Sinh nhật bố vợ, chồng chỉ tặng phong bì 500 nghìn và cái kết

Tôi lấy được nhà chồng giàu có, chồng làm sếp của một công ty. Vì thiếu vắng tình thương của mẹ từ nhỏ nên tôi luôn xem mẹ chồng như mẹ ruột.

Từ nhỏ tôi đã sống trong gia đình không trọn vẹn. Mẹ chẳng may qua đời sớm, để lại tôi cho bố. Ông một mình nuôi tôi khôn lớn. Trong thâm tâm tôi luôn nghĩ rằng sau này sẽ cố gắng xây dựng một gia đình hạnh phúc và báo hiếu cho bố, để ông sống viên mãn tuổi già.

Tôi lấy được nhà chồng giàu có, chồng làm sếp của một công ty. Sống thiếu mẹ từ nhỏ nên tôi luôn xem mẹ chồng như mẹ ruột của mình. Bề ngoài ai cũng khen tôi tốt số nhưng bên trong sự thật thì hoàn toàn khác.

Đối với mẹ chồng, tôi chỉ là người ngoài. Mỗi lần trong nhà có cuộc họp quan trọng gì, bà chỉ cho các anh em ruột trong nhà tham dự, không có sự góp mặt của tôi. Hơn nữa, chồng tuy là người kiếm ra tiền nhưng anh rất phân biệt đối xử giữa hai bên nội ngoại. Mỗi lần đi mua sắm, anh đều mua đồ tốt cho bố mẹ anh, còn với bố tôi, anh chỉ mua những thứ bình dân.

Cách cư xử của chồng và mẹ chồng khiến tôi tủi thân lắm nhưng vẫn phải cố gắng nhịn. Tôi luôn muốn người xung quanh ngưỡng mộ cuộc sống của mình nên chỉ giữ trong lòng, không dám hé một lời. Một phần, tôi cũng muốn bố an tâm về cuộc sống của tôi, chẳng phải suy nghĩ nhiều.

Sinh nhat bo vo, chong chi tang phong bi 500 nghin va cai ket

Tháng trước là dịp sinh nhật lần thứ 57 của bố tôi. Vốn dĩ tôi biết tính chồng nên hôm đi ăn, tôi đã chuẩn bị sẵn phong bì 5 triệu mừng ông. Trên đường đi, chồng tâm sự đã chuẩn bị quà mừng cho bố rồi nên tôi không phải đưa nữa. Tôi thấy bất ngờ nhưng cũng cảm động vì giờ anh đã thay đổi theo chiều hướng tích cực, quan tâm đến bố tôi hơn. Ai ngờ trong bữa ăn, chồng lấy ra một phong bì chỉ có tờ 500 nghìn mừng cho bố tôi. 

Tôi thấy ít quá nên ngày hôm sau phải đến nhà đưa thêm cho bố tiêu vặt. Lúc về, tôi cũng hỏi chồng sao mừng ít thế thì anh nói: "Còn dịp khác nữa, không nhất thiết phải mừng nhiều lúc này". Tôi không muốn gia đình lạnh nhạt nên nín nhịn, không nói nữa.

Đúng một tháng sau là đến sinh nhật của mẹ chồng tôi. Trước mặt anh em họ hàng, chồng lại mừng bà 50 triệu. Tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Về đến nhà, tôi tức giận và hỏi chồng tại sao lại đối xử với bố tôi như vậy. Chồng dửng dưng trả lời: "Đó là người sinh ra tôi, nên tôi đưa nhiều như vậy là bình thường, còn bố cô không nuôi tôi nên 5 trăm nghìn cũng là nhiều".

Nghe chồng nói xong, tôi thấy lạnh sống lưng. Tôi ngồi trên sô pha không nói lời nào, nghĩ về người bố đã vất vả nuôi nấng mình, tôi thương ông vô cùng. Mấy hôm nay tôi thực sự muốn ly hôn với chồng. Nghĩ lại từ ngày cưới nhau về đến giờ, anh luôn xem thường tôi và bố tôi. Trong lòng tôi yêu chồng rất nhiều nhưng sống như vậy thì không thể chịu đựng được. Hãy cho tôi lời khuyên?

(Xin giấu tên)

Chồng mua nhà, tôi bỏ tiền sửa, mẹ chồng nói những điều vô lý

Cứ tưởng rằng cuộc sống của mình sẽ trôi qua êm đẹp, ai ngờ một năm sau khi cưới, bố mẹ chồng bỗng bảo lên ở cùng khiến tôi choáng.

Khi 28 tuổi, bố mẹ tâm sự rất sốt ruột vì sợ tôi "ế chồng", trong khi các bạn đã yên bề gia thất. Bản thân tôi thì vẫn đủng đỉnh vì nghĩ rằng ai cũng có số phận hết rồi, có mong cầu cũng khó được. Đến năm 29 tuổi, qua sự giới thiệu của bạn bè, tôi gặp chồng. Lần đầu tiếp xúc, tôi đã cảm thấy anh rất phù hợp. Anh có tính tình nền nã, công việc tương đối ổn định, lại sẵn nhà sẵn cửa. 

Bố mẹ anh đã có tuổi và vẫn ở nông thôn. Tuy nhiên, với tôi điều đó không quan trọng, cơ bản là con người anh tốt. Cưới nhau về, chỉ cần hai đứa chăm chỉ làm ăn thêm thì cuộc sống nhất định sẽ ổn. Vì vậy tôi đã đồng ý đám cưới sau 6 tháng bên nhau.

Chị họ nhẹ giọng nói một câu mà chồng tôi xấu hổ thay đổi

Không ngờ câu nói trách giận ngầm của chị họ lại có trọng lượng đến vậy.

Các chị gái lấy chồng xa, có mỗi chồng tôi là con trai duy nhất nên mọi người luôn mong chúng tôi về quê sống để lo cho bố mẹ khi về già. Sau khi bố chồng mất, chúng tôi đã tích lũy được một chút vốn nên quyết định về quê sống.

Mẹ chồng rất mừng khi biết chúng tôi sẽ ở hẳn nhà. Bà cắt đất và cho tiền để vợ chồng tôi xây nhà. Tuy số tiền không lớn nhưng tôi rất biết ơn lòng tốt của mẹ và tự nhủ sau này sẽ đối xử thật tốt với bà.

Trách vợ trực Tết chứ không chịu ở nhà với gia đình

Làm cả năm, cả đời tham gì mấy ngày Tết chứ? Tiền gấp 3 chứ gấp 10 lần cũng không bằng Tết đoàn viên.

Vợ chồng tôi đi làm xa quê, thành ra chỉ có ngày lễ Tết mới có thời gian về. Năm nay Tết được nghỉ 7 ngày, tôi dự tính về từ chiều tối 28 để cùng bố mẹ lo chuẩn bị. Tôi là con trưởng nên trách nhiệm nặng nề hơn, dưới tôi là 2 cô em gái nhưng hai đứa lấy chồng gần bố mẹ cũng đỡ buồn. Là dâu trưởng trong nhà nhưng vợ tôi không thân thiết với em chồng. Cô ấy chỉ gặp chào hỏi qua loa chứ không mặn mà gì.

Hai đứa em với mẹ suốt ngày chê vợ tôi. Rằng cô ấy không biết cư xử ăn ở với nhà chồng. Vợ luôn ngó lơ với mọi việc, các em hỏi vay mượn thì lúc nào cô ấy cũng bảo "Không có". Tôi cằn nhằn vợ kẹt không cho em vay thì cô ấy nói: "Không vay mượn thì còn anh em, vay mượn vào là mất hết. Tốt nhất nên tránh, chứ nhà mình có dư giả gì đâu. Vợ chồng mình vẫn phải tiết kiệm từng đồng lo cho con cái, sinh hoạt đấy thôi". Vợ nói thế thì tôi chịu.