Vợ đòi ngủ riêng hoặc ly dị, sự thật mới đáng thất vọng

Nhiều người khuyên tôi không nên bốc đồng và không nên ly hôn. Ly hôn không thể giải quyết được vấn đề, nhưng tiếp tục cuộc hôn nhân kiểu này có ích lợi gì?

Rõ ràng chúng tôi là vợ chồng, lại đã già đâu, tôi mới có 55 tuổi. Nhưng vợ tôi bắt tôi phải chọn hoặc là ngủ riêng phòng, hoặc là ly dị. Tôi khó chịu quá.

Đến thằng con tôi còn bảo bố không được ly dị, làm thế là sai, bây giờ bố mới chỉ ngoài 50, ly hôn rồi sống như thế nào, sẽ làm gì khi về già mà không có người chăm sóc? Nếu bố không ly hôn với mẹ, ít ra trong tương lai bố mẹ còn có thể nương tựa vào nhau. Nó lại sợ tôi về già thành cục nợ của nó đây mà.

Điều này đáng lẽ phải bắt đầu từ nửa năm trước. Cách đây 6 tháng, vợ chồng tôi tròn 30 năm ngày cưới. Nghiêm túc mà nói, đi qua 30 năm không hề dễ dàng. Cuộc hôn nhân của chúng tôi từng rất tệ, nhưng rồi mọi thứ trở nên tốt hơn. Tôi đã nghĩ mình sẽ có một cuộc sống nhẹ nhàng những năm tháng sau này, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng nửa năm trước, vợ lại bảo tôi sắp tới nên ngủ phòng riêng.

Tôi hỏi vợ tại sao lại muốn như vậy, tôi có làm điều gì sai không, hay vợ tôi bị ốm, hoặc cô ấy có điều gì giận tôi? Vợ tôi bảo không phải, chỉ là cô ấy không muốn ngủ với tôi. 30 năm ngủ với nhau, bây giờ các con đã kết hôn thì vợ tôi lại nói như vậy!

Đợt này vợ tôi làm căng, tôi thực sự thấy rất bực mình. Cô ấy bảo không chịu đựng được tôi. Tôi đã ở bên cô ấy cả đời, có gì mà không chịu được? Nếu không thể chịu đựng được thì lẽ ra phải ly hôn từ lâu rồi chứ, thay vì nói những điều như bây giờ.

Vo doi ngu rieng hoac ly di, su that moi dang that vong

Sau ngần ấy năm bên nhau, giờ vợ tôi nằng nặc đòi ngủ riêng (Ảnh minh họa: Sohu).

Tôi bảo vợ: "Điều gì em không chịu được ở anh? Em nói cho anh biết thì anh có thể thay đổi. Đừng nóng giận, đừng vội đưa ra quyết định". Nhưng vợ tôi nói, cô ấy không đưa ra quyết định này vì tức giận.

Vợ tôi bảo: "Từ lâu tôi đã muốn ngủ riêng, nhưng bọn trẻ trước đây chưa kết hôn, tôi sợ chuyện này ảnh hưởng đến con cái. Bây giờ các con đã có gia đình. Anh biết tôi đau khổ thế nào với anh không? Anh nói mơ khi ngủ và ngáy ầm phòng. Anh không biết tôi đã vượt qua thế nào trong ngần ấy năm.

Lúc đầu, tôi đánh thức anh dậy để dừng ngáy, nhưng dần dần mới thấy điều đó thật vô ích. Đánh thức chưa được 2 phút anh đã ngủ lại rồi, và lại ngáy rất to. Càng như vậy tôi càng cảm thấy khó chịu. Tôi là phụ nữ và không thể thức khuya. Bây giờ tóc tôi rụng quá nửa đầu, da mặt xấu, mắt thì trũng sâu, sức khỏe ngày càng giảm sút.

Tôi phải ngủ riêng, vì lợi ích của cả hai ta. Anh có muốn vợ chết sớm không? Hay muốn tôi đi cho vừa lòng anh? Nếu anh yêu vợ thì phải quan tâm đến vợ. Tôi không muốn điều này, nhưng thật khó cho tôi nên tôi phải làm vậy".

Từ chiều tối hôm đó, vợ tôi tự ý chuyển phòng, và không cho tôi bước vào phòng của cô ấy. Nếu tôi cứ đòi vào, cô ấy dọa sẽ ly hôn.

Lúc đầu tôi nghĩ rằng việc ngủ ngáy và nói mơ của tôi đã thực sự ảnh hưởng đến vợ, nên tôi đành chấp nhận ngủ riêng. Tôi đã cố tìm một chiếc máy ghi âm, để ghi lại xem thực sự tôi có nói mơ và ngáy ầm ĩ ban đêm như vậy không. Nhưng tôi phát hiện ra rằng tôi không ngáy và cũng chẳng nói gì cả, chỉ thỉnh thoảng nghiến răng. Cái quái gì đang xảy ra ở đây? Vợ tôi đã bịa ra tất cả để được ngủ riêng phòng. Tại sao lại như vậy?

Hóa ra vấn đề không phải ở tôi, mà là ở vợ tôi. Cô ấy đã thay lòng, chán ghét chồng đến tận cổ nên không muốn ngủ chung. Tôi thất vọng quá. Nếu chán ghét tôi rồi thì cô ấy cứ nói thẳng ra rồi đường hoàng mà ly dị. Tại sao cô ấy lại bịa ra như vậy rồi đẩy quyền lựa chọn sang tôi? Làm thằng con tôi kiên quyết phản đối bố, nếu tôi chọn ly hôn thì hóa ra là tôi chọn bỏ mẹ nó trong khi mẹ nó là nạn nhân! Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao vợ tôi như vậy. Hay là cô ấy có bồ?

Cuộc gọi của tình đầu sau 23 năm xa cách và lời hồi đáp bất ngờ

Mối tình đầu là kỷ niệm đẹp nhất, khó quên nhất trong ấn tượng của mỗi người. Cảm giác về tình cũ luôn khó quên, thật sự rất khó quên.

Ở tuổi 43 tuổi, tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Khi giọng nói ở đầu bên kia vang lên, lòng tôi xốn xang, nhiều cảm xúc lẫn lộn và rất đỗi vui mừng. Vợ tôi hỏi: "Anh muốn gặp lại cô ấy chứ?". Tôi bảo: "Không, cô ấy là quá khứ. Cứ để cô ấy lại trong ký ức tốt đẹp đã qua".

Cuoc goi cua tinh dau sau 23 nam xa cach va loi hoi dap bat ngo

Tôi gặp tình đầu năm 18 tuổi, chúng tôi bằng tuổi nhau (Ảnh minh họa: Sohu).

Tôi có một người vợ rất mực yêu thương chồng, một đứa con gái xinh xắn giống mẹ, gia đình đầm ấm, hạnh phúc, dù tôi chỉ là một người rất bình thường.

Cách đây một tháng, tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi lạ. Tôi nghĩ là cuộc gọi spam nên không trả lời. Nhưng số đó gọi cho tôi đến ba bốn lần, nên cuối cùng tôi trả lời. Một giọng nữ cất lên mà mới vừa nghe tim tôi đã đập thình thịch: "Là em đây, lâu nay anh có khỏe không?".

Cô ấy là mối tình đầu của tôi, người vừa mở ra những ký ức đầy bụi bặm của tôi 23 năm về trước.

Ngày đó sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi thi trượt đại học nên cùng bạn bè Nam tiến tìm việc. Tôi tìm được một công việc trong một doanh nghiệp tư nhân. Ở đó tôi quen cô ấy, chúng tôi bằng tuổi nhau, 18 tuổi.

Cô ấy hoạt bát, vui vẻ, ưa nói nhiều và làm việc đâu ra đấy. Chủ nhật, tôi và đồng nghiệp đến nhà cô ấy chơi, cô ấy làm nhiều món ngon thiết đãi mọi người. Một thời gian sau chúng tôi yêu nhau, tình yêu ngu ngơ vụng dại. Tôi chỉ cảm thấy rằng thật hạnh phúc và thoải mái khi ở bên cô ấy.

Thời gian trôi qua thật nhanh, cô ấy đã đón nhận nụ hôn đầu tiên của tôi. Chúng tôi mong muốn được kết hôn và có một gia đình, sẽ sinh con cả trai lẫn gái.

Chúng tôi yêu nhau được hơn một năm, đó là những tháng ngày hạnh phúc và mãn nguyện. Dù công việc rất mệt mỏi nhưng chúng tôi cùng mơ tương lai sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, mua một căn nhà nhỏ, tôi sẽ cưới cô ấy về làm vợ.

Biến cố gia đình

Một cuộc điện thoại đã làm tan vỡ giấc mơ của tôi. Bố tôi đổ bệnh phải nhập viện. Tôi lên tàu trở về nhà, chúng tôi chào tạm biệt nhau.

Về đến nhà, tôi phát hiện ra rằng bố bị ung thư và tôi cần ở lại chăm sóc ông, không thể rời đi được nữa.

Tôi chăm sóc cha được 2 năm, mối quan hệ của tôi và người yêu cũng thay đổi từ việc gọi điện mỗi ngày thành một lần một tuần, một lần một tháng, rồi từ từ tôi chủ động cắt đứt liên lạc, tôi sợ kéo cô ấy xuống theo cuộc sống của mình.

Cô ấy muốn gặp tôi nhiều lần, nhưng tôi đều từ chối. Trong hoàn cảnh đó, tôi không còn mơ ước viển vông gì cả, tôi nghĩ mình không được phép yêu. Tôi cảm thấy mình không xứng với cô ấy.

Hai năm sau, cha tôi qua đời. Bố mẹ chỉ có mình tôi nên tôi không thể bỏ mặc mẹ một mình, vì vậy tôi vẫn phải ở lại nhà. Sau này, tôi có việc làm mới. Lúc tôi khó khăn và bơ vơ nhất, cô gái là vợ tôi bây giờ đã đến bên tôi, rất yêu thương tôi. Cô ấy không nghĩ nhà tôi nghèo hay tôi không kiếm được tiền, cô ấy cưới tôi mà không đắn đo.

Khi tôi bị cho nghỉ việc và thất nghiệp, cô ấy ở bên cạnh tôi mọi lúc, chăm sóc con chúng tôi, chăm sóc gia đình, chăm sóc mẹ tôi. Khi sự nghiệp của tôi khởi sắc rồi thành công, gia đình vẫn hạnh phúc, và thời gian khó khăn nhất đã trôi qua.

Tôi luôn canh cánh về mối tình đầu của mình. Tôi đã rời đi vì không muốn trì hoãn tuổi thanh xuân của cô ấy, tôi muốn cô ấy quên tôi và tìm người khác để kết hôn.

Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, người yêu cũ của tôi đã khóc. Cô ấy nói rằng chưa bao giờ quên được tôi. Cô ấy không hiểu tại sao tôi lại từ chối cô ấy, không trả lời cuộc gọi, không liên lạc với cô ấy.

Cô ấy đợi tôi suốt 5 năm, rồi kết hôn với một người thật lòng yêu mình. Anh ta rất tốt nhưng cô ấy luôn cảm thấy không có tình yêu. Cô ấy lấy người đó vì lòng biết ơn. Họ đã có một đứa con trai nhưng cô ấy còn nặng cảm giác về mối tình đầu.

Rồi người cũ của tôi nói rằng cô ấy đang đi công tác vài ngày, hy vọng rằng chúng tôi có thể gặp nhau. Cô ấy cũng muốn thêm tôi trên Zalo và trò chuyện video. Vợ tôi biết tất cả những điều này, cô ấy hỏi: "Anh sẽ gặp lại cô ấy chứ?".

Tôi nói với vợ rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại. Tôi cũng nói với người cũ rằng chúng tôi không nên gặp nhau nữa, hãy giữ trong lòng thôi những kỷ niệm đẹp về nhau.

Sau tất cả, quá khứ đã trôi qua, và chúng ta không bao giờ có thể quay trở lại. Rốt cuộc, nhiều năm vụt qua rồi, chẳng còn cần phân định chuyện đúng sai. Tốt hơn hết hãy quên đi mọi thứ và trân trọng gia đình, hạnh phúc hiện tại mình đang có.

Thấy mẹ vợ lén mở ví, lúc bắt tận tay tôi phải cảm ơn mẹ

Không ngoài dự đoán, mẹ nhìn trước ngó sau mở ví của tôi ra. Chạy ra bắt tại trận, tôi hỏi mẹ để bà xấu hổ dừng ngay việc làm đó lại.

Hai vợ chồng tôi là bạn học cấp 3, thậm chí cả hai còn ghét nhau vì năm đó tôi nghịch nhất trường. Vậy mà sau này đi làm, chẳng hiểu duyên số thế nào chúng tôi lại yêu nhau và cưới chỉ sau 5 tháng hẹn hò. Thú thực vợ không phải gu của tôi, trước vợ, tôi yêu  3 - 4 người, các cô ấy đều hơn vợ về mọi mặt nhưng chúng tôi lại chẳng đến được với nhau.

Vợ tôi hiền lắm, cô ấy ít nói, chịu khó nhưng lại rất chi li, căn ke từng đồng sinh hoạt phí. Tôi làm được bao nhiêu vợ "lột" sạch, tháng nào em vui thì cho 1 triệu tiêu vặt không thì 500 nghìn với lý do: "Anh chẳng tiêu gì đến tiền, em lo hết rồi". Không có tiền trong người tôi chẳng dám chơi bời, nhậu nhẹt gì mà lấy cớ con nhỏ về sớm.

Trắc nghiệm tâm lý: Điều đầu tiên bạn nhìn thấy là gì?

Khi nhìn vào hình ảnh này, bạn nhìn thấy điều gì đầu tiên thì nó sẽ phản ánh mong muốn của bản thân.

A: Voi/Lốc xoáy

B: Mây đen/sét