Chia tay trong ngỡ ngàng

Trong mắt người xung quanh, họ là những cặp đôi hoàn hảo, nhưng bất ngờ, họ lại tuyên bố chia tay.

Trong mắt người xung quanh, họ là những cặp đôi hoàn hảo khi có tất cả những điều mà mọi người mơ ước: học vấn, địa vị, tiền bạc nhưng bất ngờ, họ lại tuyên bố chia tay.
Gần 0 giờ, nghe chuông điện thoại reo, tôi bật dậy. Đầu kia là tiếng thút thít của chị Hương: “Xin lỗi, chị biết trễ lắm rồi nhưng không gọi cho em, chị không biết gọi ai. Anh chị sẽ ly hôn”. Tôi nghe mà giật mình vì trong mắt tôi, vợ chồng chị là cặp đôi kiểu mẫu khiến nhiều người mơ ước.
Lỗi tại ai?
Vợ chồng chị Hương cùng là bác sĩ, từng đi tu nghiệp ở nước ngoài về. Anh Bình, chồng chị, là trưởng khoa của một bệnh viện ở quận Phú Nhuận; còn chị cũng là trưởng phòng khám tư tại quận 1, TP HCM. Chưa đầy 40 tuổi, anh chị đã có trong tay nhiều thứ mà mọi người mơ ước: tiền bạc, địa vị và một đứa con xinh xắn. Bất ngờ, Hương muốn ly hôn vì “anh chẳng còn quan tâm đến chị nữa”.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Vì công việc nên cả hai rất bận rộn với lịch làm việc, trực bệnh viện, tiếp bệnh nhân, dự hội thảo, đi giảng, học nâng cao trình độ… Vì thế, bữa cơm gia đình rất hiếm diễn ra trong gia đình anh chị vì giờ giấc trái ngược nhau, ai tiện đâu ăn đó, con cái cũng ăn hàng quán cùng cha mẹ. Mọi chuyện vẫn êm đẹp cho đến khi Hương bị đau đầu gối, phải phẫu thuật.
“Ngày chị phẫu thuật, anh cũng đi trực ở bệnh viện, vào thăm một lát lại mất hút. Đến lúc chị được về nhà, anh qua phòng con ngủ cũng chẳng thăm hỏi xem vợ có hết đau chưa, ăn uống như thế nào? Thủ tục, viện phí, ăn uống… trong suốt thời gian phẫu thuật chị đều trông cậy vào bạn bè và mấy đứa cháu chứ anh cũng không quan tâm. Vậy thì vợ chồng sống với nhau làm gì hả em?” - giọng chị buồn buồn.
Tôi phải chờ sáng hôm sau để đến gặp anh Bình. Anh cũng buồn bã không kém. “Em biết tính Hương rồi, cái gì cũng tự quyết định theo ý mình. Anh sắp xếp gì, Hương có nghe theo đâu! Cả việc ly hôn, cô ấy cũng tự quyết chứ anh nào muốn”.
Tôi ra về mà lòng nặng nề, tiếc nuối cho một cặp đôi hoàn hảo.
Thiếu sự kết nối
Bà Nguyễn Thị Tâm An, Chủ nhiệm CLB Xây dựng Gia đình hạnh phúc TP HCM, cho biết tỉ lệ ly hôn tại TP ngày càng tăng. Có nhiều nguyên nhân dẫn đến ly hôn: xuất hiện người thứ 3, mâu thuẫn về tiền bạc, vợ chồng kiểm soát lẫn nhau, không còn quan tâm nhau, quan hệ vợ chồng “lệch pha”, thay đổi địa vị, lối sống…
Đặc biệt, một nguyên nhân ly hôn khá phổ biến của nhiều gia đình hiện nay là thiếu sự kết nối giữa vợ và chồng. Đây không phải là vấn đề trò chuyện mà là sự thông cảm, thấu hiểu lẫn nhau. Rất nhiều cặp vợ chồng cũng thường xuyên hàn huyên, trò chuyện nhưng không có sự kết nối.
Bà Tâm An kể bà từng tư vấn cho trường hợp chia tay của một “cặp đôi vàng” V. và T. (ở quận 3, TP HCM) một thời được mọi người ngưỡng mộ. T. và V. đều là trai tài, gái sắc, sinh ra trong gia đình giàu có. Họ học chung lớp, yêu nhau từ năm lớp 12 và là đôi bạn cùng tiến trong học hành. Cuộc tình của họ được bạn bè, thầy cô ngưỡng mộ, gia đình hai bên vun đắp.
Sau khi tốt nghiệp đại học, V. sang Anh học thạc sĩ báo chí 3 năm. V. vừa về nước thì T. cũng lên đường sang Úc du học ngành công nghệ thông tin. Sau khi T. về, họ cưới nhau. V. và T. được gia đình hai bên hỗ trợ mua nhà và họ sinh được cô công chúa xinh xắn. Ai nhìn vào gia đình họ cũng ngưỡng mộ vì sự đẹp đôi, tài sắc và hạnh phúc. Thật bất ngờ, họ lại thông báo đường ai nấy đi khi T. muốn phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, V. cũng không muốn bỏ công việc giảng dạy tại trường đại học của mình. Họ chia tay vì chẳng ai muốn nhường ai.

“Ly hôn xanh”: trái đắng chớ ăn

Chỉ vì cái tôi mỗi người quá cao, họ cho là chỉ ly hôn mới… trừng phạt được đối phương. 

Mỗi khi có đôi vợ chồng đang mâu thuẫn gay gắt tìm đến nhờ tư vấn, tôi thường hỏi: “Lúc lấy nhau giữa anh chị có tình yêu không?” Hầu hết đều trả lời có. Vậy tình yêu ấy đâu rồi? Phải chăng nó đã tàn lụi dần trong hành trình hôn nhân vì thiếu sự chăm sóc?

Chồng là “của nợ“

Thật ra, cũng như dì tôi, chị đã không đủ can đảm để buông bỏ, cứ kéo lê, kéo lết cái “của nợ” để khổ cả đời...

1. Dì bảo: “Vợ chồng là duyên, là nợ nhưng như vợ chồng dì thì là của nợ”.

Gần 40 năm về trước, dì lấy chồng. Lúc đó, dì là giáo viên, chú là kỹ sư cơ khí. Sau khi kết hôn, dì vẫn ở quê dạy học, chú ra Hà Nội công tác.

Dì không ở nhà chồng mà ở khu tập thể của trường. Thời gian chú công tác xa, thỉnh thoảng bố chồng dì đến thăm cháu. Mục đích nghe thì có vẻ tốt, nhưng thực chất ông ta lại “thèm muốn” con dâu. Biết bản chất xấu xa của cha chồng, dì kiếm đủ lý do không cho ông ta vào nhà. Ông ta nổi điên, vu cho dì có người đàn ông khác. Thậm chí, ông ta còn nói với con trai: “Chưa chắc thằng Hùng là con mày”. May mắn là lúc đó chú đang rất yêu vợ nên khẳng định với bố: “Nó là con con chứ con ai, bố đừng có nghĩ bậy bạ”. Rồi chú xin chuyển công tác cho dì ra Hà Nội. Vài năm sau, dì sinh thêm một con gái.

Ảnh minh họa. NOP
Ảnh minh họa. NOP 
Năm 1985, gia đình đang yên ấm thì chú hứng chí xin đi xuất khẩu lao động ở Liên Xô. Sang đó, chẳng biết chú có người phụ nữ nào không, chỉ biết chú không gửi bất kỳ thứ gì về cho mẹ con dì. Mười năm như vậy đằng đẵng trôi qua, dì quyết định ly hôn, chú đồng ý. Hai người chuẩn bị làm thủ tục ra tòa thì con gái dì lấy chồng, nên yêu cầu đợi con đám cưới xong, bố mẹ hãy ly hôn.

Sau lần đó, chú không đi nước ngoài nữa. Thấy vậy, dì cũng bỏ luôn ý định ly hôn. Thời gian đầu, chú cũng có trách nhiệm với gia đình, nhưng chỉ vài tháng là bắt đầu đổ đốn. Tiền chú đem ở nước ngoài về lần lượt bay ra các quán nhậu. Khi không còn tiền ra quán, chú kéo bạn bè về nhà nhậu, bắt dì phục vụ. Dì lại làm đơn ly hôn gửi ra tòa. Chú năn nỉ, hứa sẽ thay đổi. Và, chú thay đổi thật, không ở nhà bắt vợ hầu hạ nữa mà ra ngoài kiếm tiền - chú chạy xe ôm. Mỗi ngày chú đưa dì mấy chục ngàn, không nhiều nhưng có đưa là tốt rồi - dì bảo vậy. Nhưng, những ngày tháng như vậy cũng chẳng được bao lâu. Ngựa quen đường cũ, chú kết bạn với mấy tay xe ôm - cứ một buổi chạy xe, một buổi về nhà nhậu.

Lần này dì không thèm nói nữa, mà kêu thợ về nhà lắp thêm cửa, cấm chú vào phòng của dì. Từ đó, hai con người một thời đầu gối tay ấp, giờ sống chung một mái nhà mà cứ như người xa lạ, không ai nói với ai câu nào.

Mẹ mắng dì: “Mày sống như thế mà sống được sao? Ly hôn đi cho nó nhẹ nợ”. Dì chua xót: “Em cũng muốn lắm. Nhưng giờ ly hôn lại phải bán nhà chia cho lão một nửa. Nếu lão lấy tiền rồi sống tử tế thì không có gì để nói, em chỉ sợ lão ăn hết rồi lại tìm đến em làm tội thôi. Cứ để vậy đi. Dù sao thì em cũng coi như lão chết rồi”…

Đúng là của nợ, không biết đến khi nào dì mới được giải thoát.

2. Chị không đẹp, gia đình cũng bình thường nhưng khi chị lấy hắn, ai nấy đều bảo: “Bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu”. Mà đúng thật! Ngày cưới, nhìn đám bạn người không ra người, ngợm không ra ngợm của chồng chị, ai cũng ngao ngán lo cho cái tương lai mù mịt của chị.

Chị lấy hắn không phải vì yêu mà vì sợ… ế. Hắn chẳng có nghề nghiệp gì, ngoại hình lại xấu xí, nhìn cứ như một thằng nghiện.

Về làm dâu nhà hắn, chị phải lo từ cái tăm cho đến hạt gạo. Mấy cái tàu há mồm nhà hắn đều trông vào đồng lương còm cõi của chị. Khi có thai, chị bảo phải ăn riêng. Thế là hắn và chị dọn lên cái gác chưa đầy 6m2 để sống. Nào có được yên, thỉnh thoảng vẫn phải mua cái này, cái nọ cho gia đình chồng.

Có lẽ chán nhất vẫn là chồng chị. Hắn không những không đi làm kiếm tiền mà còn cờ bạc. Mỗi lần chị lãnh lương về, hắn đều lấy trộm để đánh bài. Thậm chí, khi có con, tiền mua sữa cho con hắn cũng không tha.

Con còn đỏ hỏn, chị ẵm thằng bé ra ngoài thuê phòng trọ ở riêng, tuyên bố: “Nếu anh đi làm kiếm tiền thì tôi cho gặp con, không thì đừng hòng”. Miệng chị nói thì tai chị nghe, hắn chẳng bận tâm. Thỉnh thoảng hắn lại ghé phòng chị, vừa để giải quyết nhu cầu sinh lý, vừa chôm tiền của chị đánh bài.

Chị làm đơn ly hôn, hắn không ký. Hắn bảo: “Mày đi thì cứ đi, để lại con cho tao”. Có người mẹ nào có thể bỏ con mà đi. Thế là chị đành chịu thua.

Lấy hắn sáu năm là sáu lần chị làm đơn ly hôn nhưng cuối cùng chị và hắn vẫn không thể dứt nhau ra được. Chính xác là hắn không buông tha cho chị. Chị kể, đã có lần hắn cầm dao dọa đâm khi chị đòi ly hôn. Chị bảo: “Chắc kiếp trước chị mắc nợ hắn nên giờ phải trả”.

Thật ra, cũng như dì tôi, chị đã không đủ can đảm để buông bỏ, cứ kéo lê, kéo lết cái “của nợ” để khổ cả đời...

Sao em không gọi sớm hơn?

Sau mười năm chung sống, đây là lần vợ chồng anh cãi vã nhiều nhất. Anh không kìm được nóng giận, mắng chị là “đồ vô văn hóa”. 

Chị không còn ngọt ngào “ông xã yêu” nữa mà thẳng cánh đuổi: “Ông ra khỏi nhà tôi!”.

Anh nổi nóng đùng đùng: “Ngày mai tôi sẽ đi khỏi nhà này”. Chị mỉa mai: “Vậy cám ơn anh nhiều. Khi nào đi nhớ báo giùm một tiếng”. Cưới nhau được 5 năm, anh chị chắt chiu cất được ngôi nhà nhỏ. Sở dĩ anh mang tiếng “ở rể” vì quê mãi ngoài Phú Yên, thương vợ nên theo về miền Đông lập nghiệp. Chuyện vợ chồng cãi nhau có nhiều lý do. Anh hay cằn nhằn, la mắng vợ con vì tật luộm thuộm, quần áo thay ra bạ đâu vứt đó. “Suốt ngày tôi đi theo lượm đồ cho các người, sắp thành thằng khùng rồi”. Nghe anh kêu ca, chị nói: “Chuyện nhỏ như con thỏ mà sao khó tánh quá, chắc muốn sống một mình”.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Chuyện nhỏ hóa lớn, khi chị truy hỏi anh tại sao mỗi tháng không đưa đủ tiền chợ? Tiền bạc giấu đi làm chuyện gì? Anh giận dữ hỏi, chứ tiền mua máy giặt, thay xe máy mới, sắm ti vi màn hình phẳng... là ở đâu? Anh từ chối đưa vợ đi siêu thị vì bận họp cơ quan, chị gọi điện cho sếp của anh, báo anh không dự cuộc họp được, vì nhà có người dì... vừa mất. Anh chỉ mặt chị, mắng là “đồ bất hiếu, dì tôi còn sống kia, chết hồi nào?". Chiến tranh xảy ra, không còn cách gì dập tắt. Tối, chị la anh ngáy lớn quá, đuổi ra nhà ngoài. Anh nằm trên võng, vừa đập muỗi vừa gặm nhấm nỗi ấm ức dâng lên nghẹn cổ. Sáng, anh lôi chiếc ba lô ra, dọn đồ bỏ vô. Chị thản nhiên nằm ngủ. Hơn sáu giờ, anh tính bỏ đi, nhưng thấy cái sân dơ quá, nên kiếm chổi quét xoèn xoẹt. Anh chờ chị thức dậy để nói một lời cho hả giận, rồi ra đi, nhưng chị vờ ngủ, không cựa mình.

Họp tổng kết xong, anh lang thang ở nhà mấy người bạn. Họ ngạc nhiên thấy anh kéo chiếc va ly to đùng theo. “Bộ vợ đuổi sao ông?”. Anh chỉ cười buồn. Tối đó, không còn ai “chứa chấp”, anh tìm một nhà nghỉ, thuê phòng. Trong lòng, anh chờ đợi biết bao một tiếng chuông điện thoại. Trước đây, giờ này chị đã gọi hỏi “ông xã yêu chừng nào về nhà?”. Giờ chiếc điện thoại nằm im lìm trên chiếc giường xa lạ. Anh đã tự nhủ lòng, không thể chấp nhận được cuộc hôn nhân này. Anh bị vợ coi thường quá rồi. Anh sẽ về quê, rồi tìm cơ hội chuyển công tác sau. Chỉ thương thằng con mới hai tuổi. Anh không thể mang con theo và cũng không có quyền ấy. Trộm con mang đi là phạm pháp. Nhưng anh yêu nó vô cùng. Nghĩ đến cảnh thằng Còi mỗi chiều chờ ba ngoài ngõ, miệng hỏi tía lia: “Ba âu? Ba âu?”, anh chảy nước mắt.

Suốt đêm trằn trọc không ngủ được, sáng sớm anh còn lần khân chưa muốn ra bến xe trước nhà nghỉ. Anh chờ chị gọi điện. Chí ít thì chị cũng hỏi anh đang ở đâu. Cả ngày và đêm qua làm gì? Có mấy cuộc gọi đi cà phê, đi thăm bạn bệnh, nhưng không thấy tiếng chuông riêng của vợ. Anh buồn rầu, lên xe. Tự nhiên anh muốn xuống xe, chạy về hôn thằng Còi một miếng, nói với nó rằng con ngoan nha, ba về quê nội đây. Xe đã chạy khá xa. Giờ này vợ đã dậy và chuẩn bị cho con ăn sáng. Sao vợ không gọi điện cho anh? Nếu bây giờ vợ gọi điện, chỉ cần nói thằng Còi nhớ ba lắm, là anh xuống xe quay về liền.

Về quê được hai ngày, anh mới nghe tiếng chuông điện thoại quen thuộc. Chị hỏi giờ anh ở đâu? Có về đưa hai mẹ con đi siêu thị được không? Anh thở dài. Muộn rồi em ơi, anh đang ở ngoài quê nội, cách xa mẹ con em mấy trăm cây số. Sao em không gọi sớm hơn?