Chồng sững người khi xem ví vợ ngày Tết

Tết năm nào, Đàn cũng mua đưa tiền cho vợ, anh coi đó là một việc đáng tự hào nên đi đâu cũng khoe khoang trong niềm hãnh diện. Cho đến một ngày, khi nhìn thấy tờ giấy chi tiêu dịp Tết của vợ, Đàn mới bẽ bàng.

Đàn và Mai lấy nhau được 5 năm, cả hai đều ở tỉnh lẻ nên họ sống ki cóp từng đồng mới thích nghi được cuộc sống nơi đô thị. May mắn cho Đàn khi anh lấy được Mai, một người phụ nữ chuẩn không chê vào đâu được: Từ công ăn việc làm đến cách ứng xử hai bên nội ngoại, cô đều khiến Đàn cảm thấy hãnh diện.
Đàn những tưởng vợ sẽ vô cùng hãnh diện với 5 triệu tiền Tết anh đưa.
Đàn những tưởng vợ sẽ vô cùng hãnh diện với 5 triệu tiền Tết anh đưa. 
Cuộc sống của họ suốt 5 năm cứ trôi trong yên bình, năm nào Đàn cũng đưa vợ tiền chi tiêu Tết một cách đầy đủ. Anh tự nhận thấy mình là một người đàn ông tử tế và có trách nhiệm. Bởi xung quanh anh, có vô vàn ông chồng vô trách nhiệm, ngoại tình, thậm chí về còn đánh vợ mắng con. Với Đàn, người như anh đã trở thành "của hiếm và quý".
5 năm hôn nhân, Đàn và Mai đã trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, cãi vã có, yêu thương có nhưng họ hài lòng với những gì đáng đạt được trong hiện tại. Nhờ bàn tay đảm đang cùng cách chi tiêu khoa học của Mai nên hiện tại vợ chồng đã mua được nhà ở Hà Nội. Một căn hộ bé xinh vừa phải cho hai vợ chồng và một cậu con trai 4 tuổi kháu khỉnh.
Đi đâu Đàn cũng tự hào về cuộc sống hạnh phúc của mình, trong lúc, nhà nhà ly hôn, người người ly thân thì anh vẫn đang sống trong hạnh phúc ấm êm. Đặc biệt những ngày Tết đến xuân về, khi cầm trên tay 5 triệu đồng đưa cho vợ, Đàn càng cảm thấy mình là người đàn ông cực kỳ giỏi giang và tâm lý.
Điều làm cho lòng hư vinh của người đàn ông trong Đàn trỗi dậy chính là lúc đưa 5 triệu đồng cho Mai, cô đã hạnh phúc cười thật tươi và khen chồng hết lời. Chỉ cần nhớ đến câu "Em thật hạnh phúc vì có anh quan tâm" của Mai, Đàn đã lâng lâng và cảm thấy cuộc sống này thật ý nghĩa.
Nhưng đó là chuyện của tối hôm qua, còn sáng nay, mải ngủ nướng nên Đàn xin phép sếp đến cơ quan muộn, anh đã phát hiện ra một bí mật của vợ. Khi đọc được tờ giấy chi tiêu Tết của Mai, Đàn đã vô cùng hối hận về tâm lý "tự sướng" trong bao năm của mình.
5 triệu ấy có là gì đâu với những khoản chi tiêu ngày Tết mà Mai liệt kê trong tờ giấy này. 5 triệu ấy, Mai biếu cho nhà nội còn không đủ chứ đừng nói là những khoản bên ngoại, khoản mua sắm cho gia đình, cho vợ chồng và con cái.
Để bù đắp những khoản thiếu hụt ấy, Mai gạch chân ra những kế hoạch kiếm tiền của mình. Những ngày tháng cuối năm, nhiều chị em bận rộn mua sắm quần áo thì Mai cặm cụi nhận thêm việc về làm. Là người có kiến thức kế toán tổng hợp nên cô nhận được nhiều việc từ các công ty tư nhân nhỏ lẻ. Họ không có kế toán làm thuế nên Mai đảm trách hết việc ấy.
Với kiến thức vững vàng, sự nhiệt tình cùng đầu óc lanh lẹ nên Mai được đối tác tín nhiệm. Chính vì vậy, dịp cuối năm, cô bù đầu với công việc và kiếm được rất nhiều tiền. Đó chính là cách mà Mai bù vào những thiếu hụt tài chính trong dịp Tết của gia đình. Không chỉ vậy, Mai còn để được một khoản khác giúp tình hình kinh tế của cả nhà khấm khá hơn.
Cầm tờ giấy trên tay, mắt Đàn cay xé, không biết từ lúc nào, nước mắt anh rơi xuống. Anh nhớ lại những lúc mình cáu gắt với Mai khi vợ đi làm về muộn. Mỗi lúc như vậy, Mai lại nhẹ nhàng nói: "Em đi gội cái đầu" hay "Em đi tìm mấy cái váy diện Tết".
Đàn vỗ vào đầu mình rồi tự trách bản thân thật vô tâm, vợ lấy lý do gội đầu nhưng tại sao khi đi tắm cô vẫn gội lại hoặc trong tủ quần áo bao lâu nay, Mai có cái váy mới nào đâu. Càng nghĩ, Đàn càng cảm thấy mình thật bất tài vô dụng, ấy vậy mà anh vẫn tự tin khi đi khoe khoang với bạn bè chuyện mình đưa tiền Tết cho vợ.
Nhớ đến đôi mắt thâm quầng của vợ, ánh mắt thần thất như nghĩ suy về điều gì đó của vợ khiến Đàn càng trở nên hối hận. Ngay lúc này, anh chỉ muốn ôm vợ vào lòng và nói "Anh xin lỗi em". Nghĩ là làm, Đàn gọi sếp báo xin nghỉ ngày hôm nay vì có việc đột xuất. Anh sẽ lấy tiền lương ra shop quần áo mua cho Mai nhiều bộ váy thật đẹp để cô diện Tết năm nay. Không chỉ thế, toàn bộ "quỹ đen", Đàn ki cóp trong 5 năm qua, anh sẽ tự tay "dâng" tặng vợ khi cô về đến nhà. Nghĩ đến đấy, Đàn vô cùng phấn khích và hạnh phúc.

Phía sau cô đơn, luôn có anh đứng chờ

Mỗi ngày anh sẽ tiến lại gần em thêm một bước, cho dù em có chạy bao xa, anh cũng theo đuổi đến cùng.

Nếu một ngày em cảm thấy cô đơn, hãy viết nó ra những trang word và gửi cho anh. Anh sẽ lấp đầy những khoảng trắng bằng yêu thương của chính mình.
Phia sau co don, luon co anh dung cho
Ảnh minh họa. 

Sự thật phơi bày sau ngày cưới khiến tôi sốc nặng

Tôi đứng hình khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Tại sao họ đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì nên tội mà phải nhận sự đối xử tàn nhẫn như thế này?

Tôi không phải là một cô gái xinh đẹp. Tuy không quá tự ti với ngoại hình của mình nhưng ngay từ thời thiếu nữ tôi đã biết nhan sắc của mình kém hơn các bạn. Khi những bạn đồng trang lứa khác luôn nhận được những món quà, những lời tán tỉnh, hâm mộ thì tôi luôn lẻ loi một mình. Đã từng rất buồn, rất tủi thân vì kém sắc, nhưng dần dần tôi nhận ra, nhan sắc không phải là tất cả. Chính vì thế tôi cố gắng học tập thật tốt, cố gắng phấn đấu tham gia năng nổ các hoạt động trường lớp.

Phó thác chuyện chọn người gửi gắm cả đời cho dì, cô gái nhận quả đắng

Nhiều lúc dọn xong bãi chiến trường Tuấn nôn ra đầy nhà, Loan lại bật khóc. Sao cô lại lấy Tuấn? Cuộc hôn nhân chóng vánh này phải chăng là sai lầm của cuộc đời cô?

Loan năm nay 27 tuổi, là một cô gái không quá xinh đẹp nên Loan luôn tự ti về ngoại hình của mình. Vẫn có một số chàng trai tán tỉnh Loan, nhưng cô luôn ôm tâm lí rằng: “Minh xấu xí như thế, làm gì có ai thật lòng yêu. Người ta chỉ đang trêu đùa mình thôi". Chính vì thế nên suốt 4 năm đi học đại học, rồi mấy năm ra trường đi làm, Loan vẫn lẻ bóng. Ông bà, bố mẹ rồi cô dì chú bác sổt ruột khi bằng tuổi Loan, con người ta có đứa đã học lớp 1 rồi nên suốt ngày giục giã Loan lấy chồng. Mẹ cô thì có một bài ca mãi:

- Mày không nhanh nhanh lấy chồng đi, tính làm bà cô nhà này sao?

- Vầng. Con tính làm bà cô đấy, thế nên mẹ đừng có mong con lấy chồng nữa.

- Mày còn bướng bỉnh cái nỗi gì. Cái Linh nó sắp đẻ đứa thứ ba rồi đấy. Mày thì đến người yêu cũng không thấy mặt mũi đứa nào.

- Cái Linh nó đẹp như thế, lấy chồng sớm là phải. Ai bảo mẹ đẻ con ra xấu xí làm gì, mẹ đẻ con đẹp một tí thì con cũng lấy chồng lâu rồi.

- Mày lại còn trách tao đẻ mày xấu nữa? Cái Hiền nó còn xấu gấp vạn mày, sao nó cũng vẫn lấy được chồng đấy thôi?

Khi bà dì họ của Loan nói muốn làm mai cho cô, Loan đồng ý (Ảnh minh họa).
Khi bà dì họ của Loan nói muốn làm mai cho cô, Loan đồng ý (Ảnh minh họa). 
Cãi nhau với mẹ vấn đế này luôn làm Loan thấy chán nản. Đứa bạn thân của cô khuyên:

- Thôi mày đừng có suốt ngày tự ti về vẻ ngoài của mình đi. Tuổi trẻ yêu nhau vì nhan sắc nên mày tự ti thì cũng coi như là có lí do. Nhưng giờ có tuổi rồi, đàn ông người ta lấy vợ cũng đâu hẳn vì sắc đẹp. Cùng lắm là mày kiếm người xấu xấu một tí nhưng tốt bụng, có chút điều kiện, thế là được.

Nghe cô bạn thân khuyên nhủ nhiều lần, Loan cũng quyết định nghĩ thoáng ra. Do đó, khi bà dì họ của Loan nói muốn làm mai cho cô, Loan đồng ý. Dì Loan hỏi:

- Thế cháu thích kiểu đàn ông như nào? Dì có quen mấy mối cũng được lắm, công an, kĩ sư, ngân hàng,...đều có cả. Quan trong là cháu thôi!

- Dạ cháu thì thế nào cũng được, chỉ cần anh ấy hiền lành, tốt tính và chịu khó làm ăn thôi.

- Ừ, thế trước gì cứ làm mai cho cháu anh Kĩ sư công trình này nhé. Anh này tên Tuấn, 32 tuổi nhưng nhát gái nên đến giờ vẫn chưa lấy vợ. Công việc ổn định, lương cao, tính tình cũng tốt. Đặc biệt là anh này không biết uống rượu uống bia gì nên cháu cứ yên tâm. Thế cuối tuần này dì dẫn nó xuống cho hai đứa gặp nhau nhé!

Rồi Loan và Tuấn cũng gặp gỡ tìm hiểu nhau. Tuấn luôn thể hiện là người đàn ông mẫu mực, có phép tắc khiến Loan cảm thấy con người anh khá tốt. Đặc biệt, anh không bao giờ động đến rượu, dù có đến ăn cơm nhà Loan và bị mọi người trong nhà Loan ép uống nhưng anh nhất quyết không động đến giọt rượu nào. Tuy nhiên, vì anh khéo miệng nên mọi người trong nhà cũng bỏ qua, thậm chí còn mừng cho Loan vì Tuấn không biết rượu chè gì.

Sau 2 tháng tìm hiểu, Loan đồng ý lấy Tuấn với lí do tuổi của cả hai cũng không còn nhỏ, bố mẹ gia đình hai bên đã rất mong có cháu bế. Gia đình Loan mừng lắm, cuối cùng cũng tống khứ được quả bom nổ chậm đi.

Ngày cưới, Loan xúng xính váy áo cô dâu, còn Tuấn lịch lãm trong bộ vest chú rể. Bạn bè người thân đều chúc mừng cho hạnh phúc của Loan. Loan thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cũng thoát khỏi nỗi khổ “ế”.

Ngày cưới là ngày trọng đại, thế nên chú rể không thể tránh khỏi việc bị chúc rượu, cho dù có khéo miệng đến đâu thì Tuấn cũng không thể từ chối. Ban đầu Tuấn còn trách hết sức có thể việc uống rượu, nhưng sau vài chén, anh bắt đầu quậy tưng bừng. Ai mời cũng uống. Loan và mọi người trong gia đình cô bất ngờ khi thấy Tuấn cứ chén này chén khác uống như nước lã. Càng uống, mặt Tuấn càng đỏ bừng, lời nói ra càng lúc càng mất kiểm soát, khóc khóc cười cười như tên bợm rượu. Thậm chí, anh còn cởi phăng giày tây, tất và cà vạt ra, đi chân đất. Nhìn bộ dạng anh như vậy, Loan sốc nặng. Cuối cùng, cô và mọi người phải dùng hết sức lực lôi anh vào phòng trong khóa cửa nhốt anh lại.

Những tưởng chỉ hôm đám cưới anh quá chén nên mới như vậy, nhưng cuộc sống của Loan sau đó luôn tràn ngập hình ảnh Tuấn bét rượu. Sau ngày cưới, Tuấn chẳng kiêng dè rượu chè như trước mà cứ có dịp là anh lại uống tới bến đến say khướt, còn không có dịp thì trong người lúc nào cũng hơi rượu bốc cao.

Nhiều lúc dọn xong bãi chiến trường Tuấn nôn ra đầy nhà, Loan lại bật khóc. Sao cô lại lấy Tuấn? Cuộc hôn nhân chóng vánh này phải chăng là sai lầm của cuộc đời cô?