![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Nghe Mai truyền lại “tuyệt chiêu” bắt quả tang chồng ngoại tình, mà không làm rùm beng hay chồng mất mặt và sau đó chồng còn tình nguyện tự thú trước bình minh mọi chuyện khiến tôi không thể không “tâm phục khẩu phục” cô bạn thân.
Yêu từ thời cấp ba và cưới sau khi có việc làm ổn định lúc đã tốt nghiệp đại học nên cuộc sống của vợ chồng Mai- Thành khá thoải mái, hạnh phúc.
Tuy có gia đình nhưng hai người vẫn như độc thân. Mai chẳng sợ anh chồng đẹp trai, có chút quyền (Thành làm phó phòng kinh doanh một công ty phần mềm) bị các cô trẻ đẹp vây quanh. Còn Thành cũng chẳng ngại cô vợ duyên dáng, thông minh và dí dỏm trao nhiều nụ cười, cái liếc mắt lúng liếng cho các đồng nghiệp nam. Nói chung, hai vợ chồng tự do hoàn toàn trong thời gian ở công sở, không điện thoại kiểm soát, không phải đưa đón vợ đi làm, không ghen tuông, nghi ngờ. Nhưng về nhà hay ngày cuối tuần thì vợ chồng quăng hết việc một bên, cùng nấu ăn, cùng làm việc nhà và đi xem phim, uống cà phê như những đôi mới yêu nhau.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Cho đến một ngày, khi con trai vừa qua 1 tuổi. Mai bắt đầu dành chút thời gian cho bản thân và “ngó nghiêng” chồng. Lúc này, Mai chợt nhận ra, từ lâu hai người đã không còn chia sẻ chuyện trên trời dưới đất như trước kia, có chăng chỉ là nói chuyện về con. Và Mai cũng giật mình nhận ra: từ khi nào chồng đã đặt pass của điện thoại; sao về nhà chồng cũng hí hoáy “8,9” với ai đó và sao chồng luôn giữ điện thoại bên mình- kể cả lúc đi tắm. Mai hồn nhiên hỏi thì chồng giải thích: “Sếp anh đi công tác ở Mỹ 3 tháng, nên thời gian này anh quản công việc, phải ôm điện thoại để lính có hỏi gì thì anh giải quyết liền và sếp cần báo cáo, hỏi thăm công việc thì cũng có ngay”.
Nghe chồng giải thích vậy Mai cũng bán tín bán nghi. Rồi một đêm nọ, nhân lúc Thành đang say giấc, Mai lén lấy điện thoại chồng tìm cách mở pass, sau một hồi “vật lộn” với mớ ngày kỉ niệm tình yêu, sinh nhật… nàng cũng tìm được pass là… địa chỉ công ty của chồng. Mở nhật ký cuộc gọi, Mai tìm thấy 1 số máy di động mà chồng không lưu tên có số lần gọi/ nhận rất nhiều (có ngày qua lại cả 10 cuộc), đặc biệt mới nhất là nửa tiếng trước khi Thành ngủ. “Tất nhiên, mình nghi ngờ và nghĩ đó là số máy nhân tình của chồng. Vì thế, lưu lại số máy đó ngay” - Mai nói.
Suốt đêm đó, Mai không ngủ được, đầu cô quay cuồng với những suy nghĩ, hình ảnh chồng tình tứ, thân mật với cô gái lạ. Và Mai lên “sách lược” bắt quả tang và kéo chồng trở về.
Do không có nhiều bằng chứng ngoại tình, sợ nói ra chồng sẽ chối phăng, còn quay ngược quy chụp vợ “ghen tuông vớ vẩn”. Vì vậy, Mai không muốn “bứt dây động rừng” và Mai muốn để chồng “tự sa lưới”. Nghĩ là làm, một ngày cuối tuần như bao lần khác, chồng Mai lại bảo đi cà phê với bạn, sẳn bàn công việc. Chồng vừa ra khỏi nhà, Mai dùng ngay một sim điện thoại rác để gọi số máy lạ mà Mai nghi ngờ nhân tình của chồng.
Nhớ về kế hoạch tuyệt hảo của mình, Mai cười bảo: “Tất nhiên, mình chẳng dại gì mà cho cô ta biết mình là vợ của ông Thành mà cô ta đang cặp bồ. Mình xưng là nhân viên tiếp thị của hãng bánh ngọt X, hiện công ty mình đang có chương trình tặng hàng cho khách dùng thử. Cô ta chẳng nghi ngờ và mình dễ dàng có được địa chỉ, tên tuổi của cô ta. Cô ta tên Phượng, ở quận 2. Mình cũng nói là cần những thông tin cụ thể ấy để chuyển quà tặng. Nói vậy thôi, chứ mới nghe giọng bên kia là phụ nữ, tay chân mình bủn rủn, tim như ai bóp nghẹt".
Vì đã có thông tin về nhân tình của chồng, nên ngay sáng ấy, Mai âm thầm đến địa chỉ trên tìm hiểu về nhân tình của chồng và tìm chồng. Ngôi nhà đóng cửa thin thít. Cũng chẳng có xe hay dấu vết gì của chồng. Đến 11g trưa, cửa xịch mở, một phụ nữ trông lớn hơn Mai vài tuổi mở cửa và ngay cạnh đó là Thành- chồng Mai đang lúi húi dẫn xe ra. Và trước khi chồng nổ máy xe, cô gái nhoài người hôn Thành và anh cũng ngọt ngào đáp trả. Cảnh này làm Mai chỉ muốn xông tới, la lên cho cả thiên hạ biết kẻ ngoại tình, kẻ giựt chồng và cấu xé hai người cho hả cơn giận. Nhưng nghĩ đến con, đến thể diện của mình và của chồng nên Mai cố giữ bình tĩnh, cố nghĩ ra cách để chồng tỉnh giấc quay về.
Chủ nhật tuần sau, chồng Mai lại bảo đi uống cà phê. Mai biết tỏng là chồng lại đến nhà nhân tình. “Khoảng 10h, mình dùng số lạ gọi cho Phượng - xưng là lính của anh Thành có việc gấp cần gặp anh. Ban đầu, nhân tình của chồng ấp úng, như muốn chối không quen biết anh Thành. Song mình tấn công luôn, không để cô ta có thời gian suy nghĩ, mình bảo có trục trặc liên quan đến hợp đồng làm ăn hàng tỉ đồng, nên cần xin ý kiến ngay. Nghe gấp bách vậy, cô ta đưa máy cho chồng mình. Chồng vừa nghe máy, mình nhỏ nhẹ nói: “Anh uống cà phê xong chưa, sắp về chưa?”
Nói về độc chiêu bắt quả tang này, Mai kể tiếp: “Khi nghe tiếng tôi, anh ú ớ bất ngờ vài giây giây ấp úng bảo: “Ừ, anh về liền đây”. Tuy không thấy mặt chồng khi đó, nhưng mình có thể hình dung ra anh hoảng hốt và lo lắng thế nào khi mình lại biết số của nhân tình và biết anh đang đến nhà cô ta”. Hôm ấy, Mai chẳng phải đợi chờ lâu, chỉ 20 phút sau cuộc gọi "đánh úp" ấy, chồng Mai đã có mặt tại nhà. Và chẳng cần phải gạn hỏi, điều tra một câu hỏi nào, vừa về đến nhà, chồng Mai đã xin lỗi vợ và tự thú tất cả. Anh kể, đó là em họ của một người bạn thân, hay nhờ anh đến sửa máy tính và trong lúc Mai “bỏ quên” chồng khi sinh con thì anh hay tâm sự, trò chuyện với cô này và đã đi “lạc đường”.
Mai đã cho chồng một cơ hội dù thật lòng Mai chẳng biết chồng có cắt đứt hẳn như anh đã hứa không, nhưng đến nay đã hơn 1 năm, chồng Mai chưa có dấu hiệu “tái phạm” và có một kết quả rõ ràng là anh rất nể vợ- nhất là chị đã không làm ầm ỉ, chì chiết anh và làm anh mất mặt dù lỗi ở anh mười mươi.
Vậy đấy, trị tội ngoại tình của chồng chẳng phải đi đánh ghen hay bắt tại trận, mà đôi khi sự nhẹ nhàng, tinh tế và lòng vị tha của người vợ sẽ là phương thuốc đặc trị- tuy nhiên, như nhân vật chính là Mai nói: “Khi ghen, mỗi người mỗi kiểu, mềm mại hay đanh đá đều có những hiệu quả hay bất lợi riêng. Nhưng điều cốt lõi là phải tùy “đối tượng” và hiểu chồng mà có sách lược phù hợp”.
Chị nói với tôi rằng chị giống một con thiêu thân đã dùng hết sức bình sinh để lao vào cuộc hôn nhân hào nhoáng đó. Tình yêu giống như ánh đèn trong đêm, nó hút người ta bằng ánh hào quang ma mị và kiêu hãnh. Anh là một người đàn ông lý tưởng, vừa đẹp trai vừa thành đạt lại sinh ra trong một ra đình có thế lực.
Chị mê đắm anh vì nhiều lẽ dù tính cách hai người trái ngược nhau và trái tim anh ngay từ khi bắt đầu đã không còn thuộc về chị nữa. Trói buộc anh bằng một đứa con, chị mặc kệ những lời can ngăn, những hệ quả có thể lường trước được. Chị lao vào quầng sáng ấy dẫu nó khước từ chị để rồi tự thiêu rụi mình bằng những ngày sống cảnh vợ chồng ngột ngạt và nhạt nhẽo. Anh coi chị giống như chiếc bóng trong nhà, vô hình đến tội nghiệp. Chị vẫn bền bỉ với thứ tình yêu ấy mong một ngày nào đó anh ngoảnh lại nhìn mình. Nhưng chị mãi cũng vẫn chỉ nhìn thấy chiếc gáy của người đàn ông mình yêu. Tôi nhìn chị và nghĩ ngôi nhà ấy thực ra từ lâu đã biến thành ngôi mồ chôn cất cuộc hôn nhân gượng ép một cách mù quáng. Chị như bông hoa tự thắp lửa mong sưởi ấm khu vườn nhưng ngọn lửa ấy cuối cùng lại tự thiêu rụi từng cánh mỏng.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Trong ngôi nhà đó mọi cố gắng vun đắp là không tưởng. Những ngày nắng chị mở toang tất cả những cánh cửa sổ ngồi ngoẹo cổ trông ra cổng chờ một tiếng dừng xe. Những ngày mưa gió xám xịt và u ám chị không dám rời khỏi giường vì sợ chút hơi ấm cuối cùng cũng bỏ mình mà đi. Những ngày đau ốm hai mẹ con chăm nhau, thìa cháo chưa chạm môi đã đắng ngắt tận tim can. Tôi tự hỏi chị định sống như thế đến bao giờ? Đó gọi là tình yêu hay là sự đọa đầy?
Bỗng một ngày tôi nhận được một cuộc gọi từ chị, cứ nghĩ chị nhắc tôi ghé thăm cho nhà cửa bớt buồn. Không nhờ khi đó chị đã rời thành phố mang theo cậu con trai trở về sống tại quê nhà. Tôi hỏi về sự giải phóng cho cuộc hôn nhân nặng nề ấy? Chị cười bảo “Vì còn có con. Vì không có quyền được chết giống một con thiêu thân nên chị đã chọn cách lầm lũi lê lết bò ra khỏi quầng sáng ấy. Bây giờ thì chị thấy thanh thản hơn nhiều”.
Tôi nghe trong giọng chị như có mưa, hẳn là chưa thể tươi vui khi vừa bước qua mùa giông gió. Thỉnh thoảng tôi vẫn đi ngang ngôi nhà cũ to đẹp của chị, tường rào bao quanh im ỉm không phát ra một tiếng động nào. Tôi vẫn không khỏi xót xa khi nghĩ rằng chính nơi này đã từng giam hãm tuổi thanh xuân của người đàn bà từng lấy tình yêu làm lẽ sống. Ơn trời là những ngày tháng ấy đã qua…