Chịu đựng hết nổi với sở thích kì quặc của chồng

Chồng muốn biến ngôi nhà thành chỗ để đồ phế thải sao?

Chồng tôi có sở thích kỳ quặc, nhiều lúc tôi còn cảm thấy phiền toái khó chịu vô cùng. Trong khi người ta mang đồ cũ bỏ đi thì chồng tôi thấy tiếc nên lại nhặt mang về nhà dùng.

Những đồ cũ mà gia đình có thể sử dụng được thì tôi không ý kiến gì và ủng hộ việc làm của chồng. Đằng này chồng toàn sưu tập những thứ mà gia đình tôi không có nhu cầu.

Trong nhà tôi, phòng nào cũng có gương, phòng khách còn đặt chiếc gương lớn. Vậy mà, đến nhà bạn chơi, thấy người ta bỏ đi chiếc gương cũ còn đẹp, chồng tôi xin về đặt trong phòng ngủ cho vợ soi. Trong phòng ngủ đã có 1 gương, tôi không cho chồng đặt nữa và yêu cầu anh trả lại người ta hay bỏ đi. Chồng tiếc vì nó còn đẹp nên anh cất vào kho để cho các con lớn lên sẽ dùng tới.

Năm trước, em trai tôi mua xe máy mới, không dùng đến xe cũ nữa, chồng tôi nhanh nhảu mồm miệng liền xin về để đi. Thế nhưng mang về nhà, cả năm nay chồng tôi không dùng đến mà bảo bán thì anh không chịu. Nói là đồ người ta cho mà bán, làm thế không hay lắm. Nhà đã chật chội lại để thêm một chiếc xe không dùng tới khiến không gian càng chật.

Hôm chủ nhật, vừa về đến nhà, chồng hồ hởi khoe thành quả sau một ngày đi buôn chuyện với hàng xóm. Anh xin được chiếc bể cá cũ của nhà người ta. Nhìn bể cá phủ đầy bụi dài 2,5m rộng 0,5m mà tôi tức giận. Người ta rất mừng vì có người rước "của nợ" đi cho. Bể cá rộng thế chồng mang về đặt ở chỗ nào. Nuôi cá vất vả như nuôi con thơ, chồng có làm được điều đó không?

Đến lúc này, chồng mới nhận ra sai lầm của bản thân. Anh thở dài nói là đồ xin rồi, không thể mang trả lại, đặt tạm đâu đó, khi nào về già, có thời gian mang ra nuôi cá cũng chưa muộn.

Nhìn chiếc kho nhỏ chứa toàn đồ đi xin của chồng mà tôi phát bực. Tôi bắt chồng vứt bớt đồ đi cho rộng kho, bởi có để đấy 10 năm nữa gia đình cũng không dùng tới. Nhưng chồng không chịu, nói là bỏ đi thứ gì cũng tiếc, cứ để đó, cấm vợ động vào.

Tôi thật sự đau đầu với sở thích kỳ quặc của chồng. Tôi phải nói sao để chồng dừng việc lượm nhặt đồ cũ của người ta bỏ đi mang về nhà cất đây?

Mẹ chồng coi con trai là 'cục vàng', dâu hay cháu đều hạng bét

Ai làm cho 'cục vàng' của bà phật ý, trầy xước... là nghe mắng nhiếc ngay. Và ai đó chính là con dâu, là mẹ của cháu ruột bà, là tôi!

Tôi và chồng yêu nhau được 2 năm, lúc cưới nhau là lúc tôi có bầu 2 tháng nên gia đình nhà chồng có vẻ không thích điều này. Chính vì thế mà quá trình diễn ra đám cưới, tôi không nhận được thiện cảm từ mẹ chồng, bà chê tôi đủ đường nào là thấp bé, nào là nhà nghèo…

Sau khi cưới, vợ chồng tôi ở lại nhà bố mẹ chồng vì chồng là con trai một, chị gái của anh ấy lấy chồng và định cư bên nước ngoài. Cũng vì mang bầu mà cơ thể hay mệt mỏi, thường xuyên chóng mặt, ăn uống kém… không giúp được việc nhà, nên hay bị mẹ chồng soi mói, mắng mỏ, chê tôi lười nhác.

Không sinh được con trai đầu lòng, mẹ chồng đối xử lạnh lùng

Một buổi sáng con gái đi học, tôi vào bàn học của nó thấy trong ngăn kéo có một cuốn sổ nhỏ màu tím, trên đó có hình tôi và con bé nắm tay nhau, nhưng không có chồng tôi.

Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp chồng cách đây 10 năm, anh rất thật thà và đối xử chân thành với mọi người xung quanh. Tôi phải lòng anh ngay từ lúc đó. Yêu nhau nửa năm thì tôi có thai ngoài ý muốn, chúng tôi bắt đầu bàn tính chuyện kết hôn. May mắn thay, bố mẹ hai bên không phản đối, đám cưới diễn ra suôn sẻ.

Sau kết hôn, nhà chồng rất tốt với tôi. Lúc đó tôi đã mang thai được hơn hai tháng, mẹ chồng chăm sóc tôi chu đáo, bà luôn nấu cho tôi những món ăn ngon bồi bổ sức khỏe. Nhưng khi tôi sinh con gái, thái độ mẹ chồng khác hẳn. Bà trở nên lạnh lùng kể cả với tôi và cháu gái. Bà bắt tôi phải sinh thêm con trai nhưng do tôi gặp vấn đề nên không có khả năng sinh con nữa.

Chị gái không thể cho vay tiền, chồng tôi ôm hận suốt 9 năm

Chuyện làm ăn bị trục trặc, số tiền định giúp vợ chồng tôi mất hết. Chị đã nói rõ lý do cho chồng tôi biết nhưng anh ấy không tin và ôm hận đến tận giờ.

Tháng trước, chị gái tôi bị tai biến và phải nhập viện cấp cứu. Chị 37 tuổi rồi mà vẫn chưa có chồng và người yêu cũng chẳng có. Bố mẹ tôi già rồi không thể đi phục vụ chị được. Chỉ có một mình tôi là người thân ruột thịt ở bên cạnh chị trong những ngày nằm viện.

Sau gần một tháng điều trị, cuối cùng chị tôi cũng được xuất viện nhưng phải ngồi xe lăn, do cơ thể chưa phục hồi hoàn toàn. Tôi muốn đưa chị về nhà mình để chăm sóc và giúp chị tập luyện mỗi ngày. Thế nhưng khi hỏi ý kiến chồng, anh ấy không đồng ý.