Đi làm cầm nhầm điện thoại của vợ, lúc vào Facebook tôi run rẩy

Tối về nhà, tôi trả lại vợ điện thoại và xin lỗi vì đã xem hết tất cả bí mật của cô ấy.

Lớn lên trong cái nghèo đã dạy cho tôi phải biết cố gắng, lao động miệt mài. Rời quê ra thành phố học, lập nghiệp tôi cũng gọi là có chút thành công khi mở được công ty riêng. 32 tuổi tôi mới kết hôn, vợ tôi 25 tuổi. Hai đứa chênh lệch tuổi hơn lớn một xíu nhưng chúng tôi tìm thấy sự đồng điệu, tình yêu dành cho nhau.

Vợ tôi làm nhân sự ở công ty nhỏ, mức lương cũng thấp nhưng tôi không quan trọng điều đó. Vì với tôi, vợ thay chồng lo việc nhà, con cái, chăm sóc gia đình 2 bên, có chồng đi kiếm tiền nuôi cả gia đình thế là được rồi. Tôi cần một người vợ hiền, đảm đang, biết ăn ở và quan trọng là được lòng nhà chồng. Thật may cô ấy làm được điều đó, suốt 5 năm làm vợ tôi, tôi chưa phải phàn nàn điều gì.

Dạo gần đây mẹ tôi ở quê bệnh ốm, tôi bàn với vợ đón bà lên thành phố ở với vợ chồng tôi, vừa tiện đi thăm khám, vừa để chúng tôi chăm sóc. Cô ấy ngần ngừ rồi bảo tôi tự quyết định. Vậy là tôi đón mẹ lên, kể từ đó, chúng tôi hay xảy ra xích mích hơn. Toàn chuyện nhỏ nhặt vợ cứ làm quá lên, cho rằng mẹ là nguyên nhân. Tôi không hiểu cô ấy học được thói xấu đó từ ai, cứ cảm thấy phiền khi chăm sóc mẹ chồng.

Mặc kệ vợ, tôi vẫn giữ mẹ ở lại, để cô ấy chăm sóc bà không suy nghĩ gì. Mãi cho đến sáng hôm qua, tôi đi làm vội nên cầm nhầm điện thoại của vợ. Đến cơ quan tôi mới biết nhưng thôi kệ. Vợ chồng tôi không giấu nhau mật khẩu điện thoại, nhưng đồ riêng tôi và em thống nhất không đụng vào. 

Buổi trưa không ngủ, tôi vào Facebook của em xem thế nào, dạo một vòng rồi tôi tò mò vào trang cá nhân xem sao. Khác với những gì em đã đăng tải, chia sẻ với mọi người thì bên trong trang cá nhân đó có rất nhiều bài đăng với chế độ chỉ mình tôi. Tất cả đều là dòng tâm sự của vợ. Cô ấy buồn vì không có sự chia sẻ, thấu hiểu, quan tâm từ tôi. Buồn vì mẹ chồng cho rằng cô ấy ăn bám, không quan và không thể ở chung dưới một mái nhà với mẹ chồng. 

Cô ấy chia sẻ những lần con ốm, một mình ôm con vào viện nhưng tôi chỉ hỏi thăm cụt lủn rồi kệ. Bên ngoài vợ luôn tỏ ra mạnh mẽ, vui vẻ nhưng hoá ra từ rất lâu rồi cô ấy gần như rơi vào trầm cảm, không thể chia sẻ cùng ai. Cô ấy đã từng sử dụng thuốc ngủ, thuốc trầm cảm nhưng tôi không hề hay biết.

Thở dài trước những dòng tâm sự của vợ, tôi mới chợt nhận ra bao lâu nay mình đã quá vô tâm. Tôi không phải người chồng tốt, đòi hỏi và áp đặt lên vợ quá nhiều nhưng lại chưa bao giờ hỏi vợ có cảm thấy thoải mái khi làm điều đó không. Vợ ốm tôi cũng không để ý, cô ấy uống thuốc gì tôi không quan tâm. Tôi là người chồng tệ.

Tối về nhà, tôi trả lại vợ điện thoại, xin lỗi cô ấy vì đã xem hết tất cả bí mật trên đó. Tôi sẽ đưa mẹ về quê, chăm về nhà ăn cơm tối, giúp vợ chăm con, quan tâm mẹ con cô ấy nhiều hơn, thay vì đưa cho vợ cục tiền là hết trách nhiệm. Tôi sai và tôi phải sửa trước khi quá muộn, tôi không muốn vợ phải buồn, rồi ngày nào đó cô ấy rời bỏ tôi đi thì sao.

(cuong...@gmail.com)

Loạt thi thể mất nội tạng trên nóc bệnh viện gây rúng động

Một số thi thể mất nội tạng đã được tìm thấy trên sân thượng của một bệnh viện công ở tỉnh Punjab của Pakistan, gây rúng động dư luận.

Theo thông tin đăng tải, Cố vấn của Bộ trưởng Chaudhry Zaman Gujjar vài ngày trước đã đến thăm Bệnh viện Nishtar ở Multan, Pakistan. Trong chuyến thăm này, viên cố vấn nhận được tin báo nên đã lên tầng thượng bệnh viện để kiểm tra và tìm thấy một số thi thể "bị bỏ rơi" trên nóc của bệnh viện.

5 năm không một tiếng cãi nhau, vậy mà tôi vẫn bị vợ bỏ

Cô ấy bỏ tôi đi, mang theo đứa con nhỏ chẳng cầm bất cứ tài sản gì. Tôi không rõ nguyên nhân, chỉ biết khi thằng bạn nói điều này.

Hai vợ chồng tôi trước đây không yêu nhau, cả hai cảm thấy phù hợp là cưới vì thời điểm đó tôi và vợ đã đứng tuổi, gia đình lại giục nhiều quá. Không tìm hiểu, cưới chóng vánh sau hơn 1 tháng quen nhau nên chúng tôi không hiểu được tính nết, sở thích của nhau. Cả hai vợ chồng đều trầm tính, ít nói, sợ ồn ào, cãi vã nên cuộc sống hôn nhân khá tẻ nhạt.

Cho đến giờ đã cưới được 5 năm, có một cháu nhưng tôi chưa hề biết cảm giác yêu và được yêu là như thế nào. Chúng tôi sống như hai người ở trọ, có đứa con chung, không mấy khi tâm sự, than thở với nhau về công việc, suy nghĩ chung. Tôi cũng không hiểu làm sao mình có thể trụ được, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn hay bỏ rơi vợ. Cô ấy cũng vất vả vì gia đình này nhiều rồi.

Cuộc gọi của tình đầu sau 23 năm xa cách và lời hồi đáp bất ngờ

Mối tình đầu là kỷ niệm đẹp nhất, khó quên nhất trong ấn tượng của mỗi người. Cảm giác về tình cũ luôn khó quên, thật sự rất khó quên.

Ở tuổi 43 tuổi, tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Khi giọng nói ở đầu bên kia vang lên, lòng tôi xốn xang, nhiều cảm xúc lẫn lộn và rất đỗi vui mừng. Vợ tôi hỏi: "Anh muốn gặp lại cô ấy chứ?". Tôi bảo: "Không, cô ấy là quá khứ. Cứ để cô ấy lại trong ký ức tốt đẹp đã qua".

Cuoc goi cua tinh dau sau 23 nam xa cach va loi hoi dap bat ngo

Tôi gặp tình đầu năm 18 tuổi, chúng tôi bằng tuổi nhau (Ảnh minh họa: Sohu).

Tôi có một người vợ rất mực yêu thương chồng, một đứa con gái xinh xắn giống mẹ, gia đình đầm ấm, hạnh phúc, dù tôi chỉ là một người rất bình thường.

Cách đây một tháng, tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi lạ. Tôi nghĩ là cuộc gọi spam nên không trả lời. Nhưng số đó gọi cho tôi đến ba bốn lần, nên cuối cùng tôi trả lời. Một giọng nữ cất lên mà mới vừa nghe tim tôi đã đập thình thịch: "Là em đây, lâu nay anh có khỏe không?".

Cô ấy là mối tình đầu của tôi, người vừa mở ra những ký ức đầy bụi bặm của tôi 23 năm về trước.

Ngày đó sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi thi trượt đại học nên cùng bạn bè Nam tiến tìm việc. Tôi tìm được một công việc trong một doanh nghiệp tư nhân. Ở đó tôi quen cô ấy, chúng tôi bằng tuổi nhau, 18 tuổi.

Cô ấy hoạt bát, vui vẻ, ưa nói nhiều và làm việc đâu ra đấy. Chủ nhật, tôi và đồng nghiệp đến nhà cô ấy chơi, cô ấy làm nhiều món ngon thiết đãi mọi người. Một thời gian sau chúng tôi yêu nhau, tình yêu ngu ngơ vụng dại. Tôi chỉ cảm thấy rằng thật hạnh phúc và thoải mái khi ở bên cô ấy.

Thời gian trôi qua thật nhanh, cô ấy đã đón nhận nụ hôn đầu tiên của tôi. Chúng tôi mong muốn được kết hôn và có một gia đình, sẽ sinh con cả trai lẫn gái.

Chúng tôi yêu nhau được hơn một năm, đó là những tháng ngày hạnh phúc và mãn nguyện. Dù công việc rất mệt mỏi nhưng chúng tôi cùng mơ tương lai sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, mua một căn nhà nhỏ, tôi sẽ cưới cô ấy về làm vợ.

Biến cố gia đình

Một cuộc điện thoại đã làm tan vỡ giấc mơ của tôi. Bố tôi đổ bệnh phải nhập viện. Tôi lên tàu trở về nhà, chúng tôi chào tạm biệt nhau.

Về đến nhà, tôi phát hiện ra rằng bố bị ung thư và tôi cần ở lại chăm sóc ông, không thể rời đi được nữa.

Tôi chăm sóc cha được 2 năm, mối quan hệ của tôi và người yêu cũng thay đổi từ việc gọi điện mỗi ngày thành một lần một tuần, một lần một tháng, rồi từ từ tôi chủ động cắt đứt liên lạc, tôi sợ kéo cô ấy xuống theo cuộc sống của mình.

Cô ấy muốn gặp tôi nhiều lần, nhưng tôi đều từ chối. Trong hoàn cảnh đó, tôi không còn mơ ước viển vông gì cả, tôi nghĩ mình không được phép yêu. Tôi cảm thấy mình không xứng với cô ấy.

Hai năm sau, cha tôi qua đời. Bố mẹ chỉ có mình tôi nên tôi không thể bỏ mặc mẹ một mình, vì vậy tôi vẫn phải ở lại nhà. Sau này, tôi có việc làm mới. Lúc tôi khó khăn và bơ vơ nhất, cô gái là vợ tôi bây giờ đã đến bên tôi, rất yêu thương tôi. Cô ấy không nghĩ nhà tôi nghèo hay tôi không kiếm được tiền, cô ấy cưới tôi mà không đắn đo.

Khi tôi bị cho nghỉ việc và thất nghiệp, cô ấy ở bên cạnh tôi mọi lúc, chăm sóc con chúng tôi, chăm sóc gia đình, chăm sóc mẹ tôi. Khi sự nghiệp của tôi khởi sắc rồi thành công, gia đình vẫn hạnh phúc, và thời gian khó khăn nhất đã trôi qua.

Tôi luôn canh cánh về mối tình đầu của mình. Tôi đã rời đi vì không muốn trì hoãn tuổi thanh xuân của cô ấy, tôi muốn cô ấy quên tôi và tìm người khác để kết hôn.

Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, người yêu cũ của tôi đã khóc. Cô ấy nói rằng chưa bao giờ quên được tôi. Cô ấy không hiểu tại sao tôi lại từ chối cô ấy, không trả lời cuộc gọi, không liên lạc với cô ấy.

Cô ấy đợi tôi suốt 5 năm, rồi kết hôn với một người thật lòng yêu mình. Anh ta rất tốt nhưng cô ấy luôn cảm thấy không có tình yêu. Cô ấy lấy người đó vì lòng biết ơn. Họ đã có một đứa con trai nhưng cô ấy còn nặng cảm giác về mối tình đầu.

Rồi người cũ của tôi nói rằng cô ấy đang đi công tác vài ngày, hy vọng rằng chúng tôi có thể gặp nhau. Cô ấy cũng muốn thêm tôi trên Zalo và trò chuyện video. Vợ tôi biết tất cả những điều này, cô ấy hỏi: "Anh sẽ gặp lại cô ấy chứ?".

Tôi nói với vợ rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại. Tôi cũng nói với người cũ rằng chúng tôi không nên gặp nhau nữa, hãy giữ trong lòng thôi những kỷ niệm đẹp về nhau.

Sau tất cả, quá khứ đã trôi qua, và chúng ta không bao giờ có thể quay trở lại. Rốt cuộc, nhiều năm vụt qua rồi, chẳng còn cần phân định chuyện đúng sai. Tốt hơn hết hãy quên đi mọi thứ và trân trọng gia đình, hạnh phúc hiện tại mình đang có.