Đêm tân hôn, tôi bật khóc ôm mẹ chồng mà xin lỗi vì...

Về nhà chồng, ngay đêm tân hôn, tôi đã nhận ra lỗi sai của mình. Nhưng mẹ chồng dường như chẳng để tâm mà còn bênh vực tôi.

Nhà chồng tôi có 2 anh em trai, chồng tôi là con út. Anh chồng đã có vợ, xây nhà ở sát nhà từ đường. Trong thời gian yêu nhau, tôi đã nói thẳng thắn quan điểm sẽ không ở nhà chồng, không làm dâu. Bởi tôi nghe nhiều chuyện về quan hệ mẹ chồng - nàng dâu rồi. Nếu muốn giữ hòa khí trong mối quan hệ này, tốt nhất là nên ở riêng, một tuần về nhà chồng một lần là được rồi. Lúc này, chồng tôi vẫn còn đồng ý với yêu cầu này của tôi. Để chuẩn bị ở riêng sau khi cưới, tôi còn để dành tiền và mua được mảnh đất; chỉ đợi có đủ tiền là sẽ xây nhà riêng.

Nhưng khi bàn đến chuyện đám cưới, mẹ chồng lại không muốn cho chúng tôi ở riêng. Bà nói anh chồng đã ở riêng rồi, bà muốn vợ chồng tôi sẽ chung sống với bà cho vui nhà vui cửa. Tôi không đồng ý và có nhắc đến mảnh đất đã mua thì mẹ chồng lại kêu tôi bán mảnh đất đó đi. Không chỉ tôi mà bố mẹ tôi cũng sửng sốt trước yêu cầu vô lý rành rành của bà. Tôi giận dữ tuyên bố không cưới hỏi gì nữa hết.

Sau đó vài ngày, mẹ chồng gọi điện cho tôi, bảo tôi ra quán cà phê nói chuyện riêng với bà. Thật ra khi này tôi đang giận mẹ chồng lắm nên cũng không mấy mặn mà cuộc nói chuyện này. Không ngờ, mẹ chồng lại đưa tôi xem tờ giấy chứng nhận bệnh Alzheimer. Bà buồn rầu nói muốn sống cạnh con cháu trong quãng thời gian còn lại trước khi bà quên hết mọi người. Bố chồng tôi mất lâu rồi, bà phải ôm ảnh ngủ mỗi tối để không quên mặt ông. Mẹ chồng tôi rớm nước mắt, năn nỉ tôi ở chung với bà một thời gian nữa thôi, có lẽ bà sẽ không quấy rầy chúng tôi lâu đâu. Tôi thất thần cầm tờ giấy trên tay, trong lòng rối như tơ vò.

Đám cưới diễn ra, tôi chuyển về nhà chồng ở theo đúng lời của mẹ chồng. Nhưng đêm tân hôn, vợ chồng tôi lại tranh cãi chuyện mảnh đất tôi đã mua. Chồng ép tôi bán đi để xây nhà từ đường. Tôi thì muốn giữ lại làm tài sản riêng cho con cái sau này. Nghe ồn ào, mẹ chồng tôi đến can ngăn, bênh vực con dâu và mắng chồng tôi xối xả. Bà nói tôi đã về đây rồi thì mảnh đất đó là của riêng tôi, không ai được động tới, quyền quyết định là ở tôi.

Tôi bật khóc, ôm lấy mẹ chồng mà xin lỗi vì đã từng hiểu lầm, từng nghĩ xấu cho bà. Nhờ mẹ chồng mà chồng tôi không còn nhắc đến chuyện mảnh đất nữa. Nhưng sống mấy tháng nay, thấy nhà chồng xuống cấp, tôi cũng buồn. Chồng thì có ý nếu tôi bán mảnh đất kia đi xây nhà từ đường thì anh sẽ đi thêm tên tôi vào sổ đỏ. Căn nhà là sở hữu của 2 vợ chồng thì việc tôi bỏ tiền vào xây dựng là chuyện bình thường. Tôi có nên làm theo yêu cầu của chồng không?

Nhà vợ tương lai cho 5 tỷ kèm yêu cầu này, tôi hủy hôn

Tự nhủ chắc là điều kiện gia đình tôi kém hơn, bố mẹ vợ tương lai vì muốn giữ thể diện cho nhà trai nên trao quà trước khi không có người ngoài, nhưng tôi đã lầm.

Tôi sinh ra và lớn lên tại vùng quê nghèo, bố mất từ khi tôi còn nhỏ, một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn. Thấu hiểu sự vất vả của mẹ nên từ nhỏ tôi đã cố gắng học tập để có cuộc sống tốt hơn sau này. Ra trường với tấm bằng đẹp, tôi nhanh chóng tìm được công việc tại công ty nước ngoài với mức thu nhập khá.

Thời gian sau, tôi quen Ly, ít hơn tôi 4 tuổi. Khi đó cô ấy mới chân ướt chân ráo ra trường, và được phân vào nhóm tôi làm việc. Vì là trưởng nhóm, Ly lại chưa có nhiều kinh nghiệm làm việc nên tôi phải dìu dắt, chỉ bảo cô ấy khá nhiều. Sau một thời gian tiếp xúc, cả hai dần nảy sinh tình cảm với nhau. Tìm hiểu nhau gần 2 năm, chúng tôi tính đến chuyện kết hôn.

Tân hôn nhìn vết mổ trên bụng vợ, chồng bỏ đi 4 tháng chưa về

Biết rằng mình không thể nói dối được nữa, em quỳ xuống xin anh nghe mình giải thích. Nhưng Minh rất quyết liệt, anh bỏ về nhà.

Nói đến chuyện tình duyên là em lại chán các chị ạ. Chẳng biết rồi bao giờ mới hết lận đận.

Tính em khi đã không yêu thì thôi, một khi yêu rồi, em rất mù quáng. Cách đây 4 năm, em ra trường và được nhận vào làm việc cho một công ty có tiếng. 

Tình cờ nghe cuộc nói chuyện giữa chồng và mẹ chồng, tôi ly hôn

Chúng tôi bắt đầu cuộc sống bằng việc đi thuê một căn hộ nhỏ. Tiền lương hàng tháng của hai vợ chồng chỉ đủ sinh hoạt, hầu như không để ra được đồng nào.

Tôi và chồng cũ gặp nhau trong câu lạc bộ của trường đại học. Ban đầu chúng tôi chỉ là bạn bè thông thường nhưng lâu dần, anh chủ động tỏ tình với tôi. Thấy hoàn cảnh hai bên gia đình phù hợp, tôi với anh cũng xứng đôi vừa lứa nên tôi đồng ý hẹn hò. Khi công việc ổn định, chúng tôi tổ chức đám cưới trong sự ủng hộ nhiệt tình của bố mẹ.

Năm tôi kết hôn, em chồng đang học đại học. Bố mẹ chồng nói rằng không đủ điều kiện mua nhà riêng nên chúng tôi phải chủ động cuộc sống. Tôi thấy ông bà không lương, già rồi lại còn phải nuôi con gái đang còn tuổi ăn học nên bảo bố mẹ không đòi sính lễ cao.