Vợ mất 3 năm, chồng bật khóc khi đọc nhật ký

Cầm cuốn nhật ký trên tay, đọc từng dòng, nước mắt tôi không ngừng rơi.

3 năm kể từ ngày vợ mất, tôi chưa từng nguôi ngoai nỗi nhớ nhung. Một ngày, trong lúc dọn dẹp căn phòng, tôi vô tình tìm thấy một cuốn sổ nhỏ trong ngăn tủ. Tôi nhận ra cuốn sổ đó vì nhiều lần thấy vợ ghi chép rất cẩn thận. 

Tôi mở ra đọc. Từng dòng chữ của vợ hiện lên gợi lại bao ký ức. Cô ấy đã tỉ mỉ viết lại tất cả những kỷ niệm đẹp giữa chúng tôi từ ngày mới quen nhau. Đó là những lần tôi đưa vợ đi ăn, những bó hoa mà tôi từng tặng vợ, những lời chúc ngọt ngào... 

Tôi đọc từng dòng, cảm nhận được tình yêu thương, sự trân trọng mà vợ dành cho mình. Nhưng đến khi lật giở tới một trang viết bằng mực đỏ, tôi chết lặng khi nhìn thấy dòng chữ: "Ngày anh trót sai lầm...".

Vo mat 3 nam, chong bat khoc khi doc nhat ky

Chồng hối hận khi đọc nhật ký của vợ. Ảnh minh họa: FP

Cô ấy ghi rõ ngày, tháng, năm phát hiện chuyện tôi ra ngoài “bóc bánh trả tiền”. Vợ phát hiện là do đọc được tin nhắn bạn bè gửi trong điện thoại của tôi. Vợ miêu tả nỗi đau mình đã phải chịu đựng, cảm giác đau đớn và thất vọng.

Cô ấy từng có lúc nghĩ đến cái chết vì không ngờ người đàn ông mình tin yêu lại phản bội. Vợ đã âm thầm chịu đựng nỗi đau, không dám nói ra. Vợ luôn tự hỏi bản thân, không biết mình đã làm gì sai để tôi phải tìm kiếm niềm vui bên ngoài?

Cô ấy đã cố gắng rất nhiều để thay đổi bản thân, tìm cách níu giữ tôi. Việc nấu ăn vốn không thành thạo, cô ấy cũng đã học để trở thành người giỏi bếp núc.

Có lần sinh nhật tôi, vợ chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn toàn món tôi thích cùng ánh nến lung linh. Nhưng tôi lại tìm cách né tránh với lý do bận việc. Bởi hôm đó tôi trót hẹn với mấy anh em đồng nghiệp đi nhậu. 

Sự khước từ của tôi khiến vợ tuyệt vọng. Cô ấy viết bản thân đã cố gắng cho tôi cơ hội sửa sai nhưng tôi không làm. Cô ấy đã cố quên đi quá khứ nhưng mỗi lần nằm bên cạnh nhau, nỗi ám ảnh ấy lại ùa về. 

Sau đó, vợ lại phát hiện tôi vẫn tiếp tục những cuộc vui như thế vài ba lần nữa. Đến lúc đó, cô ấy quyết định sẽ dứt khoát một lần, nói ra để giải thoát cho cả hai. Nhưng số phận quá khắc nghiệt, vợ phát hiện mình mắc bệnh hiểm nghèo.

Căn bệnh không cho cô ấy cơ hội sống, càng không cho cô ấy thời gian để nói hết nỗi buồn với tôi. Từ lúc phát hiện bệnh đến khi vợ rời xa tôi chỉ vỏn vẹn nửa năm.

Tôi vẫn còn nhớ như in những tháng ngày đó, tôi đã chăm sóc vợ với tất cả sự yêu thương. Tôi nhận ra mình quá vô tâm với vợ vì đã lừa dối cô ấy. 

Đến giờ, khi cầm trên tay cuốn nhật ký, tôi mới hiểu được hết nỗi đau mà vợ đã âm thầm chịu đựng. Liệu tôi có phải là một phần lý do khiến vợ tuyệt vọng hơn? 

Giờ đây, tôi chỉ biết cầu nguyện, hy vọng ở nơi xa, vợ có thể an lòng. Tôi hứa sẽ làm hết sức để các con trở thành những đứa trẻ ngoan ngoãn, giỏi giang như vợ kỳ vọng. 

Trước khi mất, vợ tiết lộ bí mật khủng khiếp khiến tôi rùng mình

Cho đến bây giờ, vợ Tuấn cũng chỉ vừa mới mất được 15 ngày. 15 ngày trôi qua, Tuấn vẫn cứ canh cánh suy nghĩ về bí mật được tiết lộ từ chính lúc vợ anh hấp hối. Anh không biết có nên thực hiện di nguyện của vợ hay chôn vùi bí mật đó mãi mãi...

Tuấn năm nay 35 tuổi và bước vào hôn nhân được 3 năm. Vợ Tuấn kém chồng 8 tuổi. Cô ấy là một người vợ, người mẹ rất đảm đang và ngoan hiền. Sau 1 năm kết hôn, vợ chồng Tuấn có với nhau 1 mặt con. Con trai của vợ chồng Tuấn năm nay đã 2 tuổi. Cháu rất ngoan ngoãn và đáng yêu.

Ngỡ mất vợ sau 3 tháng kết hôn, chàng trai làm điều ai cũng phục

Mới kết hôn được 3 tháng, thấy vợ đứng trước ranh giới sinh tử, Chiến gần như suy sụp. Tuy vậy, anh nhanh chóng ổn định tinh thần, giúp vợ hồi phục diệu kỳ.

Ngo mat vo sau 3 thang ket hon, chang trai lam dieu ai cung phuc

Gia đình chỉ là cái vỏ bọc đáng nguyền rủa?

Suốt thời gian chung sống, tôi đã tin tưởng vợ, thì hà cớ gì, khi cô ấy nằm xuống, tôi lại phải nghĩ ngợi thế này? 

Mới ngoài ba mươi, vợ tôi mất đột ngột sau một tai nạn, để lại hai đứa con trai nhỏ. Tôi bàng hoàng đối diện với cảnh gà trống nuôi con ra sao, suy sụp trước biến cố này. Thế nhưng, trong cảnh tang gia bối rối, tôi vẫn ngờ ngợ nhận ra, có điều gì đó hình như bất thường…

Ngày tang vợ, có khá nhiều người đàn ông lạ mặt đến viếng. Tôi thấy có những ánh mắt tò mò, dò xét, ái ngại, quan sát, ngạc nhiên… này nọ dành cho mình. Cũng chẳng tiện hỏi từng người rằng, anh là ai, quen biết như thế nào với vợ tôi... Chỉ đọng lại vài câu hỏi han mà tôi loáng thoáng nghe được, rằng chẳng phải vợ chồng họ ly thân, sắp ly hôn đó sao? Cứ tưởng họ sống vất vả khổ cực lắm chứ, ai ngờ gia đình cũng tươm tất vậy. Người nhà tôi còn kể lại rằng, có người đàn ông nọ còn xa gần ướm hỏi, có nghe vợ tôi kể chuyện, đang mượn nợ của những ai không?

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Sau đám ma, tôi nhận được vài cuộc điện thoại với nội dung liên quan tới tiền, như thể vợ tôi đã vay mượn ai đó, và giờ họ tiếc, muốn tìm cách đòi lại. Tôi hỏi dò, xem vợ thiếu nợ nhiều ít thế nào, có gì chứng minh không, nhất là quen biết ra sao mà cho vợ tôi vay, thì họ lảng đi, cúp máy. Tôi buộc lòng phải lục lọi vật dụng cá nhân vợ tôi để lại, mới phát hiện ra cô ấy có khá nhiều món trang sức đắt tiền. Nhẫn, lắc tay, dây chuyền, bông tai, mỗi thứ hàng mấy bộ. Quần áo cũng nhiều thứ hàng hiệu mà đồng lương công chức của hai vợ chồng tôi khó mà sắm nổi. Tôi bắt đầu hoang mang, rà soát lại quá trình chung sống gần đây, mới vỡ lẽ vợ có những lúc hành tung khó hiểu, thi thoảng lại đi công tác qua đêm, trong cốp xe có khi để sẵn váy áo, đồ ngủ... Nhưng tôi vốn vô tâm và bận rộn, đã không để ý.

Tôi mang điện thoại của vợ, vốn đang được cài mật khẩu, ra tiệm để mở. Cả những thứ bảo mật liên quan đến thư điện tử, hay chát riêng trên mạng, tôi cũng nhờ người bẻ khóa giùm. Thực tâm, tôi không muốn xâm nhập vào những bí mật riêng tư của người đã khuất. Suốt thời gian chung sống, tôi đã tin tưởng vợ, thì hà cớ gì, khi cô ấy nằm xuống, tôi lại phải nghĩ ngợi thế này? Thế nhưng, chẳng muốn hình ảnh vợ trong lòng bị ảnh hưởng bởi những hoài nghi không đáng, tôi quyết định cứ tìm hiểu xem sao…

Mọi góc khuất trong cuộc sống của vợ tôi dần được phơi bày. Danh bạ điện thoại lưu vô số tên đàn ông. Tin nhắn, chát chít qua lại mới là điều bất ngờ nhất. Tôi tưởng như đang đối diện với lời lẽ của ai kia, chứ không phải vợ mình. Thậm chí, tôi đã ngỡ rằng, hẳn là nhầm lẫn gì đó, chứ vợ tôi làm gì có những tâm sự, những than thở, những òn ỉ xin xỏ mà tôi đang phải chứng kiến rành rành trước mắt. Cô ấy kể lể rằng hôn nhân là sai lầm, cuộc sống rất buồn và cô đơn, chồng vừa thô bạo vừa vô tình, đời sống gối chăn lạnh nhạt, gia đình chồng khó ưa, con cái thờ ơ này nọ...

Hóa ra, những thứ vật chất kia chính là “chiến lợi phẩm” mà cô ấy thu hoạch được sau những tin nhắn, cuộc điện thoại than van; ỉ ôi... Những dịp lễ tết này nọ, vợ tôi đều vòi vĩnh nhiều quà cáp từ các “mối” khác nhau. Cơ hội gặp gỡ tiếp xúc trong công việc đã cho cô ấy dễ dàng phát triển “khả năng bản thân” kiểu ấy, thật là… Tất nhiên, đời chẳng cho không ai cái gì. Những lần hẹn hò “tâm sự” vẫn còn rành rành, cứa nát trái tim tôi, người đàn ông khốn khổ vừa góa vợ đã phải chịu thêm một cú trời giáng…

Tôi thật sự không biết phải hiểu sao đây. Vợ tôi có vấn đề gì về tâm sinh lý? Hay chỉ là thói giải trí khó tin của một người phụ nữ kiệm lời, sống nội tâm, có vẻ bề ngoài khá dễ gây thiện cảm? Cô ấy đi lừa thiên hạ vì thiếu thốn, hay vì có sở thích bệnh hoạn? Tôi chỉ muốn hỏi thẳng người nằm dưới mộ sâu, vì sao nỡ đối xử với chồng con như thế. Rằng hà cớ gì, cô ấy phải diễn vở tuồng kia trong bao năm dài, để thỏa mãn cái tôi của mình, hay vì cô ấy coi gia đình chỉ là cái vỏ bọc đáng nguyền rủa?