![]() |
![]() |
Mặc dù đã gần 30 tuổi, có một con trai nhưng nhiều người nhận xét trông tôi vẫn như gái còn son bởi phom người gọn gàng, làn da trắng hồng, đôi mắt đen láy hút hồn người đối diện.
5 năm trước, khi vừa tốt nghiệp đại học, tôi đã lên xe hoa với Tổng Giám đốc công ty – nơi tôi đến thực tập và sau này là nơi làm việc. Chồng tôi để ý tôi từ khi tôi đến Công ty anh thực tập và vô tình gặp anh trong thang máy. Tình yêu của chúng tôi đến rất nhanh và cưới cũng rất nhanh sau đó bởi bố tôi và bố anh là bạn bè cũ. Bạn bè cùng khóa ai cũng mừng, ví tôi như "chuột sa chĩnh gạo" vì tìm được "chân ái" cuộc đời vừa đẹp trai, giàu có. Chỉ có Nam là buồn bã đến mất ăn, mất ngủ. Nam sốc vì bị tôi bỏ, nhưng Nam không trách tôi một lời nào. Trước hôm cưới, tôi mời Nam đi uống café ở Hồ Tây, Nam không nói nhiều, chỉ ngồi nhìn tôi với ánh mắt đắm đuối, im lặng nghe tôi vòng vo thanh minh rồi chốt lại một câu: "chúc em hạnh phúc!".
Khi kiếm được nhiều tiền, anh bắt đầu tỏ thái độ coi thường và chỉ trích vợ, đồng thời bị cuốn vào những cuộc ăn chơi hưởng thụ mà bỏ bê gia đình.
Anh thường đi sớm về muộn, thậm chí nhiều hôm còn viện lý do không về nhà. Về nhà thì viện cớ mệt mỏi đi ngủ sớm nhưng nhiều đêm lại hí hoáy nhắn tin hoặc nói chuyện thì thầm với ai đó… Với linh tính của người vợ, tôi biết anh ta có nhân tình.