Chồng ngoại tình, hứa cho 10 tỷ để tôi chấp nhận vợ bé

Tôi đau khổ khi phát hiện anh có nhân tình, điều choáng váng hơn là anh còn đưa ra đề nghị sẽ chuyển cho tôi 10 tỷ đồng để bù đắp, điều kiện là tôi sẽ không ly hôn.

Tôi năm nay 34 tuổi, là nhân viên văn phòng trong một công ty truyền thông. Chồng tôi hơn tôi 4 tuổi, làm trong lĩnh vực xây dựng.

Chúng tôi yêu nhau 3 năm mới quyết định đi đến kết hôn. Cả hai đều là tình đầu của nhau. Hai vợ chồng đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp nên giữa chúng tôi ngoài tình yêu còn có sự thấu hiểu và đồng cảm.

Tôi nhớ những tháng ngày yêu nhau, cuộc sống khó khăn, có lúc trong túi không có đồng nào, hai đứa chia nhau từ gói mỳ tôm, ổ bánh mỳ. Nhà anh nghèo nhất làng, anh lại là con cả nên khi ra trường, anh vật lộn đủ nghề để có tiền trang trải cuộc sống, gửi tiền về giúp đỡ bố mẹ và các em.

Ngày ấy, lương anh 5 triệu đồng, anh thuê trọ trong căn nhà chỉ vài m2, còn không đủ kê chiếc giường ngủ. Chúng tôi hẹn hò trong công viên, sang lắm thì ra ngồi quán trà đá, gọi thêm đĩa hướng dương để nhâm nhi.

Tình yêu trong sáng cứ thế vượt qua những ngày sóng gió, gian khó để đến được với nhau. Tôi vẫn nhớ, có những lần tôi theo anh trên chiếc xe đạp cùng anh nộp hồ sơ xin việc khắp thành phố.

Ngày ấy, thấy mồ hôi tôi nhễ nhại, anh nắm tay tôi xúc động bảo: "Sau này anh nhất định sẽ làm ra tiền để em không phải chịu khổ". Với tôi, tìm được một người đàn ông yêu thương mình là hạnh phúc, tiền tài vật chất tôi nghĩ mình còn trẻ sẽ còn làm ra được.

Đám cưới chúng tôi, anh em đằng ngoại cũng có người nói ra, nói vào phản đối vì nhà anh nghèo quá, sợ tôi khổ. Bố mẹ thương tôi, thương anh chỉ biết động viên hai đứa cố gắng. Sau đám cưới, anh thổ lộ vẫn nợ gần 100 triệu đồng tiền vay mượn lo cho bố mẹ và các em ở quê. Tôi có chút tủi thân song cũng động viên anh để cố gắng làm lụng trả nợ.

Cuộc sống vất vả, có lúc thiếu chỗ nọ đắp chỗ kia nhưng cả hai vui vẻ, lạc quan. Anh chăm chỉ, hiền lành và không rượu chè cờ bạc, đi làm về luôn chăm chút tổ ấm nhỏ. Kinh tế cũng dần dần ổn định hơn.

Chúng tôi mua được một căn chung cư trả góp. Công việc anh ngày càng thuận lợi, có đồng ra đồng vào, không những trả hết nợ còn dư tiền mua ô tô, mua thêm đất đầu tư. Nhìn cuộc sống của tôi, bạn bè ngưỡng mộ, anh em họ hàng ai cũng lấy đó làm gương để cố gắng. Tôi cứ tưởng "ông trời có mắt, không phụ lòng người". Tôi chìm đắm trong hạnh phúc mà không thể ngờ, bi kịch sóng gió lại có ngày xảy ra vào chính ra đình mình.

Chong ngoai tinh, hua cho 10 ty de toi chap nhan vo be

Tôi sốc khi phát hiện chồng ngoại tình một cách tinh vi (Ảnh minh họa: Ipleaders).

Anh ngoại tình. Nhưng điều đau đớn là anh không có biểu hiện gì là một người chồng tệ bạc. Tháng lương công ty trả anh chuyển khoản hết cho vợ. Đi làm về anh không tụ tập rượu chè mà luôn về đúng giờ, chăm chút cho con, giúp vợ việc nhà.

Anh thích thể dục, nên 5 giờ chiều tan làm, anh sẽ về nhà dọn dẹp rồi chạy bộ 2 tiếng. Buổi tối anh có thói quen uống trà đá, tán gẫu dưới chân tòa nhà. Một tuần, anh có khoảng 2 ngày xa nhà đi công trình. Tôi không hề có chút nghi ngờ và đề phòng. Bởi lịch trình, công việc của anh tháng nào cũng vậy, năm nào cũng thế, gần như không có đột xuất gì. Anh lại luôn làm tròn vai người chồng đảm, trách nhiệm với gia đình.

Thế nhưng tôi đâu ngờ được, anh thuê nhà cho nhân tình ngay trong chung cư tôi ở. Một ngày anh sẽ phân chia thời gian để vừa có mặt ở nhà đóng vai "chồng tốt", vừa có thể vui vẻ với nhân tình mà tôi không hề hay biết.

Những lúc anh đi đổ rác cũng ghé qua nhà nhân tình. Buổi sáng 7 giờ anh ra khỏi nhà nhưng thực ra là sang nhà cô ấy ở, 10 giờ mới đến cơ quan. Chiều anh nói chạy bộ thực chất cũng là dành thời gian bên nhân tình.

Anh sắp xếp khéo léo đến nỗi tôi không hề hay biết, không nhận ra sự khác thường trong lời nói, ứng xử hay thái độ của anh. Bây giờ nghĩ lại, tôi mới phát hiện ra mình đã quá chủ quan và tin tưởng anh. Có thời điểm, 3 giờ sáng không thấy anh đâu, tôi gọi điện thì anh nói đang ở dưới xe ô tô lấy tập tài liệu công trình quan trọng phải hoàn thành ngay. Sau đó khoảng 10 phút anh lên nhà, ngồi làm việc.

Chính vì thế, nhiều đêm anh bên nhà nhân tình mà tôi cũng không hề hay biết. Chúng tôi cưới nhau được khoảng 7 năm thì họ ở với nhau được 3 năm rồi. Cô ấy cũng có một con trai. Tiền lương anh đưa tôi nhưng đó chỉ là thu nhập phụ, anh làm thêm các công trình ngoài, thậm chí sau này tôi mới biết, anh còn có một công ty riêng kinh doanh vật liệu xây dựng. Chính vì thế, thu nhập của anh tôi không thể kiểm soát.

Cô ấy kém tôi 2 tuổi, trước là nhân viên lễ tân của công ty anh. Sau này khi họ cặp kè nhau, cô ấy nghỉ việc và chỉ ở nhà hưởng thụ. Dù biết anh có vợ con nhưng cô gái này vẫn chấp nhận làm vợ hai.

Tôi chỉ thực sự biết chuyện khi một lần vô tình phát hiện chiếc sim điện thoại trong túi áo sơ mi của anh. Không hiểu trời xui khiến thế nào, tôi lại tò mò lắp thử vào máy mình. Những tin nhắn trong đó khiến tôi choáng váng. Ban đầu tôi còn tưởng đây là của ai đó không phải chồng mình, tuy nhiên những dữ liệu họ nhắc đến, tên con trai tôi, bố mẹ chồng tôi… khiến tôi sốc nặng.

Tôi gọi anh về ngay lập tức. Tôi còn hy vọng anh sẽ đưa lời giải thích, rằng đây chỉ là một sự nhầm lẫn nào đó. Nhưng không, anh thừa nhận mình ngoại tình. Đây là chiếc sim mà anh và cô ấy từng dùng liên lạc. Trong một lần tháo sim ra cất đi, anh đánh rơi và không tìm thấy thì bị tôi phát hiện. Anh xin lỗi và mong tôi chấp nhận.

Anh bảo không thể bỏ được tôi nhưng cũng không nỡ xa mẹ con cô ấy. Thậm chí để xoa dịu tôi, anh còn nói sẽ chuyển cho tôi 10 tỷ đồng - số tiền anh dành dụm bao lâu nay để tôi có thể mở quán trà mà tôi ấp ủ. Điều kiện của anh đưa ra là tôi sẽ vẫn chấp nhận "làm ngơ" như không có chuyện gì xảy ra. Anh không đồng ý ly hôn và nói, nếu tôi ly hôn anh sẽ làm mọi thứ để tôi phải hối hận. Thậm chí anh còn khóc lóc vật vã níu kéo tôi.

Tôi thực sự suy sụp và mất niềm tin vào mọi thứ. Đây là chồng tôi nhưng tôi thấy quá xa lạ, con người anh lâu nay và hiện tại quá khác biệt. Tôi tưởng tôi hiểu anh nhưng thực ra mới chỉ hiểu một phần rất nhỏ. Sự đa nhân cách lâu nay tôi mới đọc trên báo chí nhưng giờ lại rơi vào chính người chồng chung sống với mình.

Tôi đau khổ và tuyệt vọng. Có lúc tôi đã nghĩ đến cái chết để giải thoát. Điều đáng nói là anh vẫn nhắn tin ngọt nhạt, vẫn quan tâm tôi và con trai chu đáo như chưa có chuyện gì xảy ra! 

Tôi phải làm sao?

Cưới 1 năm chồng ngủ riêng không động chạm, lý do tôi nghẹn ngào

Tôi cầm theo lá đơn về phòng thu dọn đồ đạc. Đúng lúc tôi chuẩn bị rời khỏi nhà thì chồng bỗng dúi vào tay tôi một tấm thẻ ngân hàng.

Vợ chồng tôi kết hôn được tròn một năm. Nhìn vào ai cũng tưởng chúng tôi hạnh phúc ấm êm, chồng là người đàn ông hiền lành, chăm chỉ làm ăn, không chơi bời gì. Tôi có ngoại hình trắng trẻo xinh xắn, công việc ổn định, gia đình đôi bên đều sống tình cảm, có đạo đức.

Nhưng mấy ai biết được 1 năm vợ chồng chúng tôi chưa lần nào ngủ chung phòng, nói chính xác hơn là chưa từng quan hệ tình dục. Đêm tân hôn chồng bỏ tôi một mình. Anh bảo công việc áp lực mệt mỏi không có tâm trạng cho chuyện đó.

Khổ sở vì mẹ chồng một, căng thẳng bởi bố chồng gấp mấy lần

Chồng đi làm ăn xa, tháng chỉ về nhà mấy lần, ngày nào tôi cũng phải chịu đựng bố chồng ghê gớm.

Chồng đi làm ăn xa, tháng chỉ về nhà mấy lần, ngày nào tôi cũng phải chịu đựng bố chồng ghê gớm.

Người ta lấy chồng lo nơm nớp mẹ chồng, còn tôi mới kết hôn được có 3 năm thôi mà chịu cảnh mẹ chồng chèn ép, bố chồng xét nét, ghê gớm. Chồng tôi đi làm ăn xa, mỗi tuần chỉ về nhà một lần, nên tính ra cả tháng gặp chồng có mấy ngày, còn lại là dối diện với bố mẹ chồng khó tính mỗi ngày khiến tôi trở nên lạc lõng nơi nhà chồng.

Ly hôn dắt con về nhà mẹ đẻ, tôi tủi thân vì em dâu

Bố mẹ tôi có hai người con, tôi là chị, dưới tôi còn một đứa em. Em tôi được chiều, từ nhỏ nó đã giành hết tình thương của bố mẹ với tôi. Cho dù nó có bắt nạt tôi thế nào, người được bênh vẫn là nó.

Gia đình tôi điều kiện không tệ nên bố mẹ cũng cho tôi học lên đại học. Ở đại học, tôi có bạn trai. Do thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên với tôi, anh ấy là vật báu, là tất cả những gì tôi có.

Chúng tôi kết hôn sau khi ra trường, dù bố mẹ tôi không ưng chồng tôi cho lắm. Họ chê gia cảnh anh ấy nghèo. Bố chồng tôi lại còn hay rượu chè, cờ bạc. Mỗi lần nhậu nhẹt về ông ấy lại đánh đập mẹ chồng tôi. Nhưng dù gia đình chồng phức tạp, tôi vẫn vì yêu mà về làm dâu trong nhà anh ấy.

Cưới nhau chưa được bao lâu thì tôi sinh con. Nhà nhiều việc, lại tối mắt tối mũi vì tiền nên bố mẹ chồng có nhiều điều không hài lòng về tôi, đặc biệt từ khi có cháu, tôi trở nên căn cơ hơn và muốn dành mọi thứ tốt đẹp nhất cho con, không còn rộng tay chi tiêu cho gia đình chồng.

Tôi ở xa nhà không có ai nương tựa, chỉ biết dựa vào bản thân nên đã nhờ mẹ chồng chăm con, còn tôi vất vả làm việc bên ngoài. Dần dần, tôi có thể kiếm được nhiều tiền hàng tháng nhờ sự nỗ lực của bản thân, nhưng chồng tôi vẫn giậm chân tại chỗ. Bây giờ thu nhập của tôi gấp ba, bốn lần của chồng. Chính vì điều này mà anh ấy tự ti, ghét vợ, anh ấy tức giận với sự yếu kém của mình nhưng lại đổ tội coi thường chồng lên đầu tôi.

Dần dần, chồng tôi bắt đầu uống rượu như bố anh ấy và sẽ đánh tôi khi say. Không còn cách nào khác, tôi buộc lòng ly hôn và dắt con tôi về nhà bố mẹ đẻ.

Ly hon dat con ve nha me de, toi tui than vi em dau
Ảnh minh họa: Sohu

Về quê, mẹ con tôi muốn làm lại từ đầu. Nhưng ngôi nhà bây giờ còn có vợ chồng em trai tôi đang sống cùng ông bà nữa nên cũng khá bất tiện.

Bố mẹ tôi đã già không còn làm ra tiền nên chi tiêu ăn uống sinh hoạt giao lại cho vợ chồng em trai tôi lo. Em dâu thấy mẹ con tôi về thì nói với mẹ tôi rằng tôi phải góp tiền sinh hoạt mỗi tháng. Tôi cảm thấy cũng nên như vậy để giữ thể diện cho bố mẹ tôi trước em dâu, nên tôi định góp 3 triệu nhưng em dâu bảo 5 triệu mới đủ.

Tôi bỏ việc cũ để về quê nên tạm thời chưa có thu nhập. Vì cần tiền sinh hoạt để đưa em dâu nên phải kiếm gấp một công việc. Công việc vất vả, tôi thường phải về rất muộn.

Mỗi khi tôi về đến nhà, cả nhà đã ăn cơm xong. Em trai và em dâu ngồi xem TV và ăn hoa quả trên ghế sofa. Còn trong bếp, cơ bản là không còn thức ăn ở nhà, đồ phần tôi rất ít. Có hôm tôi về, vì nhìn thức ăn lèo tèo vài miếng thịt với mấy cọng rau thừa, không nuốt nổi nên không ăn mà đi ngủ. Đến tối hôm sau, còn chẳng có cơm phần lúc tôi về.

Cho đến một hôm không nhịn được nữa tôi hỏi mẹ tại sao không có thức ăn khi tôi về, thì em dâu nói: "Em xin lỗi, hôm nay em đi làm về mệt quá nên ăn nhiều hơn. Mà có hôm phần chị, chị lại chẳng ăn nên em mới nghĩ không cần phần ấy".

Tôi đau lòng chỉ biết khóc thầm khi nghe em dâu nói. Nếu có điều kiện, tôi sẽ dọn ngay ra ngoài, nhưng với năng lực tài chính hiện thời của tôi thì không được, mà ở chung với chính gia đình mình thế này, tôi cảm thấy tủi thân như sống giữa những người ngoài vậy.

Bố mẹ cũng thương tôi nhưng lại đang do vợ chồng em trai nuôi nên không biết nói thế nào. Tôi phải làm sao trong hoàn cảnh này đây?