìn thấy chồng mình và một cô gái trẻ đang đứng sóng vai ở trước cửa 1 căn nhà cách mẹ con cô ngắn ngủn có hơn chục mét. Điều đáng nói, căn nhà đó lại là một nhà nghỉ!

Cô chưa kịp định thần thì con gái đã chạy ào đến chỗ bố, ôm chân bố rồi ríu rít: "Bố ơi, mẹ đưa con đi mua đồ chơi. Con và mẹ mua bao nhiêu là đồ chơi đẹp. Bố đến đón con đấy à?". Chồng cô có lẽ còn choáng váng hơn cô, khi vừa bước ra từ nhà nghỉ với người tình thì lại chứng kiến được cảnh tượng mà anh nằm mơ cũng không bao giờ ngờ tới như thế.

Vừa vui vẻ hết mình với người phụ nữ khác, con gái lại chạy đến ôm chặt, ngây thơ reo vui khi nhìn thấy mình, người đàn ông còn lương tâm nào có thể bình tĩnh cho nổi?

Cô đau đớn nhìn tất cả trong mắt. Hóa ra anh đã ngoại tình. Thế mà cô chẳng hề hay biết chút gì. Và hôm nay đúng là ông trời sắp đặt, khi để mẹ con cô mua đồ chơi ở ngay sát căn nhà nghỉ mà anh và bồ hẹn hò. Còn gì cay đắng, xót xa hơn thế?

Trái tim cô đau như vỡ tan thành từng mảnh, nhưng nhìn nụ cười ngây thơ trên mặt con gái, cô lại vực lại tinh thần. Cô mỉm cười bước lại gần, bảo với con gái: "Con chưa ngoan nhé! Con đã chào bạn của bố chưa? Chào cô đi con!". Con gái lúc này mới sực tỉnh, vội vàng lễ phép chào người phụ nữ đi cùng bố mình. Trẻ con đâu có hiểu gì chứ!

Thấy cả chồng và cô ả kia đều lúng túng ra mặt, cô tiếp lời: "Anh với bạn đã bàn xong công việc chưa? Nếu bạn anh có thời gian rảnh thì anh hãy mời cô ấy về nhà mình chơi?". Cô ả kia ngượng ngập từ chối. Cô cười: "Vậy nhà chúng tôi xin phép về trước nhé. Con chào tạm biệt cô đi con! Về nhà còn khoe đồ chơi mới với bố nào!".

Vua buoc ra tu khach san voi nhan tinh, chong lang nguoi canh tuong truoc mat
Ảnh minh họa. 

Con gái hồn nhiên chào "bạn" của bố mình, rồi cả nhà cô vẫy taxi lên xe về trước. Cô sắp không chống cự được nữa rồi, tất cả chỉ vì con, cô mới phải diễn phải cười phải làm như không. Cô nhanh chóng đưa con sang gửi bà ngoại, cô không muốn khóc trước mặt con, càng chẳng nỡ để con chứng kiến cảnh bố mẹ to tiếng với nhau.

Gửi con xong về tới nhà, cô lao vào phòng ngủ, đóng chặt cửa khóc như mưa. Cô đau đớn quá, không biết phải làm gì nói gì lúc này nữa, chỉ biết dùng cách giải tỏa nguyên thủy nhất để hi vọng vơi bớt phần nào khổ sở trong lòng mà thôi.

Còn anh lặng người ngồi trên sofa, lòng xót xa khi nghĩ đến nụ cười hồn nhiên chưa nhuốm sự đời của con gái. Một cảm giác tội lỗi, áy náy vô cùng dâng trào khi anh đối diện với ánh mắt trong trẻo đầy tin tưởng, sùng bái mà con gái dành cho mình. Sao anh có thể làm như thế? Chỉ vì chút dục vọng tầm thường mà biến mình thành kẻ tội đồ với vợ con, gia đình.

Còn cô, cô cao thượng cũng như giàu sự hi sinh, nhẫn nại hơn anh gấp bội. Lòng cồn cào nổi sóng, nhưng cô vẫn kìm nén vì con, vì nghĩ cho đại cục. Anh thật hèn hạ, thật xấu xa và bỉ ổi! Cả đời này anh có bù đắp cũng không hết những gì anh đã làm tổn thương đến hai mẹ con cô.