Tặng chị gái cái áo hàng hiệu không ngờ khiến chuyện tồi tệ hơn

Nếu không thay đổi bản thân mình, chị gái tôi sẽ khổ suốt đời mà thôi.

Đọc bài viết: "Bị chồng chê, tôi rút 100 triệu định đi làm đẹp nhưng rồi lại do dự" mà tôi thấy có bóng dáng chị gái mình trong đó.

Chị gái tôi là giáo viên, ăn mặc giản dị, tính cách gần gũi, hòa đồng. Lẽ ra, người như chị nên có một người chồng tốt. Nhưng oái oăm thay, anh rể của tôi lại là kẻ ham ăn lười làm, chỉ thích than nghèo kể khổ để lấy lòng thương của người khác. Sau nhiều lần bất đồng quan điểm, vợ chồng chị tôi đã ly hôn.

Chị tôi bế con về nhà ngoại xin tá túc. Bố mẹ tôi thương con gái nên cho chị một mảnh đất. Chị lấy tiền tiết kiệm, vay thêm những người thân xung quanh để xây căn nhà cấp 4, nhỏ gọn, tiện nghi, đủ để 3 mẹ con chị ấy sinh sống.

Có lẽ vì phải chăm sóc cho hai con nên chị tôi càng tiết kiệm hơn. Chị ấy không dám mua cái áo mới, không dám mua cả đôi giày khi vào năm học mới.

Hôm qua, tôi tặng chị gái một cái áo hàng hiệu hơn 3 triệu. Những tưởng chị ấy sẽ vui lắm; nhưng không, chị vừa biết giá tiền của cái áo đã giận dữ đòi đem trả lại. Chị còn lớn tiếng mắng mỏ tôi hoang phí. Với chị, 3 triệu là một số tiền rất lớn, mẹ con chị có thể ăn cả tháng chứ không ít.

Thấy thái độ của chị gái, tôi buồn lắm. Chị ấy không biết cách chăm chút bản thân, không thương yêu bản thân thì sẽ khổ suốt đời thôi. Nhưng chị lại cho rằng suy nghĩ của tôi còn non nớt quá, điều chị cần bây giờ là tiền nuôi con chứ không phải là hưởng thụ cho bản thân. "Em chưa có con nên chưa hiểu được nỗi lòng của người làm mẹ như chị đâu". Chị tôi chốt câu cuối như thế.

Vì cái áo mà chị em tôi giận dỗi nhau. Chị kiên quyết không nhận áo. Tôi cũng không thể đem áo đi trả cho shop được. Nhìn cái áo nằm chỏng chơ trên bàn mà tôi chẳng biết nên làm sao nữa?

Tôi vẫn đều đặn gửi 20 triệu mỗi tháng cho chị gái chăm mẹ

Tôi không ngờ, không bao giờ ngờ tới mẹ mình lại có cảnh sống như vậy ngay tại chính nhà con gái mình.

Bố tôi mất từ khi chị em tôi còn nhỏ nên một mình mẹ gồng gánh nuôi con rất khổ cực. Tôi vẫn nhớ như in nhiều đêm, tôi thấy mẹ ngồi lặng lẽ khâu lại những cái áo rách của chị em tôi trong ánh đèn dầu lờ mờ. Thỉnh thoảng chúng tôi mới có một bữa cơm có thịt cá nhưng hầu như mẹ đều gắp cho chúng tôi ăn hết cả.

Có lần, chú Đô hàng xóm, góa vợ, muốn qua lại với mẹ. Mẹ tôi cũng thương chú nhưng lại bị chị tôi đốp thẳng:"Mẹ chọn tụi con hay mẹ chọn chú ấy". Sau lần đó, tôi không bao giờ thấy mẹ qua lại nhà chú Đô nữa. Nhưng tôi thấy mẹ buồn, khóc. Chuyện đó đã trở thành sự ân hận trong tâm trí tôi tới tận bây giờ.

Vì thế sau khi thành công, tôi luôn muốn báo hiếu cho mẹ. Nhưng tôi có chồng ở thành phố, mẹ tôi lại nhất mực không chịu rời khỏi căn nhà đã gắn bó mấy chục năm ở quê. Thành ra, tôi chỉ có thể về thăm mẹ một tháng đôi ba lần, phải để mẹ ở lại với vợ chồng chị gái.

Chị gái tôi là người đanh đá, ăn nói cộc cằn, thô lỗ, mắng ai là mắng xa xả, mắng từ tổ tông đến họ hàng. Mỗi tháng, tôi đưa chị mình 20 triệu để chị chăm sóc mẹ, lo ăn uống đến quần áo và đau bệnh. Tôi còn muốn thuê người giúp việcnhưng chị không đồng ý vì sợ người ta dị nghị. Chị còn bảo nếu tôi muốn thuê người thì chi bằng cứ đưa tiền cho chị ấy là được. Tôi cứ nghĩ, chị ấy là con gái ruột, dù tôi có đưa tiền hay không thì chắc chắn chị ấy cũng sẽ phụng dưỡng mẹ thật tốt. Nhiều lần về chơi, tôi hỏi mẹ, mẹ cũng bảo vợ chồng chị chăm mẹ chu đáo lắm. Vì thế, tôi rất yên tâm.

Tôi nào ngờ, mọi chuyện hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của mình. (Ảnh minh họa)

Tôi nào ngờ, mọi chuyện hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của mình.

Đêm hôm qua, vợ chồng tôi lái xe về thăm mẹ mà không hề báo trước. Tôi còn cẩn thận mua thức ăn tối về để ăn cùng nhà chị. Nào ngờ, khi bước vào nhà, tôi lại choáng váng khi thấy cảnh chị gái đang đút mẹ ăn.

Vợ mất trên bàn mổ, chồng mang cho con để tái hôn

Vợ mất được trăm ngày, anh rể mang luôn con cho người ta để rảnh thân tái hôn với người khác.

Chị gái em số vất vả, thời con gái chị có nhan sắc nên nhiều người theo đuổi lắm. Họ toàn những người có điều kiện, đàng hoàng tử tế thế mà chẳng hiểu sao sau cùng chị lại chọn lấy người “yếu thế” nhất trong số đó.

Người ấy chính là anh rể hiện tại của em.

Bất ngờ khi chị gái nhờ tôi đứng tên mảnh đất chuẩn bị mua

Tuần vừa rồi, bất ngờ chị gái gọi điện nhờ tôi đứng tên mảnh đất chị sắp mua. Tại sao chị không để chồng con đứng tên mà lại phải nhờ vả tôi?

Vợ chồng chị gái tôi khá giàu có, đã có nhà lầu xe hơi, hai đứa con được học ở trường quốc tế đắt đỏ. Anh rể tôi rất giỏi, mỗi tháng kiếm vài trăm triệu dễ dàng. Còn chị gái tôi lương tháng chỉ đủ nuôi bản thân.

Chị gái tôi thật tốt số, lấy được người chồng giỏi giang lại tin tưởng, yêu thương vợ con hết mực. Tháng nào anh rể cũng chuyển hầu như toàn bộ số tiền kiếm được cho chị tôi giữ. Anh rể chỉ chú trọng đến công việc và không quan tâm đến chuyện tiền nong.