Thấy bát cơm dở của chị gái, tôi nghẹn lòng, đòi bế con về

Tôi đòi bế con về nhưng chị gái kiên quyết không cho.

Vì không có con nên chị gái tôi rất thương cháu. Từ khi tôi mang bầu, chị tôi đã mua đủ thứ đồ ăn tẩm bổ cho tôi. Khi tôi sinh con, chị còn túc trực ở bệnh viện để chăm sóc suốt một tuần.

Hiện tại, con tôi được 9 tháng và đang được chị gái tôi chăm sóc. Mỗi tháng tôi gửi chị 3 triệu nhưng chị không nhận. Chị nói chăm sóc bé giúp chị nguôi ngoai đi nỗi đau mất con xảy ra 4 năm trước. Nghe chị bộc bạch mà tôi đau lòng thay chị. Số chị sao khổ đau nhiều quá. Mất con, ly hôn chồng, sống đơn độc. Nhưng chị vẫn kiên cường, buôn bán và có thu nhập ổn định hàng tháng.

Trưa qua, tôi về sớm nên ghé sang nhà chị gái thăm con. Thấy chị ấy đang bế bé ru ngủ trong phòng, tôi lặng lẽ xuống nhà bếp, định tìm thức ăn vì tôi cũng chưa ăn trưa. Nào ngờ, nhìn bát cơm ăn dở của chị gái đặt trên bàn ăn, tôi điếng người. Bát cơm không có gì cả, chỉ là cơm trắng với xì dầu thôi.

Tôi lục lọi trong bếp vẫn không tìm thấy gì. Lúc này, chị tôi mới từ phòng ngủ đi xuống. Chị bảo tôi đừng tìm nữa, chị chẳng nấu gì ăn cả. "Mấy hôm nay con bé khóc quấy quá, chị phải bế trên tay suốt nên không nấu được gì. Có hôm con bé dễ chịu thì còn luộc được chút rau hay quả trứng, không thì cứ ăn thế này cho nhanh".

Tôi cũng biết là con gái mình hay khóc, quấy lắm nhưng không ngờ lại quấy đến mức độ này. Nhìn chị gái gầy ốm, đôi mắt có quầng thâm mà tôi chạnh lòng. Tôi nấu canh rồi hai chị em cùng ăn cơm. Mà chị tôi còn chưa kịp ăn hết bát cơm thì con gái tôi lại khóc. Chị ấy phải bỏ bát đi bế bé.

Ăn xong, tôi đòi bế con về và tìm chỗ gửi trẻ. Chị tôi còn phải buôn bán để kiếm sống nữa, không thể cứ giao cửa hàng cho nhân viên mãi được. Nhưng chị lại không cho. Chị ấy nói có thể tự lo cho bản thân được. Chị muốn trông bé cho đến khi con bé cứng cáp, biết đi rồi mới cho đi nhà trẻ. Thấy chị kiên quyết, tôi cũng không nỡ ép. Mà nhìn chị ăn uống khổ sở, vất vả thế này, tôi thương quá.

Có thai 6 tháng nhưng bụng chị dâu rất kỳ quái

Dù có thai 6 tháng nhưng bụng của chị dâu em không giống những người phụ nữ khác. Em hoang mang còn bị mẹ mắng cho. Đến buổi trưa hôm đó, mọi sự mới ngã ngũ.

Xin chào mọi người, em hiện là sinh viên đại học Y khoa. Anh trai em có vợ đã 2 năm nay và chị dâu em đang có thai 6 tháng. Chị dâu em là người rất khó hiểu nên em cũng không hòa thuận được. Em cũng không muốn mang tiếng "bà cô bên chồng" đâu nhưng nhiều khi em tức chị dâu em lắm.

Chị ấy đi làm nhà nước, thời gian rảnh khá nhiều, trong tuần lại được nghỉ 2 ngày cuối tuần. Thế mà đến cái bát ăn cơm chị ấy cũng không rửa được. Cứ ăn xong, chị dâu lại lấy cớ này cớ nọ để mẹ em phải dọn mâm bát, rửa chén. Đợi mẹ em làm xong rồi chị ấy mới xuống giả lả hỏi han: "Mẹ cứ để đấy con làm cho".

Có lần em bực quá, bảo mẹ cứ để yên chén bát đó xem chị dâu có làm không? Kết quả là hai ngày trời chị ấy cũng không rửa mọi người ạ. Lần đó mẹ em tức quá mắng cho một trận thì chị dâu còn khóc lóc thanh minh đủ kiểu. Mà chung quy ra thì cái lỗi lớn nhất của chị dâu em là lười biếng.

Em đi học, tối về dù bài vở trên trường chưa xong cũng phụ mẹ nấu ăn hoặc đi chợ. Đằng này chị dâu là dâu con trong nhà mà chưa bao giờ xuống bếp. Cứ chiều thứ 6 là chị ấy xin phép bố mẹ em về nhà mẹ đẻ rồi ở lại tới chiều chủ nhật mới về. Thậm chí nhà em có giỗ chị ấy cũng lấy lý do mẹ bệnh để về nhà mẹ đẻ mà không ở lại phụ phàng. Đến mức làm vợ anh em đã hơn 2 năm mà họ hàng có người còn chưa biết mặt mũi chị ấy thế nào?

Co thai 6 thang nhung bung chi dau rat ky quai

Em cũng không muốn mang tiếng "bà cô bên chồng" đâu nhưng nhiều khi em tức chị dâu em lắm. (Ảnh minh họa)

Cách đây 6 tháng, chị dâu thông báo có bầu khiến cả nhà ai cũng mừng. Mẹ em trông cháu nên càng vui ra mặt. Bà chiều chị dâu tận răng. Ăn uống cũng đem vào tận phòng cho chị ấy khiến em bực bội lắm. Phụ nữ có thai là chuyện bình thường, mẹ em cứ làm như chị dâu là tiểu thư không bằng?

Nhưng em thấy lạ là bụng chị dâu khi này khi nọ, không giống những người phụ nữ mang thai khác. Dù bụng có to lên đấy mà lạ lạ làm sao đấy? Em có nói với mẹ, mẹ bảo em nghi ngờ vớ vẩn. Nhưng khi em hỏi lại chị dâu đã bao giờ cho mẹ sờ bụng chưa thì bà im lặng.

Tuần trước, mẹ em kể nói chị dâu bàn với mẹ chuyện sang tên nhà đất cho vợ chồng chị ấy. Mẹ em phân vân nên hỏi ý kiến của em. Em bảo từ từ, đợi xem chị dâu đối xử như thế nào, chứ như bây giờ thì chưa đủ tin tưởng đến bàn giao nhà đất cho vợ chồng chị ấy quản. Mẹ em thấy có lý nên bảo với chị dâu khi nào chị ấy sinh con rồi mới sang tên sổ đỏ. Nghe đâu tối đó chị dâu em khóc lóc một trận với anh trai em.

Trưa hôm qua, em đang trên đường đi học thì nhớ sực ra bỏ quên tập tài liệu quan trọng ở nhà. Vội vã về nhà, em phải đi rón rén vì sợ đánh thức mọi người đang ngủ trưa. Lấy xong rồi, em mở cửa phòng chị dâu, định đưa chị ấy bịch nước mía mới mua thì vô tình thấy một chuyện động trời.

Chị dâu em đang nằm ngủ trên giường, vạt áo bị tốc lên và em thấy bụng chị ấy phẳng lì. Hơn nữa cái bụng bầu giả còn nằm bên cạnh. Em sốc khủng khiếp, sốc không thể nói được gì. Đóng cửa phòng chị ấy lại mà em chưa thể tin được chuyện này. Em mở hé cửa nhìn lại lần nữa, vẫn là cái bụng bầu phẳng lì. Chị dâu em không có bầu, chỉ là dối trá mà thôi!

Thì ra chị ấy định dùng cái bầu để ép mẹ em sang tên sổ đỏ. Hơn nữa chắc chắn anh trai em cũng biết chuyện này. Em sốc quá mọi người ạ. Em có nên vạch mặt rồi bảo bố mẹ đuổi cổ luôn chị dâu và anh trai ra khỏi nhà không? Giận chị dâu một, em giận và tức anh em tới mười. Đàn ông đâu mà dại và nghe lời vợ quá.

Tôi vào viện chăm bố, chị chồng lôi lại cấm đi, bố chồng nói 1 câu

Hôm qua con gái đã đỡ rồi nên tôi xin nghỉ làm rồi bảo với chồng sẽ vào viện với ông vài hôm. Anh ở nhà với con, con bé đã 3 tuổi cũng tự lập và cứng cáp rồi.

Vợ chồng tôi kết hôn 4 năm nay, đã sinh được một bé gái. Từ sau đám cưới chúng tôi vẫn sống chung với bố chồng. Mẹ chồng mất rồi, sức khỏe ông vẫn tốt nên thường tham gia hội các cụ đi đây đi đó cho khuây khỏa, rất hay vắng nhà.

Chị chồng tôi hai tháng trước đưa con về nhà sống do cãi nhau ly thân với chồng, hiện tại đang làm thủ tục ly hôn. Nhà cửa rộng rãi, tôi cũng vui vẻ không có ý kiến gì. Mà nói thẳng ra căn nhà này là của bố chồng, về lý mà nói thì tôi cũng không được quyền lên tiếng.

Kể với chồng, anh cũng thương vợ nhưng bảo thôi cố nhịn thêm một thời gian. (Ảnh minh họa)

Song nói thật ở chung với chị chồng rất khó chịu và bức bí. Chị ấy vin vào cái danh phận “chị gái chồng” để bắt bẻ tôi từng tí một. Tiền ăn tiêu thì không góp, tôi không đòi vì biết chị ấy cũng khó khăn. Nhưng vợ chồng tôi đã bao hết ăn tiêu của mẹ con chị ấy mà chị chồng cũng chẳng biết điều chia sẻ việc nhà với tôi. Đằng này còn bày ra cho tôi dọn, nhiều lúc thì vứt con ở nhà để tôi trông cả hai đứa trẻ với đủ thứ công việc, còn chị ấy tung tẩy đi chơi.

Kể với chồng, anh cũng thương vợ nhưng bảo thôi cố nhịn thêm một thời gian. Chị ấy cũng không ở hẳn đây đâu. Tôi hiểu chồng đứng ở giữa cũng khó xử, không muốn tình cảm gia đình bị rạn nứt nên tôi đành cố nhịn theo lời anh nói.

Bình thường chị ấy can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi chẳng nói, bây giờ còn cấm không cho tôi về chăm bố đẻ! Tôi bực lắm rồi, quyết định phải làm ra ngô ra khoai với chị chồng.

Không tin nổi khi tôi xách túi đồ đi ra sân thì chị chồng lao vụt ra giằng lại rồi quát xơi xơi. (Ảnh minh họa)

Ai ngờ chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói ở trong nhà cất lên khiến tôi và cả chị chồng phải khựng người lại:

“Mày nói như thế mà nghe được à con? Vậy ý mày là mai sau bố có ốm nằm liệt ở đấy thì mày cũng không về chăm vì cần lo chuyện nhà chồng đúng không? Nếu con gái lớn rồi không còn cần quan tâm đến bố mẹ đẻ nữa thì mày về đây làm gì, ra ngoài mà tự lo cho bản thân đi!

Bố không ngờ mày lại là người như thế, hay mày cố tình bắt nạt em nó? Hãy tự nhìn lại bản thân và thay đổi suy nghĩ, cách sống đi nhé. Mấy ngày hôm nay em nó đi vắng, mày phải quán xuyến mọi việc trong nhà và hai đứa trẻ. Nếu không làm được thì ra ngoài tự lập đi, đừng ở đây làm phiền chúng nó!”.

Giọng nói của bố chồng đủng đỉnh nhưng từng lời ông thốt ra thì đanh thép và nghiêm khắc khiến chị chồng sợ run người, còn tôi vừa cảm động lại biết ơn. Ông lên tiếng khiến chị chồng sợ một phép, không dám cãi lại nửa lời.

Bình thường mối quan hệ giữa tôi với bố chồng khá lạnh nhạt, không thân thiết gì mấy. Tôi cư xử với ông khách sáo gọi là tròn lễ nghĩa mà thôi. Cứ nghĩ ông thờ ơ chẳng để tâm tới con cháu. Đến lúc này tôi mới nhận ra mình có một người bố chồng tốt.

Mẹ chồng mang con dâu trả thông gia yêu cầu “dạy lại”

Bà cứ yên tâm đi về, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại con gái đàng hoàng, nghe ông thông gia nói thấu tình đạt lý, mẹ tôi thầm yên tâm. May là chồng tôi thương mẹ, cũng đồng ý để vợ về cho bố mẹ vợ dạy hộ.

Anh trai lấy vợ được nửa năm rồi. Tuy bố tôi đã mất rồi nhưng mẹ còn trẻ khỏe, có thể sống một mình song bà kiên quyết bắt các con phải ở chung để phụng dưỡng bà. Cả đời mẹ đã hi sinh cho các con, tuổi già phải được hưởng phúc.

May mà anh tôi cũng nghe lời mẹ không bỏ bà lại thui thủi một mình. Nhưng chị dâu thì ngang bướng không hiểu cho nỗi lòng của mẹ tôi, hai người thường xuyên mâu thuẫn.