Cả tháng mới về nhà, hàng xóm nói một câu khiến vợ tôi tái mặt

Những lời anh ta nói làm tôi chết lặng. Còn vợ thì lúng túng thấy rõ.

Vợ chồng tôi kết hôn mới được hai năm. Sau khi kết hôn , chúng tôi thống nhất thời gian này sẽ tập trung làm kinh tế. Khi nào nhà cửa ổn định, công việc của tôi không còn phải đi lại thường xuyên, chúng tôi sẽ tính đến việc sinh con.

Tôi là dân công trình. Đặc thù công việc là luôn phải di chuyển và mang tính lưu động nhiều. Năm nay công ty tôi lại có những dự án ở xa. Thành thử ra thời gian tôi ở nhà chẳng có bao nhiêu. Biết vợ thiệt thòi, tôi cũng cố gắng bù đắp. Vào những ngày lễ, nếu không thể về chúc mừng, tôi cũng đặt quà để tặng vợ. Còn thời gian được nghỉ ngơi sau mỗi công trình, tôi tranh thủ đưa cô ấy đi du lịch , nấu cơm và đỡ đần việc nhà.

Có thể những hành động đó vẫn chưa đủ làm vợ tôi thoả mãn. Thi thoảng cô ấy vẫn phàn nàn rằng tôi dành cho cô ấy quá ít thời gian. Tôi nghe vậy chỉ biết động viên vợ, nói cả hai cùng cố gắng. Không ngờ vợ tôi không nghe, sau lưng còn làm ra những chuyện sai trái.

Ca thang moi ve nha, hang xom noi mot cau khien vo toi tai mat

Mọi nghi ngờ đổ dồn về phía vợ, tôi chất vấn cô ấy suốt 3 tiếng đồng hồ. (Ảnh minh họa)

Cả hai chúng tôi đang vui vẻ thì nghe tiếng đập cửa rầm rầm. Tôi vội mặc quần áo rồi chạy ra mở cửa, không ngờ bắt gặp ánh mắt khó chịu của anh hàng xóm. Anh ấy thở dài nói nhỏ với tôi: "Anh biết vợ chồng chú đều còn trẻ, khỏe, nhưng nhà anh có trẻ con. Một tuần đến 4 ngày như thế này, anh rất ngại nhưng vẫn phải góp ý. Ở đây chỉ là phòng trọ, không có cách âm nên vợ chồng cô chú để ý một chút giúp mọi người".
Tôi khá sốc trước những lời đó, tuy nhiên vẫn xin lỗi anh ta trước khi trở lại giường. Rõ ràng cả tháng nay tôi chẳng đặt chân về nhà, tại sao anh ta lại nói một tuần có đến 4 ngày như thế này? Mọi nghi ngờ đổ dồn về phía vợ, tôi chất vấn cô ấy suốt 3 tiếng đồng hồ. Để rồi khi tôi yêu cầu mở mật khẩu điện thoại , vợ mới quỳ xuống nói cô ấy "cảm nắng" đồng nghiệp. Họ đã lén lút qua lại sau lưng tôi 3 tháng nay.

Hôm qua là kỷ niệm ngày tôi tỏ tình và cô ấy đồng ý, tôi cố tình tạo bất ngờ cho vợ nên về mà không báo trước. Thấy tôi về đột xuất, vợ ngạc nhiên nhưng cũng thể hiện gương mặt hạnh phúc gượng gạo. Sau khi ăn và uống rượu, chúng tôi đã gần gũi nhau. Có lẽ vì lâu ngày mới gần vợ nên tôi đã hơi quá đà. Còn vợ thì hưng phấn, cộng với chút hơi men nên cũng không làm chủ được bản thân.

Tôi như chết lặng. Bao yêu thương và tình cảm dành cho vợ đều tan biến. Hiện tại tôi vẫn chưa nói chuyện này cho ai biết vì muốn suy nghĩ thêm. Còn vợ thì liên tục xin lỗi và hứa sẽ chấm dứt với người đàn ông kia. Mọi người thấy sao nếu tôi tha thứ cho vợ và làm lại từ đầu?

Giám đốc chết lặng vì biết mình chính là 'cầu nối' để cô vợ xinh đi ngoại tình

Tôi chết lặng, mắt nổ đom đóm, tim đập loạn nhịp bởi nhìn thấy Sa của tôi đang nũng nịu tựa đầu vào vai Hưng, còn Hưng âu yếm ôm eo đỡ Sa vào sâu trong nhà nghỉ…

Huynh là kỹ sư trẻ mới được nhận về làm việc cho công ty tôi. Huynh 28 tuổi kém tôi đến 10 tuổi, nhưng chúng tôi cùng sở thích môn cầu lông, nên khoảng cách giữa nhân viên và giám đốc được xoá nhoà mỗi khi tôi và Huynh gặp nhau trên sân. Khi đã thân thiết sau buổi giao lưu chúng tôi thường chuyện trò vui vẻ với vài cốc bia, ít mồi nhẹ…

Chắc thấy tôi tuổi đã cứng mà vẫn đi về lẻ bóng nên Huynh mạnh dạn giới thiệu cô em con dì ruột đang làm việc cho một công ty có vốn đầu tư ở nước ngoài có trụ sở ở quận bên. Thực lòng mà nói tôi cũng thuộc dạng được trai, cũng trải qua không ít mối tình nhưng chắc Trời không cho duyên nên các người đẹp của tôi cứ lần lượt dứt áo lên xe hoa với đối tác khiến tôi dần đâm sợ yêu.

Vợ toàn vứt con cho mẹ chồng rồi ngâm mình trong nhà tắm

Vừa thấy tôi xuất hiện, mẹ tôi đã mắng xơi xơi, bà kể tội vợ tôi rằng cô ấy chỉ đi tắm mà cả tiếng rồi.

Tâm – vợ tôi mới sinh con đầu lòng được 3 tháng. Tuy nhiên, niềm vui chẳng được bao lâu thì tôi lại cảm thấy vợ mình thật phiền phức.

Ngay trước ngày sinh, mẹ tôi đã bắt xe lên Hà Nội để tiện chăm con dâu ở cữ và cậu cháu đích tôn. Tôi thì rất vui, như thế mình nhẹ gánh, nhàn thân, tập trung cho chuyện kiếm tiền được. Nhưng Tâm thì lại không thích. Cô ấy và mẹ ngày nào cũng có chuyện để cãi cọ, rồi 2 người họ giận dỗi, đòi tôi phải đứng ra phân giải. Thành ra, tối nào đi làm về tôi cũng căng não nghĩ cách để không mất lòng cả hai. 

Nhiều lần tôi nói một câu muốn hòa giải mà mẹ giận, vợ dỗi, con thì khóc ngằn ngặt trên tay, chỉ muốn bỏ lại tất cả mà lao ngay ra ngoài làm vài ly rượu. Tôi cũng thủ thỉ với mẹ rằng bớt soi mói, xét nét Tâm đi, rồi khuyên vợ nên nhịn mẹ chồng một chút, thế mà cả 2 con người ấy vẫn không ai chịu ai.

Suốt 3 tháng trời, cuộc sống khá bế tắc như thế. Tôi vẫn không biết làm thế nào…

Thời gian gần đây, mọi thứ lại càng đáng quan ngại. Tâm mặc dù là mẹ nhưng muốn dùng bỉm gì, sữa gì, ăn giờ nào, bao lâu thay bỉm cho con đều bị mẹ tôi can thiệp. Bà bảo bà là người dày dặn kinh nghiệm, Tâm thì học mót vài thứ trên mạng không đáng tin. Thế nên, mẹ tôi kiểm soát hết.

Thế nhưng, thằng bé chậm tăng cân thì bà lại đổ tại Tâm. Nào thì do Tâm lười ăn, sữa không đặc, sữa hoi nên con mới còi cọc. Và bữa ăn nào tôi cũng phải chứng kiến cảnh vợ vừa ăn vừa rơi nước mắt. Cô ấy cắm đầu cắm cổ nhét miếng chân giò, rồi đuôi lợn vào miệng mà như thể đang nhai rơm vậy. Còn mẹ thì ngồi bên liên tục gắp đồ đầy bát của cô ấy, miếng cũ chưa hết đã tới miếng sau. 

Vo toan vut con cho me chong roi ngam minh trong nha tam

(Ảnh minh họa)

Tôi khuyên mẹ, nhưng bà bảo làm thế là tốt cho Tâm, tốt cho con trai chúng tôi. "Con thì biết gì. Mẹ bảo nó từ đầu rồi mà nó không chịu. Ăn uống kén chọn nên sữa mới không có dinh dưỡng, thằng bé mới còi cọc đó. Giờ thì phải chịu khó ăn bù thôi, ngán cũng phải ăn. Mà ngày xưa mẹ muốn có chân giò ăn còn chẳng được, giờ mấy đứa trẻ bọn con được chiều quá hóa hư rồi." 

Nghe mẹ nói, tôi chưa rõ sự tình thế nào liền xồng xộc xông vào phòng riêng, rồi đạp tung cửa WC. Nhưng tôi hốt hoảng vì cảnh tượng trước mặt. Vợ tôi dùng dao lam rạch vào tay, dù một vết thương khá nhỏ thôi nhưng cô ấy vẫn ngất đi. Nước thì đang chảy xối xả. Tôi hốt hoảng bế cô ấy ra ngoài rồi đưa tới bệnh viện. Bác sĩ nói vợ tôi có dấu hiệu trầm cảm, suy nghĩ quá nhiều tới suy nhược cơ thể. 

Hiện giờ, vợ tôi đã tỉnh, nhưng cô ấy không muốn nói gì nhiều. Tôi vô cùng kiên nhẫn gặng hỏi, Tâm mới tâm sự một chút rằng cuộc sống bế tắc khiến cô ấy quá mệt mỏi. Lúc nào cũng phải nhẫn nhịn, nghe lời mẹ chồng khiến cô ấy không còn là chính mình, tôi thì chẳng chịu lắng nghe, chỉ nói phải nhịn, làm con thì phải như thế… Tới lúc này tôi mới bật khóc, ôm vợ vào lòng. Tôi có lẽ quá vô tâm, phụ nữ sau sinh vốn đã nhạy cảm, tôi lại để cô ấy phải thiệt thòi nhiều.