Đêm muộn thấy con trai co ro ngủ trước cửa phòng, tôi ân hận

Tôi ôm con vào lòng, miệng không ngừng nói lời xin lỗi với con.

Vợ chồng tôi quyết định sinh liên tục 2 đứa con. Sau đó, tôi sẽ nghỉ làm trong 5 năm để chăm sóc 2 bé đến khi chúng vào mẫu giáo. Khi con đã đi học ổn định rồi, tôi sẽ đi làm lại. Tính thì dễ nhưng khi thực hiện mới khó khăn và thương cho con trai đầu.

Khi con mới hơn 1 tuổi, tôi đã mang thai bé thứ 2. Biết con sẽ thiếu thốn tình cảm vì mẹ bận chăm em nhỏ, suốt thời gian mang thai, tôi cố gắng chăm chút, yêu chiều con hết mực. Tôi cũng hay nói với con: "Dù mẹ sinh em bé nhưng mẹ vẫn thương con trai nhất nhà".

Khi sinh bé thứ 2, vì sinh non nên con gái yếu ớt, phải nằm lồng kính suốt nửa tháng. Điều đó đồng nghĩa với việc vợ chồng tôi phải túc trực ở bệnh viện suốt thời gian đó. Con trai phải gửi cho ông bà ngoại chăm sóc. Nhiều lúc nhớ con quay quắt mà tôi phải cố nén lại, không dám gọi điện vì sợ con quấy khóc làm khổ ông bà.

Về nhà rồi, tôi vẫn bận bịu suốt ngày với con gái nhỏ. Con trai lớn mới hơn 2 tuổi đã phải làm anh. Thằng bé phải đi nhẹ nói khẽ, không thể hò hét, cười đùa thỏa thích như bao nhiêu đứa trẻ khác. Vợ chồng tôi tự an ủi, động viên nhau và thay nhau chăm sóc con. Nhưng vì quá mệt mỏi, đôi lúc, tôi cũng không nén được mà quát mắng con chỉ vì con cười to, chạy nhảy làm em thức giấc.

Mới 2 tuổi mà con phải học cách tự lập. Con phải tự mặc quần áo, tự xúc cháo ăn, tự đi vệ sinh. Mỗi lần nhìn con mặc áo bị ngược hay làm đổ cháo lên quần áo, tôi vừa thương con vừa giận mình.

Một mình ở nhà với 2 đứa bé: 1 bé 2 tháng tuổi; 1 bé hơn 2 tuổi khiến tinh thần tôi căng thẳng. Hơn bao giờ hết, tôi cảm thấy hối hận vì quyết định sinh 3 năm 2 đứa của mình.

Tối qua, con trai lớn nhớ mẹ nên cứ mè nheo, đòi ngủ với mẹ. Tôi bế em bé, ru bé ngủ và cáu gắt nạt nộ con trai. 11 giờ đêm, tôi mở cửa phòng và rơi nước mắt lã chã khi thấy con nằm co ro, cuộn tròn trong tấm chăn ở trước cửa phòng. Chồng tôi ngồi canh bên cạnh. Anh ấy bất lực nói con không chịu ngủ cùng anh mà nhất định đòi ngủ với mẹ, nằm trước phòng mẹ để đợi mẹ.

Tôi ôm lấy con, ân hận vừa khóc vừa nói xin lỗi con. Thằng bé choàng tỉnh, ôm chặt lấy mẹ. Chỉ có những người mẹ sinh con dày mới hiểu được nỗi lòng của tôi lúc đó. Vì thế, tôi khuyên thật các mẹ: đừng tước đi hạnh phúc của con cái bằng việc sinh quá dày. Với tôi, tôi đã hối hận lắm rồi. 

Sau bữa cơm ra mắt, cô gái quyết định chia tay vì...

Đôi khi, phụ nữ không cần đao to búa lớn, cái họ cần chính là sự tỏ rõ thái độ của đàn ông. Người đàn ông chứng tỏ được mình có thể bênh vực, bảo vệ người vợ của mình sau này.

Gặp lại cháu gái trong trại trẻ mồ côi mà tim tôi đau nhói

Tôi sợ sự xuất hiện của con sẽ làm xáo trộn cuộc sống hôn nhân của anh trai. Nhưng giấu mãi thế này cũng không phải là cách tốt.

Anh trai tôi từng ly hôn vợ một lần. Chị dâu cũ dẫn con về quê ngoại, cách nhà tôi đến 400km. Anh trai tôi vô tâm lắm. Tôi phải thay mặt anh hỏi han, động viên và gửi tiền cho cháu hàng tháng.

Hiện tại, anh tôi đã có gia đình mới. Chị dâu mới của tôi là người thành đạt, sắc sảo, rõ ràng. Biết chuyện chồng có con riêng, chị ấy còn hay hỏi thăm về bé và có ý muốn gặp bé nhưng vì khoảng cách xa xôi nên không thể gặp được.

Mẹ đưa cháu trai đến chơi, thấy điều này, tôi tức tiễn mẹ về

Mẹ đẻ đưa cháu nội đến nhà tôi chơi. Tôi cho con gái ở nhà chơi với bà và em họ. Đúng vào dịp Tết tôi hay bận công việc nên lúc bà đến, tôi cũng khá vui vẻ.

Khi tôi sinh ra, bố mẹ tôi khá thất vọng. Họ mong có con trai, không ngờ thành con gái. Gia đình tôi sống ở quê nên bố mẹ vẫn nặng tư tưởng cổ hủ. Tôi có một em trai nhỏ hơn 2 tuổi, ở nhà bố mẹ coi nó là trên hết, cưng chiều hết mức.

Mọi suy nghĩ của bố mẹ đều hướng về em trai nên không quan tâm nhiều đến tôi. Lúc nhỏ, tôi cũng cãi nhau với em trai mình nhiều lần nhưng dù thế nào em cũng dành phần thắng do có bố mẹ ủng hộ phía sau. Tôi dần quen với điều đó và ngày càng sống nội tâm, không hay nói chuyện với bố mẹ.