Đi tiếp đối tác với chồng, nào ngờ chạm mặt người yêu cũ

Tôi không ngờ gặp lại người yêu cũ trong hoàn cảnh éo le này.

Ngày đó, tôi và Huấn học cùng lớp, hai đứa dự định sẽ cưới nhau sau khi ra trường. Thế nhưng khi chúng tôi đi làm được 2 năm rồi mà bố mẹ Huấn vẫn chưa đồng ý chuyện cưới xin của hai đứa.

Có một lần mẹ Huấn gọi tôi đến nói chuyện riêng. Bác ấy bảo không muốn Huấn cả đời là một nhân viên, lương chỉ đủ nuôi một đứa con. Nhiều lần gia đình khuyên anh ấy đi du học nhưng vì còn vướng mắc với tôi nên Huấn không chịu đi.

Bác gái đã cầu xin tôi hãy nghĩ cho tương lai của Huấn và thuyết phục anh ấy đi du học. Tuy bác gái không khuyên tôi chia tay với Huấn nhưng xa mặt cách lòng. Hai người không có ràng buộc gì làm sao tôi giữ nổi trái tim anh ấy.

Sau nhiều ngày suy nghĩ, cuối cùng tôi đã nói dối với Huấn là có người đàn ông khác giàu có hơn đang theo đuổi nên muốn chia tay Huấn để đến với người ta. Tôi thay số điện thoại, chuyển chỗ ở để chấm dứt hoàn toàn với Huấn. Qua một người bạn, tôi cũng biết là Huấn rất đau khổ và sau đó đã đi du học.

4 năm qua, tôi cũng mở lòng yêu và cưới người chồng tôi bây giờ, hiện chúng tôi có cuộc sống hạnh phúc. Chồng tôi có công ty riêng, còn tôi là trưởng phòng nhân sự của một công ty khác.

Thứ 6 vừa rồi, chồng muốn tôi đi tiếp đối tác với anh ấy. Chồng bảo trong lý lịch người đối tác đó học cùng trường đại học với tôi, sẽ dễ nói chuyện hơn. Nếu lần kêu gọi góp vốn này thành công thì công ty sẽ được mở rộng hoạt động sản xuất, lợi nhuận sẽ tăng hơn rất nhiều.

Khi đến nơi hẹn gặp, tôi tái mặt khi nhìn thấy người đàn ông bắt tay chồng tôi. Đó là Huấn - người yêu cũ, anh ấy phong độ chững chạc hơn ngày trước nhiều. Cả tôi và Huấn đều rất ngạc nhiên nhưng ở trước mặt chồng tôi, chúng tôi như là mới quen lần đầu.

Trong suốt buổi nói chuyện, hai người đàn ông chỉ tập trung vào công việc, tôi như là cái bóng đèn vậy. Tôi có cảm giác Huấn rất coi thường tôi thì phải.

Ngày hôm qua, chồng tôi bảo công ty của Huấn rất thờ ơ với vụ hợp tác này. Nhìn chồng buồn chán uống mấy chén rượu liền mà tôi xót ruột. Tôi nghĩ có lẽ Huấn giận tôi nên cố tình lấy việc công để trả thù tình. Theo mọi người, vì sự nghiệp của chồng, tôi có nên gặp Huấn một lần không?

Đề nghị của chồng trong phòng karaoke khiến vợ chết lặng

Bữa đó, do đã gửi con về quê nên tôi đòi đi chơi cùng chồng và các bạn. Chồng tôi có vẻ không thích nhưng cũng không phản đối. Anh dặn tôi, vào phòng hát thì phải vui vẻ, đừng xị mặt làm tất cả mất vui.

Vợ chồng tôi quen nhau qua mai mối. Lúc đó, tôi 27 tuổi còn anh 33 tuổi. Sau vài tháng hẹn hò, cả hai thấy hợp nên quyết định làm đám cưới.

Cưới xong, tôi mới phát hiện chồng có sở thích nhậu. Quan trọng hơn, mỗi lần nhậu xong, anh đều rủ bạn đi hát karaoke. Khi chưa sinh con, thỉnh thoảng, tôi cũng theo chồng đến quán hát. Nhưng từ khi thành mẹ bỉm sữa, tôi mất việc, mỗi ngày chỉ quanh quẩn ở nhà với con. Chồng tôi thấy kinh tế gia đình eo hẹp nên cũng ít nhậu dần. Từ mỗi tuần 2,3 lần đi nhậu, anh giảm xuống còn 1 lần, sau đó là 2 tuần 1 lần. Thấy chồng thay đổi theo hướng tích cực, tôi rất mừng, ra sức chiều chuộng anh.Cuối tuần vừa rồi là sinh nhật của anh. Anh vừa muốn vui vẻ cùng các bạn vừa có ý nhờ bạn giới thiệu việc nên dặn tôi chuẩn bị tiền. Sau khi ăn xong, anh sẽ cùng các bạn đi hát karaoke.

Tôi vét cả nhà cả cửa được 2 triệu đồng. Nhưng chồng bảo không đủ nên tôi phải vay bạn thêm mấy triệu nữa. Bữa đó, do đã gửi con về quê để cai sữa nên tôi đòi đi chơi cùng chồng và các bạn. Chồng tôi có vẻ không thích nhưng cũng không phản đối. Anh dặn tôi, vào phòng hát thì phải vui vẻ, đừng xị mặt làm tất cả mất vui.Tôi cũng xác định tâm lý như thế nên khi vào phòng hát tôi gọi rất nhiều bia, hoa quả và đồ nhắm để các anh thoải mái. Cuộc vui vừa diễn ra được 30 phút thì chồng tôi có điện thoại nên đứng dậy ra ngoài. Sau đó, anh trở vào cùng 3 cô gái trẻ, ăn mặc sexy, trang điểm đậm.Tôi chết lặng nhìn anh. Mấy cô gái cũng nhìn tôi như người ngoài hành tinh rồi lại nhìn chồng tôi như thắc mắc điều gì đó. Chồng tôi xua tay, hướng dẫn các em ngồi kèm với các bạn của mình.

De nghi cua chong trong phong karaoke khien vo chet lang

Ảnh minh họa: Sina

Tôi hiểu ra ý định của chồng nên cố gắng làm ngơ. Tuy nhiên, ngồi một lúc, chứng kiến cảnh chướng tai gai mắt, tôi không sao chịu nổi và quyết định đi ra ngoài. Khoảng 15 phút sau, tôi trở lại thì thấy chồng nháy mắt với mấy em, ra hiệu cho họ rời khỏi phòng hát. Trước khi các em đi, chồng bảo tôi cho mỗi em 1 triệu. Tôi tròn mắt hỏi anh: "Sao cho nhiều thế, họ mới vào chưa được 30 phút". Anh cau mày bảo tôi đừng thắc mắc. Vừa nói, anh vừa giật cái ví trong tay tôi, rút tiền cho mấy cô gái. Hôm đó về nhà, tôi và anh cãi nhau to. Tôi thực sự rất bức xúc. Thứ nhất là vì anh thiếu tôn trọng tôi. Có tôi mà vẫn gọi gái dịch vụ tới phòng. Thứ hai là vợ chồng kinh tế eo hẹp. Tôi phải tiết kiệm từng đồng để mua sữa bỉm cho con. Vậy mà anh lại "vung tay quá trán" với người ngoài... Anh mắng tôi là keo kiệt, thiếu hiểu biết. Mời bạn đi ăn chơi mà tiếc rẻ vài đồng. Anh còn bảo, người như tôi tốt nhất nên ở nhà, đi cùng anh sẽ khiến anh mất mày mất mặt. Tôi tức giận đòi ly hôn thì anh đồng ý ngay.Hiện tôi đã về nhà bố mẹ đẻ. Tôi thấy bị tổn thương và không muốn gặp lại anh nữa. Có lẽ, duyên phận của chúng tôi đã kết thúc rồi. Chỉ mong, anh và các bạn đọc được tâm sự này sẽ rút ra bài học cho mình: đừng vì chút vui vẻ của bản thân mà làm tổn thương người đã đồng hành cùng các anh trong những lúc khó khăn, vất vả.

Độc giả Thái Trinh

Kinh ngạc “rau trường thọ” mọc dại đầy ở Việt Nam mà không biết

Trong Y học cổ truyền, rau sam có vị chua, tính hàn, không có độc, có kháng sinh tự nhiên, có khả năng giải độc, tiêu thũng.

Kinh ngac “rau truong tho” moc dai day o Viet Nam ma khong biet

Người trong mộng đến xin ngủ lại, tôi từ chối vì một lý do

Hôm kia, tôi gặp lại em trong lễ kỷ niệm mười năm ra trường. Em vẫn xinh đẹp, thậm chí còn đẹp mặn mà hơn, và vẫn khiến trái tim tôi rung động, dù bây giờ em đã là mẹ của hai đứa trẻ.

Hơn mười năm trước tôi đã thích em rồi, khi lần đầu tiên nhìn thấy em đến muộn trong buổi học đầu năm. Em đeo chiếc ba lô trên vai, mái tóc ngắn xinh với tà áo dài màu xanh dịu dàng.

Em ngồi xuống cạnh tôi, nhẹ mỉm cười giải thích rằng trên đường có vụ tai nạn nên tắc đường mãi. Nụ cười ấy ngay lập tức ghim vào tim tôi.

Tôi ngày đó chỉ là một chàng trai nhà nghèo, thiếu tự tin nhưng lại thừa mặc cảm. Còn em nghe đâu là con gái nhà giàu có, thỉnh thoảng còn được xe hơi đưa đón tận cổng trường. Thích em, tôi chỉ biết cố gắng học thật giỏi, chăm chỉ chép bài, làm bài để đôi khi em lười còn cho em mượn sách vở.

Tôi ra trường mang theo gánh nặng phải nhanh chóng lập nghiệp để đỡ đần mẹ cha lo cho em nhỏ. Em ra trường vẫy vùng đi đây đi đó rồi nhanh chóng thành "vợ người ta". Trước ngày cưới, em mời cả lớp liên hoan một bữa để chia tay thời độc thân, cả lớp gần như không ai thiếu mặt. Hôm đó vui quá, ai cũng uống nhiều quá. Nhưng tôi thì không say, tôi chỉ mượn rượu để nắm chặt lấy tay em giả vờ như không còn tỉnh táo: "Cuộc đời này nợ mình một người bạn gái như cậu". Em nhìn tôi, bất chợt ôm chầm lấy: "Cậu say hay tỉnh đấy, đồ ngốc". Vòng ôm ấm áp đấy tôi vẫn không quên cho đến tận bây giờ.

Mười năm, em đã là mẹ của hai đứa trẻ, còn tôi vẫn chưa tìm cho mình được nửa còn lại. Tôi thừa nhận tôi chưa từng quên em dù biết rằng nhớ cũng chẳng để làm gì cả. Bây giờ, tôi không dám nhận mình giàu có, nhưng tôi thừa sức để chăm lo cho người mình thương. Chỉ tiếc rằng khi ta có đủ năng lực để lo cho người mình thương thì không còn cơ hội nữa.

Em hỏi tôi:

- Sao cậu vẫn chưa lấy vợ thế. Kén chọn quá rồi đấy.

- Mình không kén chọn, chỉ là người mình muốn lấy thì họ đã lấy người khác mất rồi.

Em nhìn tôi, không rõ có hiểu những gì tôi vừa nói hay không nhưng ánh mắt em bất chợt buồn một chút.

- Ngày trước, mình rất thích cậu. Mình chờ cậu ngỏ lời, nhưng chờ hoài không thấy. Mình biết cậu có nhiều lo nghĩ, nhưng chỉ cần cậu dám yêu thì mình dám đón nhận. Tiếc là…

Ngay lúc em vừa bỏ lửng câu nói đó tôi thật sự chỉ muốn khóc.

- Cuộc sống của cậu thế nào? Hạnh phúc chứ?

- Cũng không biết nữa. Có lẽ chủ yếu là vì con thôi.

Ánh mắt em buồn quá mà tôi không dám nhìn lâu. Giá mà có thể nhìn lâu thêm một chút.

Nguoi trong mong den xin ngu lai, toi tu choi vi mot ly do

Mười năm, em đã là mẹ của hai đứa trẻ, còn tôi vẫn chưa tìm cho mình được nửa còn lại. (Ảnh minh họa: Sohu)

Sau buổi gặp hôm ấy, tôi và em liên lạc với nhau nhiều hơn. Em hay hỏi tôi những chuyện vụn vặt, quan tâm những chuyện mà một gã đàn ông độc thân như tôi hay lơ là. Tôi cũng cố trò chuyện vô tư như những người bạn, nhưng mỗi ngày nếu chưa thấy tin nhắn em gửi đến lòng dạ liền thấy cồn cào. Tôi nhớ em, nỗi nhớ chết tiệt ấy vây lấy tôi cả đêm lẫn ngày.

Sinh nhật tuổi 33, tôi ngồi ở nhà một mình, tự nấu cho mình một bữa cơm với món ăn yêu thích, tự chúc mừng mình tuổi mới. Gần khuya em gửi tin nhắn đến

- Cậu đang làm gì thế?

- Đang ăn mừng sinh nhật một mình.

Hơn một tiếng sau, khi tôi chuẩn bị đi ngủ thì em gọi điện: "Đọc địa chỉ cụ thể nơi ở của cậu mau đi, tớ đang đến".

Em đến mang theo một chiếc bánh gato, một chai rượu vang. Tôi ngạc nhiên đến độ không biết nói gì. Tôi không nhớ chúng tôi đã nói với nhau những gì sau đó, nhưng cuối cùng chúng tôi đã hôn nhau. Đó có lẽ là sinh nhật tuyệt vời nhất của tôi từ trước đến giờ. Tôi chỉ ước thời gian dừng lại ở khoảnh khắc đó khi em nói "đêm nay mình ở lại nhà cậu nhé". Nhưng…

Sau nụ hôn đầy xúc cảm, tôi như người tỉnh cơn say. Tôi giục em về, nói đúng hơn là tôi đã đẩy em ra khỏi cửa. Nếu để em ở lại, tôi không biết mình sẽ còn làm ra những chuyện gì. Tôi không thể, không nên, không được phép. Em còn gia đình, còn chồng con. Tôi sẽ chẳng mất gì nhưng cái giá em phải trả cho sai lầm có thể sẽ rất đắt.

Tôi đã thức suốt một đêm, nghĩ về đủ thứ chuyện. Cuối cùng quyết định nhắn cho em một tin nhắn trước lúc bình minh: "Mười năm trước mình không có dũng khí mở lòng với cậu thì mười năm sau mình không có quyền giành lấy cậu từ một người khác. Có những mối quan hệ nên dừng lại trước khi quá muộn. Những kỷ niệm, những tình cảm, vừa đủ nhớ, vừa đủ thương vậy là được rồi. Có lẽ chúng ta chưa đủ duyên nên dù trước đây hay sau này cũng không thể đi cùng nhau. Dừng lại không phải vì không còn yêu mà đó là cách mình yêu cậu. Dừng lại để cả cậu và mình còn lối thênh thang phía trước để đi thay vì cùng nhau đi vào ngõ cụt. Chúng ta không thể vì mình mà làm tổn thương nhiều người khác".

Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, chạy bộ vài vòng, mồ hôi ướt đẫm, tự thấy lòng nhẹ nhõm biết bao nhiêu. Hình bóng ấy, tình yêu ấy đã đến lúc nên quên đi để thay vào đó một hình bóng khác rồi.