Sao em không gọi sớm hơn?

Sau mười năm chung sống, đây là lần vợ chồng anh cãi vã nhiều nhất. Anh không kìm được nóng giận, mắng chị là “đồ vô văn hóa”. 

Chị không còn ngọt ngào “ông xã yêu” nữa mà thẳng cánh đuổi: “Ông ra khỏi nhà tôi!”.
Anh nổi nóng đùng đùng: “Ngày mai tôi sẽ đi khỏi nhà này”. Chị mỉa mai: “Vậy cám ơn anh nhiều. Khi nào đi nhớ báo giùm một tiếng”. Cưới nhau được 5 năm, anh chị chắt chiu cất được ngôi nhà nhỏ. Sở dĩ anh mang tiếng “ở rể” vì quê mãi ngoài Phú Yên, thương vợ nên theo về miền Đông lập nghiệp. Chuyện vợ chồng cãi nhau có nhiều lý do. Anh hay cằn nhằn, la mắng vợ con vì tật luộm thuộm, quần áo thay ra bạ đâu vứt đó. “Suốt ngày tôi đi theo lượm đồ cho các người, sắp thành thằng khùng rồi”. Nghe anh kêu ca, chị nói: “Chuyện nhỏ như con thỏ mà sao khó tánh quá, chắc muốn sống một mình”.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Chuyện nhỏ hóa lớn, khi chị truy hỏi anh tại sao mỗi tháng không đưa đủ tiền chợ? Tiền bạc giấu đi làm chuyện gì? Anh giận dữ hỏi, chứ tiền mua máy giặt, thay xe máy mới, sắm ti vi màn hình phẳng... là ở đâu? Anh từ chối đưa vợ đi siêu thị vì bận họp cơ quan, chị gọi điện cho sếp của anh, báo anh không dự cuộc họp được, vì nhà có người dì... vừa mất. Anh chỉ mặt chị, mắng là “đồ bất hiếu, dì tôi còn sống kia, chết hồi nào?". Chiến tranh xảy ra, không còn cách gì dập tắt. Tối, chị la anh ngáy lớn quá, đuổi ra nhà ngoài. Anh nằm trên võng, vừa đập muỗi vừa gặm nhấm nỗi ấm ức dâng lên nghẹn cổ. Sáng, anh lôi chiếc ba lô ra, dọn đồ bỏ vô. Chị thản nhiên nằm ngủ. Hơn sáu giờ, anh tính bỏ đi, nhưng thấy cái sân dơ quá, nên kiếm chổi quét xoèn xoẹt. Anh chờ chị thức dậy để nói một lời cho hả giận, rồi ra đi, nhưng chị vờ ngủ, không cựa mình.
Họp tổng kết xong, anh lang thang ở nhà mấy người bạn. Họ ngạc nhiên thấy anh kéo chiếc va ly to đùng theo. “Bộ vợ đuổi sao ông?”. Anh chỉ cười buồn. Tối đó, không còn ai “chứa chấp”, anh tìm một nhà nghỉ, thuê phòng. Trong lòng, anh chờ đợi biết bao một tiếng chuông điện thoại. Trước đây, giờ này chị đã gọi hỏi “ông xã yêu chừng nào về nhà?”. Giờ chiếc điện thoại nằm im lìm trên chiếc giường xa lạ. Anh đã tự nhủ lòng, không thể chấp nhận được cuộc hôn nhân này. Anh bị vợ coi thường quá rồi. Anh sẽ về quê, rồi tìm cơ hội chuyển công tác sau. Chỉ thương thằng con mới hai tuổi. Anh không thể mang con theo và cũng không có quyền ấy. Trộm con mang đi là phạm pháp. Nhưng anh yêu nó vô cùng. Nghĩ đến cảnh thằng Còi mỗi chiều chờ ba ngoài ngõ, miệng hỏi tía lia: “Ba âu? Ba âu?”, anh chảy nước mắt.
Suốt đêm trằn trọc không ngủ được, sáng sớm anh còn lần khân chưa muốn ra bến xe trước nhà nghỉ. Anh chờ chị gọi điện. Chí ít thì chị cũng hỏi anh đang ở đâu. Cả ngày và đêm qua làm gì? Có mấy cuộc gọi đi cà phê, đi thăm bạn bệnh, nhưng không thấy tiếng chuông riêng của vợ. Anh buồn rầu, lên xe. Tự nhiên anh muốn xuống xe, chạy về hôn thằng Còi một miếng, nói với nó rằng con ngoan nha, ba về quê nội đây. Xe đã chạy khá xa. Giờ này vợ đã dậy và chuẩn bị cho con ăn sáng. Sao vợ không gọi điện cho anh? Nếu bây giờ vợ gọi điện, chỉ cần nói thằng Còi nhớ ba lắm, là anh xuống xe quay về liền.
Về quê được hai ngày, anh mới nghe tiếng chuông điện thoại quen thuộc. Chị hỏi giờ anh ở đâu? Có về đưa hai mẹ con đi siêu thị được không? Anh thở dài. Muộn rồi em ơi, anh đang ở ngoài quê nội, cách xa mẹ con em mấy trăm cây số. Sao em không gọi sớm hơn?

Nặng tình

Trái tim anh vẫn còn yêu chị tha thiết cho đến khi ngừng đập. Chị khóc. Có lẽ, người ta khổ cũng vì “nặng tình”…

Nghe tin anh qua đời vì bệnh nặng từ bên kia đại dương, chị bần thần cả buổi sáng. Ký ức về anh theo nhau thức dậy tràn ngập tâm trí chị. Người nhà anh kể, trước khi nhắm mắt, anh cứ gọi tên, đòi được gặp chị.

Chị nghe mà ứa nước mắt. Giá như hai người không cách nhau đến nửa vòng trái đất, chị sẽ giúp anh hoàn thành ước nguyện cuối cùng ấy…

Anh chị quen nhau từ thời sinh viên. Anh đã không ngừng theo đuổi chị suốt từ đó đến nay. Chị chỉ quý anh mà không yêu nên khước từ tình cảm của anh. Anh vồn vã, chị lạnh lùng. Anh nồng nàn, chị băng giá. Ngày nhận được suất học bổng du học, anh tìm gặp chị hỏi: “Nếu em không muốn, anh sẽ không đi”. Nhưng, chị hờ hững: “Anh đi hay không, chẳng liên quan đến em”. Vậy là, anh lặng lẽ làm thủ tục xuất cảnh…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Trước ngày lên đường, anh tặng chị một quyển sách chi chít những gạch bằng mực đỏ. Chị không quan tâm. Sau này, đứa bạn cùng phòng mượn đọc, tỉ mẩn ngồi ghép lại những chữ được gạch mới phát hiện ra bức thư anh kín đáo gửi cho chị. Chị ngạc nhiên, bất ngờ trước hành động lãng mạn đó của anh nhưng xúc động cũng qua nhanh vì lúc đó chị đã có người yêu…

Ngỡ rằng, cuộc sống nơi xứ người sẽ làm anh nguôi ngoai hình bóng chị nhưng việc đầu tiên anh làm khi về nước là đến tìm chị. Vừa thấy anh, chị hồ hởi thông báo: “Em làm đám hỏi rồi, anh à”. Túi quà trên tay anh rơi xuống đất, anh đứng lặng người rồi mỉm cười nói: “Ba mươi chưa phải là Tết, anh chưa thể mất em”. Thật sự, chị chỉ muốn anh quên mình đi để tìm kiếm một tình yêu khác. Những lá thư anh gửi, chị nhận được hết nhưng lặng lẽ đốt, không trả lời. Chị không muốn gieo cho anh thêm chút hy vọng nào.

Về nước, anh công tác ở trường đại học cũ, đều đặn thăm chị mỗi tuần. Ngày cưới, chị không báo cho anh vì sợ anh buồn. Nghe đâu, lúc biết tin, anh đùng đùng bỏ việc, nói sẽ bỏ xứ mà đi. Từ đó, anh không gặp chị nữa. Mãi đến khi đứa con đầu lòng của chị chào đời, anh mới tìm đến thăm. Bồng thằng bé trên tay, anh nhìn chăm chăm rồi thở dài: “Giờ anh mới tin là anh đã mất em thật rồi”. Sau đó, anh ra nước ngoài định cư, thỉnh thoảng về nước đều đến thăm gia đình chị. Dần dần, chị nhận ra, giữa hai người dù không có tình nhưng vẫn có nghĩa. Chị động viên anh lấy vợ, anh lắc đầu: “Anh chỉ yêu mình em thôi”. Chị nghe vậy, chẳng dám nói thêm gì nữa, sợ chạm vào vết thương của anh. Anh ngỏ ý muốn đỡ đầu con trai của chị.

Gần đây, anh còn nói với chị, anh thấy mãn nguyện vì được theo sát chị trên đường đời, nhìn chị hạnh phúc anh cũng ấm lòng. Chị đùa: “Mình già rồi, anh nhắc chuyện cũ làm gì, bạn bè vui vẻ với nhau là được rồi”. Nào ngờ, cuộc nói chuyện đó lại là lần cuối cùng chị được nghe anh nói…

Trái tim anh vẫn còn yêu chị tha thiết cho đến khi ngừng đập. Chị khóc. Có lẽ, người ta khổ cũng vì “nặng tình”…

Vợ chồng “phố“

Nói phố cho lịch sự chứ bác là dân quê chính gốc, sinh ra và lớn lên bằng hạt lúa củ khoai quê nhà, nhưng bác lấy được vợ phố.

Vừa Tết xong, vợ chồng bác Lương Vũ ở Đường Thịnh, vùng đất lúa ngoại thành Hải Phòng tổ chức lễ cưới cho con gái, anh em con cháu tề tựu rất đông.

Tuy không mâm cao cỗ đầy nhưng cái tình gắn bó với nhau bền chặt lắm. Cả họ đang vui vẻ thì bác Trưởng, anh trai bác Vũ - khách ở thành phố về dự.

Nói phố cho nó lịch sự chứ bác là dân quê chính gốc, bởi bác sinh ra ở đây và cũng lớn lên bằng hạt lúa củ khoai quê nhà, nhưng bác lấy được vợ phố. Chẳng biết vợ chồng bác có khinh dân nhà quê không mà trông thấy các cụ lớn tuổi trong họ chỉ khẽ gật đầu, chẳng biết họ chào hay không, còn anh em, con cháu trong họ coi như bác không biết.

Thấy mọi người không thèm để ý đến mình, vợ bác Trưởng đứng lên, giọng the thé kẻ cả để mọi người phải chú ý:

- Này chú Vũ - Chị ta khoa chân múa tay như cố để những lắc vàng, dây chuyền, nhẫn mặt ngọc... xủng xoảng, ánh lên lấp loáng. - Bảo người xếp cỗ kia kìa, lấy đũa mà gắp thịt không thì xỏ đôi găng tay vào, chứ ai lại bốc thế kia trông nó ghê ghê lắm.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Nói rồi, chị nguẩy mông, lắc đầu làm cho cái thân hình phì nộn của chị như bị căng ra núng nính những thịt những mỡ như những khoanh giò bị bó chặt bởi những dây ngang dọc sau lần áo mỏng. Và khi chị quay lại, nhìn chiếc áo mốt thời thượng hở cổ, phơi nửa bộ ngực trần đồ sộ, làm cho các bà, các chị trong đám ngượng chín mặt.

Chuyện tưởng như thế đã là quá quắt, nào ngờ khi được mời ăn cỗ, vợ chồng con cái bác Trưởng chọn một mâm nhưng thiếu một người. Bác Vũ phải sắp xếp, mời mọc anh em họ tộc vào ngồi cùng cho đủ mâm nhưng chẳng ai chịu. Và thế là kệ thây những con mắt nhìn khó chịu, bốn người nhà bác coi như đủ mâm cứ ăn uống đàng hoàng như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Khi các mâm chú bác, anh em hỉ hả chúc rượu nhau vui vẻ thì bác Trưởng, giọng hách dịch gọi gia chủ rồi đứng lên cầm trên tay cả xấp tiền, rút đưa 100 ngàn đồng cho bác Vũ:

- Vợ chồng tôi chỉ quen uống bia, chú cho người mua giúp tôi vài chai về uống cho ngon miệng.

Bác Vũ loay hoay thật khó xử. Bà con làng xóm, rồi ông bà chú bác nội tộc bề trên tất cả chỉ uống rượu, bây giờ anh mình ở phố về lại uống bia (mặc dù là tiền của anh) nhưng làng xóm biết đâu chuyện đó, họ cho là nhất bên trọng bên khinh, nghĩ người ở phố lắm tiền nhiều của nên được uống bia còn dân quê thì uống rượu.

Cầm 100 trăm ngàn đồng của anh trên tay mà bác Vũ không thể không nghĩ: Đất lề quê thói, chẳng lẽ anh mình quên hay cố tình hợm hĩnh bằng cách sống trưởng giả, lạc lõng khác người giữa vùng quê nghèo, nơi chôn nhau, cắt rốn, nơi nuôi anh lớn khôn và trưởng thành này chăng?

Bác Vũ quay lại anh trai, dúi nhanh tờ tiền vào tay anh:

- Bác cầm lấy để chiều anh em mình mua uống mừng hạnh phúc cho các cháu, còn bây giờ không tiện anh ạ.

- Không tiện? Chú hay nhỉ, tiền của tôi tôi mua tôi uống chứ bắt chú mua cho tôi đâu mà không tiện.

Không còn chịu được cách sống quá kênh kiệu không biết trên, biết dưới của anh mình, bác Vũ thẳng thắn:

- Nhà quê chúng em chỉ quen uống rượu không biết uống bia, bác cố ăn bữa cơm rượu mừng hạnh phúc cho các cháu.

Mâm cỗ cả vợ chồng con cái bác Trưởng không đụng miếng nào và họ cùng đứng lên, vợ bác Trưởng hằn học, rút chiếc phong bì đánh xoạch khỏi túi gọi bác Vũ:

- Vợ chồng tôi về mừng cho chú thím và cháu, chú thím cho ăn uống rồi, chúng tôi xin phép về trước bận công việc riêng.

Bác Vũ cười hể hả, tưởng nhìn thấy phong bì em cười tít mắt, vợ bác Trưởng bĩu môi vẻ khinh rẻ:

- Vâng, em cám ơn hai bác và các cháu, em xin nhận lời chúc của hai bác, còn gửi lại bác cái của quý này. Ở quê mình cái tình là quý chứ không phải quý ở chiếc phong bì. Với lại cỗ nhà em không có bia, hai bác và các cháu không thèm đụng đũa, ai lại dám cầm tiền mừng, hai bác thông cảm.

Chị dâu gạt chồng sang một bên, cầm chiếc phong bì mà như giật lại trên tay em trai chồng:

- Quý hóa quá, chú thím thật khách sáo...

Vợ chồng con cái bác Trưởng về trong tiếng cười tiễn biệt của cả hội hôn. Còn vợ chồng bác Vũ tiễn anh chị về mà thấy lòng buồn rười rượi. Chẳng lẽ người xưa dậy : "Bán anh em xa mua láng giềng gần" lại đúng như nhà mình sao?