Hơn 10 ngày ở nhà vì dịch bệnh, tôi không còn muốn ly dị vợ

(Kiến Thức) - Tôi hối hận sâu sắc, tôi nhận ra mình trước này là một người đàn ông vô tâm, ích kỷ, hay già mồm cãi láo. Tôi thực sự không có tư cách làm chồng, làm cha.

Tôi và Vân kết hôn 6 năm, có một con gái 3 tuổi. Tết Nguyên đán năm nay, chúng tôi quyết định sẽ cùng về chúc tết hai bên nội ngoại cho đầy đủ lễ nghĩa, sau Tết, hai vợ chồng sẽ ra tòa ly hôn.
Cuộc hôn nhân suốt 6 năm qua của tôi rất ít khoảnh khắc hạnh phúc, đa số đều là mâu thuẫn, mệt mỏi. Nói đơn giản, ăn không cùng khẩu vị, nói không cùng quan điểm.
Khi có con gái nhỏ, tôi mong Vân có thể tạm ở nhà một vài năm để chăm lo gia đình. Cô ấy liền nói: "Tôi ăn học 16 năm, không phải để làm ô sin cho nhà anh".
Bí quá, tôi đành nhờ cha mẹ hỗ trợ. Không quá một tháng, quan hệ mẹ chồng - nàng dâu đổ vỡ, cha mẹ tôi bỏ về nhà.
Hon 10 ngay o nha vi dich benh, toi khong con muon ly di vo
 
Nhờ đến mẹ vợ tôi, mẹ vợ tôi vốn sức khỏe không tốt, mới trông cháu được ba ngày, bà đã ngã bệnh, phải gọi cấp cứu đưa vào bệnh viện.
Không nhờ cậy được ai, tôi năn nỉ vợ lần thứ hai, mong cô ấy tạm thời nghỉ việc. Kết quả, cô ấy cáu giận quát: "Ai cũng có công việc của mình, tại sao em phải từ chức?, muốn nghỉ thì anh tự nghỉ đi!".
Kể từ đó, vợ chồng tôi lại càng mâu thuẫn nhiều hơn. Tôi phải tăng ca làm thêm, Vân nói tôi trốn tránh trách nhiệm với gia đình.
Tôi trông con gái, cô ấy lại quát nạt tôi nói tôi chỉ thích lướt điện thoại, cho con gái xem ti vi.
Tôi nấu nướng, làm cơ, cô ấy chê là cơm cho lợn ăn, không phải cho người.... Nói chung, dù tôi có làm bất cứ điều gì đều là không đúng, là sai trái.
Lúc nào vợ tôi cũng soi ra được lỗi sai của tôi, khiến tôi ngột ngạt, chán ghét cuộc sống gia đình. Trong một lần vì quá bực, tôi đã đẩy Vân ngã, khiến cô ấy bàng hoàng, kiên quyết đòi ly hôn.
Nghe thấy ly hôn, tôi cũng không phản ứng quá mạnh. Không suy nghĩ nhiều, tôi đồng ý. Giấy ly hôn viết xong, hai vợ chồng đều đợi tới qua Tết sẽ chính thức ra tòa.
Chẳng ngờ, đợt bệnh dịch này ập đến, khiến một nhà ba người chúng tôi điêu đứng, công việc của tôi đình trệ, hành hóa thực phẩm thì thứ gì cũng đắt, thứ gì cũng khó mua. Con gái được nghỉ học, vợ chồng tôi cũng phải thay phiên nhau ở nhau trông.
Thời gian này, tôi đột nhiên nhận thấy, vợ tôi kỳ thực vô cùng đảm đang. Cô ấy có thể đi chợ rất nhanh, mua bán dứt khoát, cũng có thể khuôn đồ, mang vác rất nặng.
6 năm hôn nhân, vợ tôi từ một cô gái yếu đuối biến thành một người phụ nữ mạnh mẽ, không gì không làm được.
Trong lúc tôi chán ngán, oán trời trách đất, than vãn không làm được việc gì, công việc đình trệ, vợ tôi chăm chỉ thay đổi món ăn, khiến cả gia đình không bị thiếu dinh dưỡng trong những ngày dịch bệnh.
Xong việc nhà, cô ấy lại chơi với con, đọc truyện, dạy con học, tập yoga. Đến tối con gái đi ngủ, vợ tôi lại lên mạng nói chuyện với bạn bè, động viên an ủi mọi người, giúp mọi người lạc quan, phấn chấn hơn.
Tôi đột nhiên cảm thấy tôi là người thừa, mặc dù đây là nhà tôi, nhưng tôi là người có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nói cách khác, chính là một người vô dụng.
Hon 10 ngay o nha vi dich benh, toi khong con muon ly di vo-Hinh-2
 
Tôi bắt đầu cố ý tham gia vào các trò chơi của hai mẹ con. Con gái tôi vô cùng thích thú, cả nhà rất vui vẻ.
Lúc vợ làm cơm, tôi bước vào bếp, nhận thấy rằng nấu một bữa ăn vô cùng rườm rà. Vợ tôi mỗi ngày ngoài làm việc chăm chỉ, đều ba lần vào bếp, thực sự giỏi vô cùng.
Khi thực phẩm hết, tôi xung phong đi chợ, để rồi trải nghiệm cảm giác thứ gì cũng đắt đỏ, không biết phải cân đối làm sao.
Về nhà, tôi thử ngưng dùng điện thoại, ngưng chơi game, làm giúp các việc gia đình. Mới được nửa giờ, cả người tôi ướt đẫm mồ hôi, làm xong việc, chân tay tôi run rẩy, không đứng vững.
Lúc này, tôi hối hận sâu sắc, tôi nhận ra mình trước này là một người đàn ông vô tâm, ích kỷ, hay già mồm cãi láo. Tôi thực sự không có tư cách làm chồng, làm cha.
Mấy ngày gần đây, tôi lặng lẽ chăm nom con gái, giúp đỡ vợ làm việc nhà, nấu ăn, rửa bát. Xong việc, tôi lại cùng vợ ngồi bên ban công, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, cảm thấy cuộc sống gia đình chỉ cần như thế này, hạnh phúc, bình yên. Tôi chắc chắn sẽ cầu xin vợ tha thứ, rút đơn ly hôn.
Đợt dịch bệnh này, tuy đã gây khó khăn, đau khổ cho rất nhiều người, nhưng lại giúp tôi nhận ra, tôi đã sai ở đâu, nên bắt đầu lại như thế nào. Đối với tôi, đây đúng là trong họa có phúc.

3 năm con trai lấy vợ, mẹ khóc thầm thèm bữa cơm sum vầy

Ba năm con trai lấy vợ cũng là quãng thời gian tôi khóc thầm từng đêm, thèm một bữa cơm sum vầy khi Tết đến.

Tết nghĩa là đoàn viên nhưng với tôi, điều đó quá xa vời. Tôi năm nay 50 tuổi, làm giáo viên dạy cấp 2, sống một mình ở Hà Nội. Cậu con trai độc nhất của tôi lập gia đình, chuyển vào Cần Thơ sinh sống 3 năm nay.
3 nam con trai lay vo, me khoc tham them bua com sum vay
Ảnh minh họa. 

Lời khuyên của phụ nữ một lần đò dành cho chị em

Người đàn bà một lần đò có đủ trải nghiệm, đủ đau thương và đủ trưởng thành, đây là những câu nói của họ giúp chị em khôn ngoan hơn mỗi ngày.

Dưới đây là những câu nói của đàn bà một lần đò dành cho chị em phụ nữ, dù còn độc thân hay đã có chồng cũng nên nằm lòng để sống khôn ngoan hơn.

Gục ngã khi phát hiện nửa đêm chồng ra nghĩa trang ngủ, sáng lại về ôm vợ

Tầm 12 giờ đêm, chồng tôi bắt đầu thức giấc. Anh đi ra ngoài, nhân cơ hội ấy, tôi đã bám theo anh.

Khi gõ những dòng này, tay chân tôi vẫn còn run lẩy bẩy. Người chồng mà tôi sống cùng, người đàn ông tôi yêu suốt 1 năm qua, tại sao lại khiến tôi thấy xa lạ và mơ hồ thế này?

Tôi đến với chồng cách đây 1 năm. Sau khi yêu nhau, tôi được biết chồng tôi đã từng yêu một cô gái. Họ yêu nhau mấy năm trời, thậm chí còn tính đến chuyện đám cưới. Số phận trêu ngươi, cô người yêu của chồng tôi bị tai nạn qua đời.

Về sau, mỗi lần tôi nhắc đến người yêu cũ là chồng tôi lại gạt đi, anh bảo đó là quá khứ và xin tôi đừng khiến anh thêm đau lòng. Lúc đó tôi còn tự trách mình vô duyên vì tò mò với người đã khuất. Kể từ lần ấy, tôi không còn thắc mắc gì về chuyện tình cảm của họ.

Chúng tôi kết hôn, được hai bên bố mẹ cho tiền để mua một căn chung cư. Với số tiền đó, chúng tôi dư sức mua được căn chung cư nội thành, lại thuận tiện đi lại. Vậy mà chồng tôi không nghe. Anh khăng khăng đòi mua nhà ở ngoại thành, đã vậy còn xa chỗ làm của cả hai chúng tôi.

Guc nga khi phat hien nua dem chong ra nghia trang ngu, sang lai ve om vo
Thấy tôi không đồng ý, chồng tôi ra sức thuyết phục vợ. (Ảnh minh họa) 
Thấy tôi không đồng ý, chồng tôi ra sức thuyết phục vợ. Anh bảo ở ngoại thành chi phí không đắt đỏ, không khí trong lành, mà bây giờ chúng tôi nên tiết kiệm một khoản tiền chứ không nên phung phí hết tiền bố mẹ đã cho. Chẳng hiểu sao khi ấy tôi lại thấy có lý. Vì thế, chúng tôi quyết định chọn căn nhà ở khu chung cư xa trung tâm thành phố.
Tôi bắt đầu phát hiện chồng mình có biểu hiện lạ cách đây nửa tháng. Tôi kết hôn đã được 1 tháng. Nhưng vì có thai trước nên hiện tại cái thai của tôi đang ở tháng thứ 3. Đợt này tôi thường xuyên phải dậy đi tiểu đêm. Điều kỳ lạ là đêm nào tỉnh dậy tôi cũng không thấy chồng đâu. 1 tuần, rồi 2 tuần đều như vậy, tôi ra ban công và phòng đọc cũng không thấy chồng nên bắt đầu sinh nghi. Tôi còn nghĩ vì mình không đáp ứng đủ nhu cầu sinh lý nên chồng mới ra ngoài ngoại tình để giải tỏa.
Tối ấy, tôi lên giường và giả vờ ngủ như mọi ngày. Tầm 12 giờ đêm, chồng tôi bắt đầu thức giấc. Anh đi ra ngoài, nhân cơ hội ấy, tôi đã bám theo anh. Chồng tôi rảo bước nhanh đến khu nghĩa trang gần chỗ chúng tôi ở. Tôi lạnh toát sống lưng khi thấy chồng bước vào nơi ấy giữa đêm. Nhưng sự tò mò vẫn thôi thúc, tôi theo anh cho đến khi anh dừng chân lại một ngôi mộ. Rồi anh thắp nến và nằm xuống cạnh ngôi mộ ấy.
Guc nga khi phat hien nua dem chong ra nghia trang ngu, sang lai ve om vo-Hinh-2
Điều kỳ lạ là đêm nào tỉnh dậy tôi cũng không thấy chồng đâu. (Ảnh minh họa) 

Đó là mộ người yêu cũ của chồng tôi. Tôi nhận ra vì đã từng thấy ảnh chồng mình và cô ấy trên facebook. Chân tôi như khuỵu xuống khi biết sự thật phía sau mọi chuyện. Và tôi đã lờ mờ đoán ra được, tại sao chồng tôi thích ở khu chung cư ngoại thành này đến vậy. Thì ra anh muốn gần người yêu cũ của mình. Thì ra đêm nào anh cũng ra ngủ bên mộ cô ấy và lẻn về nhà lúc tờ mờ sáng để tôi không phát hiện.

Đó là chồng tôi, sao bây giờ tôi lại thấy xa lạ quá. Anh khác anh của mọi ngày hoàn toàn. Anh khiến tôi sợ anh mỗi khi đến gần. Tôi chưa dám nói ra mọi chuyện với chồng. Nhưng vì tôi cứ im lặng nên đêm nào chồng tôi cũng ra mộ người yêu ngủ rồi lại về ôm vợ như không có chuyện gì. Bây giờ tôi rối trí lắm, phải làm sao để chồng tôi chấm dứt chuyện này đây?