Bỏ vợ vì không sinh con trai, 4 năm sau anh khóc nức nở xin tha thứ

Anh bỏ tôi để cưới người mới với hy vọng sinh con trai nối dõi. Nhưng bốn năm sau, anh hối hận thì đã muộn màng.

Tôi và anh từng bên nhau sáu năm, trải qua đủ thăng trầm của hôn nhân. Tôi chăm sóc gia đình, yêu thương chồng bằng tất cả khả năng của mình. Tôi sinh hai con gái xinh xắn, ngoan ngoãn. Thế nhưng, dường như điều đó vẫn không đủ để giữ anh ở lại.

Anh bắt đầu ít về nhà, ít nói chuyện, luôn viện cớ bận rộn. Thực tế, tôi biết anh dành thời gian cho bạn bè, các cuộc tụ tập và có người phụ nữ khác. Tình yêu dần phai nhạt, anh quyết định rời bỏ tôi với lý do khiến tôi đau lòng, anh cần một đứa con trai để nối dõi và làm hài lòng bố mẹ.

Ngày anh đặt đơn ly hôn trước mặt tôi, anh nói lạnh lùng:

"Em rất tốt nhưng anh cần con trai. Anh là con trưởng, phải báo hiếu với bố mẹ. Anh không thể để ông bà không có cháu đích tôn".

Tôi ký đơn. Không phải vì hết yêu, mà vì đã quá mệt mỏi để níu giữ một người không còn xem gia đình là ưu tiên. Tôi ở lại với hai con gái, một mình chăm sóc, nuôi dạy và yêu thương các con bằng tất cả khả năng. Anh tái hôn chỉ sau vài tháng, hầu như không quan tâm đến chúng tôi nữa.

fd7dcca3f95671082847.jpg

Cuộc sống của tôi trôi đi bình yên. Tôi học cách vừa làm mẹ vừa làm cha, vừa lao động vừa vun vén tình cảm cho gia đình nhỏ của mình. Qua những năm tháng ấy, tôi nhận ra hạnh phúc không nằm ở người khác trao cho, mà ở khả năng tự đứng lên của chính mình.

Rồi một tối mưa, điện thoại vang lên. Giọng anh nghẹn ngào:

"Anh sai rồi… Em có thể tha thứ cho anh không?".

Anh kể rằng sau khi cưới vợ mới, anh vẫn chưa có con trai. Vợ anh sinh một lần con gái, sau đó sinh đôi hai con gái. Gánh nặng kinh tế đổ lên vai anh, từ tiền bỉm sữa, học hành, thuốc men. Vợ anh chỉ quan tâm đến bản thân, để mặc nhà cửa và con cái cho người giúp việc. Anh thèm sự ấm áp, sự chu đáo mà tôi từng mang lại.

Nhưng tôi đã khác trước. Tôi lắng nghe mà lòng không còn xao động. Người đàn ông từng rời bỏ tôi vì tôi không sinh được con trai, giờ lại quay về trong lúc tay trắng. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng và trả lời:

"Cảm ơn anh đã gọi, nhưng em đã không còn là em của bốn năm trước. Em không thể tha thứ cho người từng coi mẹ của con mình như một gánh nặng. Anh giữ hạnh phúc hiện tại đi".

Tôi cúp máy, mưa lách tách rơi ngoài trời, lòng nhẹ tênh. Không phải vì hả hê, mà vì tôi đã đủ mạnh mẽ để tự đứng vững, để biết rằng hạnh phúc thật sự nằm trong tay mình, không phụ thuộc vào bất cứ ai.

Bốn năm qua, tôi học cách tự lập, học cách làm mẹ và làm cha, và quan trọng nhất là học cách yêu thương chính mình. Tôi nuôi hai con gái lớn lên trong tình yêu thương, sự tôn trọng và những giá trị đúng đắn về hạnh phúc.

Câu chuyện của tôi không phải để trả thù hay làm tổn thương ai. Nó là lời nhắc nhở, hạnh phúc không đến từ việc đáp ứng kỳ vọng của người khác, mà từ việc biết trân trọng bản thân, trân trọng những gì mình đang có và đủ dũng cảm để bước tiếp dù có bị bỏ rơi.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, tôi đã học được rằng sức mạnh thực sự là khi bạn có thể mỉm cười trước quá khứ và tiến về phía trước, không hối tiếc, không nhìn lại.

Lấy chồng giàu, tôi nhận ra hào quang chỉ là lớp mặt nạ

Lấy chồng giàu tưởng đổi đời, tôi mới nhận ra hôn nhân không chỉ là tiền bạc mà còn là áp lực, cô đơn và mất đi tự do của chính mình.

Tôi tên Mai, 26 tuổi, làm việc trong lĩnh vực quảng cáo tại Hà Nội. Tôi vẫn nhớ lần đầu gặp Huy – một thiếu gia có tiếng trong giới kinh doanh. Đó là buổi tiệc sinh nhật của một người bạn chung, Huy ngồi lặng lẽ một góc, ly nước ép trên tay. Anh có dáng người thấp bé, gương mặt không mấy ưa nhìn, nhưng điều khiến tôi chú ý là gia thế khủng mà ai cũng biết.

Tôi chủ động làm quen, tìm mọi cách để thu hút anh. Thú thực, lúc đó tôi chẳng có tình cảm gì với Huy. Tôi chỉ nhìn thấy cơ hội thoát khỏi cuộc sống bình thường, bước vào thế giới sung túc mà bao người mơ ước.

Cưới nhau 5 năm mới làm "chuyện ấy" 4 lần, vợ quyết tìm đáp án

Hôn nhân của tôi tẻ nhạt, vợ chồng mà chẳng khác nào hai người bạn sống chung nhà.

Người ta thường nói: “Tình dục là phần không thể thiếu của hôn nhân”, hay “Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa” nhưng những điều ấy hoàn toàn không tồn tại trong cuộc hôn nhân của tôi.

Tôi kết hôn khi 32 tuổi, chồng 37 tuổi. Đến nay, chúng tôi đã sống chung 5 năm và có một bé trai 4 tuổi.

Giữ lửa hôn nhân giữa những cám dỗ đời thường

Hôn nhân hiện đại dễ bị lung lay bởi những cám dỗ bên ngoài. Giữ gìn hạnh phúc cần sự tỉnh táo và thấu hiểu từ cả hai phía.

Trong cuộc sống hiện đại, khi các mối quan hệ xã hội ngày càng rộng mở, hôn nhân cũng đối mặt với nhiều thách thức hơn, đặc biệt là những cám dỗ từ bên ngoài. Sự hấp dẫn của những điều mới lạ, thiếu giao tiếp trong đời sống vợ chồng, hoặc áp lực cuộc sống dễ khiến người trong cuộc xao lòng.

Giữ gìn hôn nhân trước những cám dỗ không phải là chuyện của riêng một người, mà cần sự đồng lòng từ cả hai phía. Tình yêu, sự thấu hiểu và nỗ lực vun đắp mỗi ngày chính là lá chắn giúp hôn nhân đứng vững trước sóng gió.