“Ly hôn xanh”: trái đắng chớ ăn

Chỉ vì cái tôi mỗi người quá cao, họ cho là chỉ ly hôn mới… trừng phạt được đối phương. 

Mỗi khi có đôi vợ chồng đang mâu thuẫn gay gắt tìm đến nhờ tư vấn, tôi thường hỏi: “Lúc lấy nhau giữa anh chị có tình yêu không?” Hầu hết đều trả lời có. Vậy tình yêu ấy đâu rồi? Phải chăng nó đã tàn lụi dần trong hành trình hôn nhân vì thiếu sự chăm sóc?
Chuyện đâu có nhỏ
Có lần tôi hỏi một anh bạn trẻ lâu ngày không gặp rằng chuyện vợ con thế nào, anh ta cười thản nhiên: “Chúng em ly hôn hai tháng rồi!” Tôi thật sự ngạc nhiên vì mới đi dự đám cưới họ cách đấy vài năm. Thấy vẻ sửng sốt của tôi, anh ta cười vô tư: “Chuyện nhỏ mà, không hợp thì giải tán, sống thêm làm gì cho khổ”. Có lẽ người đàn ông trẻ này không biết sự tan vỡ một cuộc hôn nhân không bao giờ là chuyện nhỏ. Nó còn liên quan đến những thành viên mở rộng của gia đình, khiến những người thân của họ cũng đau lòng.
Tôi có một ông bạn già, chỉ sau vài tháng không gặp mà tóc đang đen chuyển thành bạc. Hỏi sao tóc bạc nhanh thế, ông thở dài: “Buồn lắm, mất ngủ triền miên”. Hỏi ra mới biết, ông có hai con, một trai một gái, đều đã xây dựng gia đình, nhưng chưa được ba năm thì cả hai đều ly hôn, để lại mấy đứa cháu ngơ ngác.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa.
Sau khi hôn nhân tan vỡ, việc “đi bước nữa” đối với phụ nữ nước ta gặp rất nhiều trở ngại, nên hầu hết họ trở thành bà mẹ đơn thân. Nhìn trên bình diện xã hội, làn sóng ly hôn đang gây hệ luỵ cho không ít người, đáng thương nhất là những đứa trẻ bỗng nhiên “mất” cha hoặc mẹ.
Một vị thẩm phán từng xử nhiều vụ ly hôn ở Hà Nội cho biết, tỷ lệ những cuộc “ly hôn xanh”, tức chỉ mới kết hôn độ ba năm trở lại, tan vỡ do bi kịch thực sự chiếm không đến 20%. Còn lại là những đôi tan vỡ một cách đáng tiếc, có khi chỉ vì những mâu thuẫn nhỏ nhặt, thậm chí do trong cơn tức giận họ thách nhau làm đơn ly hôn. 
Một anh làm nghề lái ôtô cho sếp, do công ty làm ăn thua lỗ nên thất nghiệp. Buổi tối ngồi buồn, anh hay cùng mấy ông bạn đánh cờ đến khuya. Một hôm anh ta về nhà hơi muộn, bấm chuông mãi vợ không mở cửa, anh ta giận quá đập cửa thình thình, vợ bất đắc dĩ phải ra mở. Vừa thấy vợ, anh ta thẳng tay tát luôn một cái. Người vợ uất quá, rút điện thoại gọi taxi đưa con về nhà mẹ ruột. Từ hôm đó, hai bên cãi nhau qua điện thoại. Được gần chục hôm thì họ thách nhau làm đơn ly hôn, đưa ra toà. Toà hoà giải hai, ba lần nhưng cả hai đều cho mình đúng, không ai nhường ai, cuối cùng đành xử thuận tình ly hôn, đứa con ở với mẹ. Bây giờ nhớ con, cứ buổi chiều là anh chồng lảng vảng gần nhà vợ, đứng nấp sau gốc cây nhìn con từ xa.
Sau nhiều năm làm tư vấn hôn nhân, tôi nhận ra có những đôi ly hôn nhưng trong lòng họ tình yêu chưa phải đã hết. Chỉ vì cái tôi mỗi người quá cao, họ cho là chỉ ly hôn mới… trừng phạt được đối phương. Trong đa số trường hợp, nếu họ có những kiến thức cơ bản về kỹ năng hàn gắn hôn nhân hoặc được một người hiểu biết thực lòng giúp đỡ, rất nhiều khả năng tránh được đổ vỡ.
Bên nào thắng con cái đều bại
Trước hết phải xác định, cuộc chiến trong gia đình không cần dẫn tới thắng thua. Bởi vì giá của chiến thắng là gì: phải chăng đó là kẻ bại trận không muốn chung sống với bạn nữa? Càng thất bại ê chề bao nhiêu thì họ càng không muốn tiếp tục sống trong nỗi nhục nhã bấy nhiêu. Nếu mục đích của bạn không phải là đường ai nấy đi thì bạn đừng giành chiến thắng bằng mọi giá.
Nếu chia tay và đi lấy người khác, nhưng phương pháp chung sống không thay đổi và không có kỹ năng hàn gắn khi xảy ra xung đột, thì có gì đảm bảo bạn sẽ không đi vào vết xe đổ? Đó là chưa kể cuộc hôn nhân sau có thể lắm sóng gió hơn vì chuyện con chung, con riêng... Nên chăng, hãy tìm cách khôi phục cuộc hôn nhân của bạn khi ngọn lửa tình yêu tưởng đã tắt hoàn toàn. Biết đâu dưới lớp tro tàn kia, nó vẫn âm ỉ cháy. Nếu nhen lại được ngọn lửa ấy, sẽ tránh bao đau đớn cho mình và cho người thân, nhất là những đứa con của bạn khỏi phải hứng chịu một tai hoạ lớn trong đời.
Tha thứ và quên đi là những kỹ năng cơ bản phải có nếu muốn hàn gắn hôn nhân. Nhiều khi trừng phạt không kết quả, nhưng tha thứ lại có sức mạnh cảm hoá đến không ngờ. Đôi khi kẻ có lỗi tỏ ra lì lợm, ngang bướng, chống trả quyết liệt, nhưng trước sự bao dung, độ lượng của người kia, họ thay đổi hoàn toàn, tình yêu không những không tàn lụi mà còn hồi phục và thậm chí mạnh mẽ hơn. Khi con người biết ân hận và cảm động trước sự rộng lượng, họ có thể làm tất cả để đáp lại. Nhất là sau khi người ta nhìn thấy những lỗ hổng của hôn nhân và cùng tìm mọi cách khắc phục.

Bực vì mẹ khắt khe với rể

(Kiến Thức) - Khi em sinh con, mẹ đẻ em từ quê xuống giúp em chăm cháu.

Em cứ nghĩ không còn gì vui khi được sống cùng mẹ đẻ, nhưng em đã thất vọng. Từ khi ở với mẹ, tình cảm vợ chồng em rạn nứt, bức bối, ngột ngạt. Tất cả cũng chỉ vì mẹ em quá khắt khe với con rể, mọi việc đều lấy bố em làm chuẩn, chê bai chồng em đủ điều...
Khi em sinh con, mẹ đẻ em từ quê xuống giúp em chăm cháu. Em cứ nghĩ không còn gì vui khi được sống cùng mẹ đẻ, nhưng em đã thất vọng. Từ khi ở với mẹ, tình cảm vợ chồng em rạn nứt, bức bối, ngột ngạt. Tất cả cũng chỉ vì mẹ em quá khắt khe với con rể, mọi việc đều lấy bố em làm chuẩn, chê bai chồng em đủ điều. Hôm nào em cũng phải nghe mẹ phàn nàn, từ chuyện chồng hút thuốc nhiều, hay uống rượu, luộm thuộm, lười việc nhà... Những điều đó đâu phải xa lạ với chồng em, bao năm rồi em vẫn chấp nhận và hạnh phúc. 

“Ba cái chuyện lặt vặt, đừng làm phiền anh…”

Em có chồng làm “đại sự” mà sao lại vất vả đến thế này? Em soi gương, tuổi mới 30 mà như một bà già.

Mấy ngày nay em lo sốt vó anh biết không? Trong nhà hiện chỉ còn không đến hai triệu. Hai triệu nghe thì nhiều, nhưng đi chợ chỉ vài bữa, đóng hóa đơn tiền điện, tiền nước là hết vèo. Đó là chưa kể món nợ hơn 20 triệu mình đã mượn của người thân, bạn bè. Nhiều người đã đánh tiếng với em là phải trả nợ sớm. Em tính mãi mà không biết cách nào. Cùng đường, em mới nói với anh để vợ chồng cùng tìm cách gỡ. Ai ngờ, anh tạt vô mặt em cả gáo nước lạnh với câu nói quen thuộc: “Mấy chuyện tiền bạc lặt vặt em đừng nói với anh. Mệt đầu lắm!”. Anh là đàn ông, là chồng, là cha, là trụ cột gia đình mà. Em không nói với anh thì nói với ai? Nước mắt em tự nhiên ứa ra…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Anh ngẫm lại đi, hai đứa lấy nhau đã mười năm, bé Susi đã được tám tuổi. Mười năm ấy, những chuyện “tiền bạc lặt vặt” trút hết lên đầu em. Em có mỗi cái bằng đại học tại chức, lại vướng bận gia đình nên dù đi làm đã lâu nhưng chỉ là một nhân viên văn phòng quèn, lương tháng tầm năm triệu. Vậy mà toàn bộ chi tiêu gia đình: tiền chợ, tiền điện, tiền nước, tiền học của con, tiền mua sắm… đều trông vào đồng lương của em. Anh có biết, vì “mấy chuyện tiền bạc lặt vặt” ấy, mười năm qua em đã phải khổ sở thế nào? Em giật gấu vá vai, em mượn đầu này đắp đầu kia. Nhiều hôm hết tiền đi chợ, em cũng vẫn cố gắng có chút đồ ăn tươm tất cho anh và con, mình thì lén ăn cơm nguội chiên lại, mà vẫn phải giả bộ: “Anh với con ăn đi, lúc nãy em đói bụng ăn trước rồi!”. Anh có biết, mấy năm rồi em chẳng dám mua một bộ đồ mới nào, phải xin lại đồ của người thân, bạn bè mà mặc, để có tiền lo cho gia đình?

Chồng ở nước ngoài đòi ly hôn

(Kiến Thức) - Cách đây 8 năm, chồng tôi làm ăn thua lỗ, từ dư dả, chúng tôi thành nợ nần chồng chất. Chồng tôi quyết định đi nước ngoài lao động, làm tiền gửi về trả nợ. Từ đó đến nay, do nhiều khó khăn, mà chủ yếu là kinh tế, anh đi biệt không về, chỉ có tôi và cậu con trai nhỏ nương tựa vào nhau. Mới đây, anh viết thư về, nói anh muốn giải thoát cho tôi đi tìm hạnh phúc mới...

Cách đây 8 năm, chồng tôi làm ăn thua lỗ, từ dư dả, chúng tôi thành nợ nần chồng chất. Chồng tôi quyết định đi nước ngoài lao động, làm tiền gửi về trả nợ. Từ đó đến nay, do nhiều khó khăn, mà chủ yếu là kinh tế, anh đi biệt không về, chỉ có tôi và cậu con trai nhỏ nương tựa vào nhau. Mới đây, anh viết thư về, nói anh muốn giải thoát cho tôi đi tìm hạnh phúc mới, vì anh chưa biết đến bao giờ mới về nước được, anh sẽ chịu trách nhiệm trả nốt số nợ còn lại. 
Tôi bảo anh, khổ thế nào tôi cũng chịu được, sẽ chờ anh về. Nhưng anh cứ khăng khăng quyết định ly hôn, còn bảo biết đâu anh sẽ chẳng thể về nước được nữa. Quả thực, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì với anh ấy. Và cũng không biết quyết định thế nào - Trần Thị Phượng (Vĩnh Phúc).