![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Trước tòa, chị khóc hết nước mắt, bảo mình thương chồng, thương con như thế, hy sinh như thế, nhưng chút lỗi lầm chồng cũng không thể tha thứ cho chị làm lại. Chỉ có anh hiểu là anh không còn đủ bao dung với người như chị được nữa.
Chị nói là anh khiến chị cô đơn quá, anh đi công tác nhiều khiến chị vò võ, lúc đau ốm nhìn quanh cũng chỉ thấy có mấy đứa con thơ. Người ta tấn công chị, và chị đã ngã lòng. Đó là phút yếu đuối của người đàn bà thấy mình cô độc. Tòa hỏi, anh có thể thông cảm và cho chị một lần làm lại không, anh lắc đầu, nhấn mạnh ý muốn ly hôn. Hai đứa con, khi tòa hỏi đến, chúng cũng trả lời làm mọi người ngạc nhiên: Tùy ba con ạ!
Anh không thể nào nói hết trước tòa được, chẳng lẽ trước bàn dân thiên hạ mà đi kể xấu vợ để dành phần đúng cho mình? Anh vốn coi khinh những người đàn ông như thế. Vợ anh, đến lúc này, ra tòa mà vẫn như thế, vẫn nói dối, vẫn lấy nước mắt để được lòng người.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Có hai con, mà vợ ăn mặc lúc nào cũng như con gái mới lớn, váy ngắn, áo ôm khít rịt, ngực hở. Anh nói thì chị bảo anh lạc hậu, còn để yên vợ muốn mặc sao thì mặc, ra ngoài với vợ, thấy hàng tá ánh mắt của đàn ông dán chặt vào vợ mình, anh khó lòng mà không ghen. Nói chuyện với đàn ông khác, bất cứ là bạn chồng, đối tác chồng, đồng nghiệp hay người dưng ngoài đường, chị cũng chỉ một kiểu ngọt ngào xiêu lòng như thế, mắt mơ màng đắm đuối như thế, thân thể đong đưa như thế.
Có lúc, anh sợ mình nghĩ xấu cho vợ, là vợ mình hình như đang ra sức quyến rũ đàn ông. Một lần anh đã nổi trận lôi đình, vì nghe một người bạn vợ kể lại, hôm họp lớp cấp 3 cũ dịp Tết, vợ anh ăn mặc “bốc lửa” đến mức thu hút mọi ánh nhìn của đám đàn ông, trở thành “tâm điểm”. Lúc ăn nhậu say sưa xong, nhiều người đàn ông đã lợi dụng bia rượu, ôm ấp, lạm dụng vợ anh mà vợ anh chẳng để ý gì, ai có nhắc, chị cười cười bảo: Lâu lâu đãi anh em chút mà!
Nhiều biểu hiện của vợ khiến anh thấy mất lòng tin, nhưng còn yêu vợ nhiều, anh an ủi: Thôi đành chấp nhận cái tính “hơ hớ” của vợ, miễn giữ thủy chung là được. Mà bù lại, chị cũng là người siêng năng, chiều chuộng chồng con.
Lần đầu tiên anh phát hiện vợ ngoại tình là với người bạn cũ của vợ. Anh bạn này lâu nay đi làm ăn xa, trở về đã là một “doanh nhân thành đạt”. Gặp lại, thấy vợ anh tươi tắn mát mẻ đã đeo đuổi. Và không khó khăn gì lắm để vợ anh ngã vào vòng tay người này. Mối quan hệ diễn ra chừng một tháng thì anh được người bạn của vợ “mật báo”. Anh đến tận khách sạn nơi hai người đang hú hí, bắt tại trận.
Gã nhân tình sau đó cao chạy xa bay. Còn chị thì khóc lóc, van xin, lạy lục anh tha thứ. Hai đứa con, lúc ấy mới hơn 10 tuổi đã khóc xin bố tha thứ cho mẹ, để gia đình còn nguyên vẹn.
Lần thứ hai là khi con gái lớn lúc ấy 15 tuổi, đi học về chạy vào phòng khóc. Anh vốn thường gần gũi, chia sẻ với con đã vào năn nỉ, hỏi han, cuối cùng nó mới nói thật và bắt ba không được bỏ mẹ. Nó nghe mấy đứa bạn nó nói, mẹ mày với ba thằng Kim ngoại tình với nhau, đi họp phụ huynh toàn ngồi sát nắm tay nhau rù rì rồi dẫn vô khách sạn, bị mẹ thằng Kim phát hiện rượt chạy quá trời…
Sự việc sau đó anh không xác minh được, vì vợ anh chối và anh cũng không có can đảm tìm hiểu kĩ hơn. Anh an ủi con rằng đó chỉ là lời đồn thổi. Nhưng anh biết các con càng ngày càng mất đi niềm tin ở mẹ. Đứa nhỏ, mới học lớp 8 cũng về nói với anh, mấy đứa bạn con nói mẹ mày đi họp phụ huynh xong về đi karaoke với mấy ông phụ huynh dê xồm…
Anh tưởng như có thể nhắm mắt vì con, cho con không mất mẹ, không tìm hiểu sâu mọi việc, và tìm quên bằng cách lao vào làm ăn, những chuyến công tác xa. Thế nhưng sự trốn tránh của anh càng khiến mọi sự thêm tồi tệ.
Trong một chuyến đi công tác, anh nghe hai đứa con gọi anh, khóc nức nở: Ba ơi, mẹ với chú Tứ bạn ba dẫn nhau về nhà. Mẹ tưởng hai chị em con đi học thêm, mà bữa nay ngày lễ nên tụi con được nghỉ. Em Ly thấy vậy sợ khóc quá trời ba ơi… Câu nói của các con khiến anh đau điếng người.
Vợ anh đã vượt quá xa chuyện lẳng lơ thông thường. Chị đã có những hành động vượt quá luân thường đạo lý, chà đạp lên lòng bao dung của chồng, và nghiêm trọng hơn là làm mất niềm tin và tổn thương tinh thần các con mình. Anh thấy hối tiếc vì mình đã rộng lượng đến mức nhu nhược, đã trốn tránh sự thật, mong gia đình mình không bị chia cắt mà dung dưỡng cho cái xấu, giờ đây khiến các con rơi vào hoảng loạn.
Anh bay vội về. Ngay trong hôm ấy, tờ đơn ly hôn được đưa ra, dù có bao nhiêu nước mắt, bao lời giải thích và xin lỗi, hứa hẹn. Lòng anh đã chai sạn yêu thương. Người mẹ này cũng không cần cho các con anh nữa.
Kết thúc phiên tòa, người vợ vẫn nước mắt ngắn dài cầu xin lời tha thứ. Anh âm thầm dẫn các con ra về. Ngoài đường, mé trước cổng tòa, anh thấy chiếc xe hơi rất quen đậu. Bên trong tay lái, chỗ cửa kính hạ xuống là một gương mặt cũng rất quen, hình như đó là người đàn ông mà anh vẫn thấy lén lút đưa đón vợ anh trong những ngày tháng ly thân trước khi họ ra tòa…
Chị Hạnh Dung mến!
Em 27 tuổi, công việc ổn định, kinh tế không mấy khó khăn. Trước giờ em luôn nghĩ mình là người tự chủ trong mọi việc. Tuổi không còn trẻ nên em cũng muốn kết hôn. Người đàn ông em yêu cũng tốt, anh không có những lời lẽ ngọt ngào như bao người khác mà chỉ thể hiện bằng hành động. Anh là con út, gia đình gốc nông dân, tính tình thật thà. Chỉ có điều, anh 32 tuổi mà cách cư xử không như người trưởng thành, tính hay giận dỗi, lại ngoe nguẩy kiểu như trẻ con nếu ai làm anh không hài lòng. Cả nhóm bạn đang ngồi chơi, ai nói gì làm anh giận là ngoe nguẩy bỏ đi. Đi chơi cả công ty, đồ ăn không vừa miệng, anh rủ em tách đoàn đi ăn, em không đi theo là anh giận. Em rất mệt mỏi vì phải chiều tính khí đó. Đã định cuối năm nay cưới, nhưng giờ em thấy không ổn, thà sống một mình, nếu lấy chồng thì phải là người xứng đáng. Mong chị giúp em lời khuyên.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Với một người có tính cách quyết đoán, chủ động, việc phải phụ thuộc vào ý muốn của ai đó, chiều theo sở thích của người nào đó… là việc khó, nhưng cũng là một cách để tự điều chỉnh mình. Trong cuộc sống, không phải khi nào mình muốn cũng được, mà cần quan tâm đến người khác. Đồng ý với em: “lấy chồng cho đáng tấm chồng”, nhưng đáng như thế nào thì phải xét trên nhiều phương diện.
Em có nêu mấy đặc điểm về mặt tính cách của chồng tương lai: thật thà, hành động nhiều hơn lời nói, hay giận “ngoe nguẩy”. Vậy là ưu điểm vẫn nhiều hơn khuyết điểm một chút, đáng để cân nhắc. Con người thì không ai toàn vẹn, kết hôn, sống với nhau lâu dài, nếu nhìn nhận rõ cả ưu điểm khuyết điểm ngay từ đầu thì có thể cùng nhau điều chỉnh. Em xem lại trước nay mình đã dùng những cách nào để đối phó với những cơn giận của anh ấy, hiệu quả ra sao. Tốt nhất là cần hạn chế việc gây ra cơn giận, nếu lỡ xảy ra rồi thì cần hạn chế việc trình diễn hình ảnh “ngoe nguẩy” của anh ấy. Mình có thể phải nhịn một chút, chiều một chút, khi người ta hết giận thì sẽ từ từ phân giải.
Có thể dành một thời gian để cả hai cùng thay đổi chút ít trong tính cách, thử xem mình có thể tự điều chỉnh được đến mức nào. Người ta giận cũng vì mình không hiểu ý của người ta, người ta “ít nói”, chỉ thể hiện cái giận “bằng hành động” thì mình lại thấy người ta sao mà… "ngoe nguẩy". Trong trường hợp này, cách thử là một người nói rõ ý muốn, người kia cố gắng nghe và giảm bớt sự quyết đoán. Khi cả hai cùng thống nhất, sẽ không còn chuyện người này bị người kia lấn lướt, rồi sinh ra giận hờn, mệt mỏi. Nếu sau một thời gian mà việc giận hờn "ngoe nguẩy" vẫn cứ tiếp diễn, thì mới nên xem lại. Cuộc sống gia đình nhiều đụng chạm, vội vã tiến đến hôn nhân lúc này là mệt thêm cho cả hai người.
Tạo hóa cũng hay “bù trừ”, tính cách trái ngược nhau thường thu hút nhau. Điều quan trọng là tình cảm dành cho nhau đã đủ sâu nặng để đi đến hôn nhân hay chưa. Chúc em tìm được hạnh phúc thực sự của mình.
Khi phát hiện bạn gái cũ từng bội bạc mình mắc bệnh nan y, chồng cô đã đi vay nặng lãi để phẫu thuật cho tình cũ. Do không có khả năng trả nợ, chồng cô bị chủ nợ bắt cóc, đánh đập. Cô không những không trách cứ chồng mà còn bỏ tiền chữa trị cho người yêu cũ của anh.
Kẻ bội bạc mắc bệnh nan y
Tô Kiện (27 tuổi, ngụ TP.Hoa Âm, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc) sinh ra trong một gia đình có hai anh em, dưới Kiện còn một cô em gái, cha mẹ đều là công công nhân. Trong một lần đi sinh nhật bạn bè, Kiện quen một cô gái tên Vương Mẫn, kém Kiện 1 tuổi. Tình yêu đầu vô cùng thắm thiết khiến bạn bè trong trường ai nấy đều hết sức ngưỡng mộ đôi trai tài gái sắc này.
Tết năm 2000, Mẫn đưa Kiện về nhà chơi. Biết con gái yêu một thanh niên con nhà nghèo, cha mẹ Mẫn kịch liệt phản đối. Để con gái có thể dứt bỏ được Kiện, cha mẹ Mẫn liền giới thiệu cho Mẫn một giám đốc doanh nghiệp, con trai một người bạn cùng làm ăn với cha Mẫn.
Trước áp lực quá lớn từ gia đình, cộng với sự quan tâm ân cần của đối phương, tình cảm của Mẫn đối với Kiện cũng nhạt dần. Tháng 5/2000, Mẫn quyết định chia tay với Kiện.
Do cuộc tình thất bại, bị bạn gái bỏ nên Kiện quyết định phải đi thật xa để quên đi ký ức. Sau đó, Kiện xin vào làm ở một công ty nước ngoài tại thành phố Giang Môn (tỉnh Quảng Châu), cách nhà gần 2000km.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Một thời gian sau, em gái Kiện cưới chồng nên Kiện về quê ở Hoa Âm để cùng gia đình chuẩn bị lễ cưới cho em. Sau khi ăn cơm, trong lúc bàn bạc công chuyện, Kiện tình cờ biết chuyện Mẫn tìm đến mượn tiền người bạn học cấp 3 của Kiện để chữa bệnh.
Sau khi tìm hiểu, anh biết Mẫn hỏi mượn tiền chữa bệnh ung thư thận. Sau khi Mẫn tốt nghiệp rồi kết hôn một thời gian thì xin nghỉ công việc làm giáo viên để làm một thiếu phụ giàu có, đi đâu cũng có xe đắt tiền đưa đón, ăn mặc đều dùng quần áo hàng hiệu đắt tiền. Thế nhưng, hạnh phúc chẳng được bao lâu thì nhà Mẫn xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, khuynh gia bại sản. Không chịu được áp lực nên ít lâu sau vợ chồng Mẫn ly hôn. Nhưng họa vô đơn chí, lúc này Mẫn lại phát hiện mình bị ung thư, gia đình không có tiền để chữa trị.
Gặp Kiện, Mẫn vô cùng sửng sốt và ngại ngùng. Nhìn thấy người yêu cũ lúc này gầy gò xanh xao, tiều tụy, hai mắt lộ vẻ đờ đẫn mơ hồ, không còn là một cô gái xinh đẹp, trắng trẻo hồng hào và đầy đặn như trước đây, trong lòng Kiện dấy lên một nỗi thương cảm khó tả. Sau khi hỏi han tình hình, Kiện tỏ ý muốn đưa hai mẹ con Mẫn cùng đến Quảng Châu để trị bệnh cho cô, mọi chi phí Kiện sẽ lo lắng hết.
Ung thư thận của Mẫn đã đến giai đoạn giữa, tế bào ung thư đang phát triển, phân hóa ở cấp 2, nếu tiến hành phẫu thuật sớm sẽ có hi vọng hồi phục, chi phí khoảng 200-250 ngàn nhân dân tệ.
Kiện chạy đôn chạy đáo khắp nơi nhưng cũng chỉ vay được 100 ngàn nhân dân tệ. Không lâu sau, bác sĩ gọi điện đến thông báo bệnh tình Mẫn có biến chuyển xấu, bị hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ khuyên, nếu Kiện không lo đủ tiền thì nên đón Mẫn về nhà.
Tắt điện thoại, Kiện cắn răng nhờ một người bạn dẫn mối để mượn 150 ngàn nhân dân tệ với lãi suất cao. Sau 8h đồng hồ, ca phẫu thuật hết sức thành công. Bác sĩ cho biết, sau khi phẫu thuật vẫn cần thời gian 3 tháng để điều trị bằng hóa chất, tránh tế bào ung thư tiếp tục tái phát. Nghe xong, Kiện hiểu rằng, trong thời gian 3 tháng đó, số tiền chữa trị sẽ là con số khổng lồ.
Ngày 7/3, Kiện đưa mẹ con Mẫn về Tân Hội, thuê nhà cho họ ở để điều trị định kỳ tại bệnh viện. Thời gian đó, Kiện vừa đi làm ở công ty vừa tranh thủ thời gian đưa đón chăm sóc Mẫn.
Chủ nợ liên tục thúc ép, đe dọa khiến Kiện gầy sọp đi trông thấy vì lo lắng. Quỳnh thấy chồng thời gian này không được bình thường, nhưng Kiện chỉ nói do công ty lúc này có quá nhiều áp lực.
Chiều muộn 27/5, trên đường đi làm về, Kiện ghé qua thăm hai mẹ con Mẫn, khi vừa từ khu chung cư bước ra bãi để xe, Kiện bị 3 thanh niên kéo lại rồi đẩy vào một chiếc xe. Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe mới dừng lại, Kiện bị nhốt vào một căn phòng kín tối tăm và bị đánh bất tỉnh. Lúc này Kiện mới biết mình bị chủ nợ bắt cóc để ép Kiện trả tiền.
Người vợ nhân từ
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy Kiện nghe thấy có tiếng người to tiếng với nhau, qua khe cửa, Kiện thấy vợ đang nói chuyện với chủ nợ, tâm trạng hết sức lo lắng. Quỳnh tỏ ý yêu cầu chủ nợ thả người, nhất định 3 ngày sau sẽ trả đủ tiền cho anh ta. Nhìn thấy chồng bước ra, mặt mũi thâm tím, Quỳnh bật khóc nức nở không hiểu sao Kiện lại ra nông nỗi thế này, có việc gì sao Kiện không nói cho mình biết.
Về đến nhà, Kiện vừa khóc vừa xin lỗi vợ rồi thành thực kể lại toàn bộ sự việc. Nghe xong, nước mắt Quỳnh lại trào ra, một lúc sau, Quỳnh nắm tay Kiện nghẹn ngào nói: “Anh được an toàn thế này là may rồi, những chuyện trước đây em không hề trách anh, bởi như vậy chứng tỏ anh là một người đàn ông có tình có nghĩa. Em chỉ trách anh vì sao anh không nói sớm với em. Mình lấy nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ anh không hiểu tính em hay sao?”.
Sau đó, hai vợ chồng lái xe đến căn nhà thuê của mẹ con Mẫn, nào ngờ vừa bước vào thì thấy mẹ con Mẫn đang thu dọn hành lý. Mẫn cúi đầu nhỏ nhẹ: “Em với mẹ sẽ về Thiểm Tây, lẽ ra em không nên ở đây làm phiền anh…”.
Không để Mẫn nói hết câu, Vương Quỳnh liền tiến lại gần nắm chặt tay Mẫn ân cần nói: “Em gái! Bệnh của em vẫn cần phải nằm viện điều trị, em về lúc này làm sao anh Kiện yên tâm cho được? Chị là vợ anh ấy, tiền em không phải lo, chị có thể lo liệu được. Bây giờ chúng ta đi làm thủ tục nhập viện luôn…”. Vừa nói Quỳnh vừa cầm hành lý của Mẫn kéo ra xe trước, sau đó gật đầu tỏ ý bảo Kiện thuyết phục hai mẹ con họ.
Kỳ thực, tuy nói vậy nhưng lúc này trong tay Quỳnh cũng không có tiền, bởi nửa tháng trước Quỳnh vừa nhập lô hàng các loại xe điện trị giá 3 triệu tệ. Vì vậy, Quỳnh đành phải vay một người bạn hàng, người này nghe xong ý định vay tiền của Quỳnh liền giãy nảy lên nói Quỳnh thật ngốc, đem tiền đi chữa bệnh cho người yêu cũ của chồng nhưng cuối cùng vẫn cho Quỳnh vay.
Sau khi trả hết nợ cho cho chồng, Quỳnh đóng viện phí cho Mẫn được điều trị với điều kiện tốt nhất. Sau 3 tháng, bệnh của Mẫn đã được khống chế, sức khỏe của Mẫn đã hồi phục nhanh chóng. Thời gian này, Quỳnh thường xuyên đến phụ giúp chăm sóc Mẫn, lúc rảnh rỗi cô lại tự tay nấu canh bổ dưỡng đem đến cho Mẫn ăn. Hành động chân tình của cô khiến Kiện và mẹ con Mẫn đều cảm động rớt nước mắt.
Khi được hỏi tại sao Vương Quỳnh lại có thể làm một việc trượng nghĩa đến vậy, cô cho biết: “Mình bỏ tiền ra cứu Lý Mẫn cũng chính là cứu chồng, không có tiền sau này có thể tìm cách kiếm lại được, nhưng mất đi người chồng tốt như vậy, mình không dám đảm bảo rằng liệu sau này có thể tìm được hay không. Nếu lúc ấy tôi ích kỷ, nhỏ nhen thì rất có thể gia đình sẽ không còn hạnh phúc như ngày hôm nay”.