![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Tôi cũng là mẹ chồng. Tôi cũng có con dâu và cháu nội. Nhưng tôi không khắc nghiệt với con dâu, đúng hơn với đứa con dâu danh chính ngôn thuận mà tôi mang trầu cau cưới về.
8 năm trước, khi cháu nội tôi vừa tròn 1 tuổi thì con trai tôi bỏ theo người đàn bà khác. Nó nói thẳng với Hương, vợ nó: “Tôi không còn thương em nữa. Tôi có cuộc sống khác, với một người phụ nữ khác và ở nơi khác”. Vậy là nó đi, bỏ mặc vợ con cho tôi chăm sóc. Vợ nó sau khi khóc hết nước mắt, đã nói với tôi: “Số con không được làm con dâu của mẹ, thôi thì xin cho con làm con của mẹ chứ giờ mà về bên nhà cha mẹ con thì chẳng còn mặt mũi nào…”.
Từ đó tôi thương Hương như con gái ruột của mình. Những năm đầu, thằng con tôi đi biệt không về. Đến năm thứ ba, nó về nhân ngày giỗ ba nó và chỉ về một mình. Vợ sau của nó không có con, có lẽ vì vậy mà nó quay về. Con dâu tôi chỉ im lặng, không nói lời nào. Trong thâm tâm, tôi thầm mong chúng nó quay lại với nhau nhưng cũng không nói ra, nói vô.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Thế nhưng suốt một thời gian dài, nó chẳng để ý ai. Cho đến khi tôi đưa Khôi, con trai của một người bạn cũ về nhà bảo nó: “Các con cứ tìm hiểu nhau thật kỹ, hợp nhau thì tiến tới, không hợp thì là bạn cũng tốt, mẹ không ép”.
Có lẽ đó là duyên phận nên hai đứa nảy sinh tình cảm với nhau. Tôi vui mừng không kể xiết và đã tính đến chuyện làm đám cưới cho chúng. Mọi chuyện đều suôn sẻ, chỉ có một rắc rối là tôi muốn bắt rể nhưng con dâu tôi lại ngại vì sợ ngày lễ, tết thằng con tôi về thì đụng mặt nhau. Nhưng gả đi thì cũng khó bởi tôi chỉ có một mình, con gái út thì đã đi lấy chồng xa. Cuối cùng con dâu tôi bảo: “Thôi mẹ à, con cứ ở vậy với mẹ như từ trước tới giờ, chồng con chi cho mệt”. Tôi gạt đi: “Không được. Mẹ sẽ kêu thằng Trung về, chuyện của con không thể chậm trễ vì đàn bà có thuở, có thì, lớn tuổi quá sẽ khó sinh nở”.
Thế nhưng thằng con tôi không về để ở nuôi mẹ mà về để quậy. Nó viện lý do hai vợ chồng nó vẫn chưa ly hôn nên nhất quyết không cho tôi gả vợ nó. “Con sẽ về với điều kiện vợ chồng con sum hợp. Mẹ là mẹ ruột của con, sao mẹ không bênh con mà lại bênh người dưng?”- nó hỏi gằn tôi.
Tôi nhìn thằng con, không tin vào tai mình: “Mày nói vậy mà nghe được hả? Bao nhiêu năm nay mày ở đâu?”. “Đàn ông năm thê, bảy thiếp là bình thường mà mẹ? Con bỏ con Dung rồi”. Dung là vợ sau của nó. Ăn ở với người ta bao nhiêu năm nay rồi, nói bỏ là bỏ sao? Tôi không ngờ mình lại đẻ ra một thằng con không ra gì như vậy. Tôi bảo nó: “Tao không cần mày về. Tao ở một mình cũng được nhưng tao nhất định gả con Hương cho thằng Khôi”.
Thế nhưng thằng con tôi lại làm mặt lỳ. Nó ở lại nhà và tuyên bố, nếu thằng Khôi lấy vợ nó thì sẽ có đổ máu.
Tôi không dám nói với Hương điều này vì lo con dâu tôi sẽ sợ nhưng thật sự lòng tôi đang bất an. Tôi không biết phải làm sao với thằng con bất hiếu, bất nghĩa của mình? Đây là thời buổi nào rồi mà nó còn dám nói đàn ông năm thê, bảy thiếp là bình thường? Đúng là thằng con trời đánh…
Ngày nay, rất nhiều phụ nữ trí thức, xinh đẹp lại chọn lối sống độc thân hoặc đơn thân nuôi con mà không cần lấy chồng
Mỗi khi nhắc đến chuyện chồng con - chị Ngọc Hằng, 32 tuổi, nhà ở đường Hai Bà Trưng, quận 3, TP HCM - lại cười: “Đeo gông vào người chi cho khổ. Tôi thấy cuộc sống hiện tại rất hạnh phúc, vui vẻ”. Hiện nay, rất nhiều cô gái trẻ và kể cả những phụ nữ không còn trẻ nữa có cùng suy nghĩ như chị Hằng, thích tự do, tự tại, không muốn vướng bận chuyện gia đình.
Không phải phục vụ ai
Chị Hằng cho biết mỗi ngày lên mạng, đọc báo thấy bao vụ bạo hành trong gia đình, thậm chí chồng giết vợ, cha đốt con mà ngán ngẩm. “Nói đâu xa, ông hàng xóm nhà tôi vô công rỗi nghề, sống bám vào vợ, vậy mà còn sinh tật nhậu nhẹt. Hễ đi nhậu thì thôi, còn về nhà là ông ấy đánh vợ, chửi con. Dân lao động bạo hành vợ con không nói, đến người trí thức cũng chẳng khá hơn. Ông anh họ của tôi chẳng hạn, đi làm về là quăng cặp, ngồi đọc báo, xem tivi, mặc cho vợ thở không ra hơi khi chạy từ cơ quan về đón con, đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa... Hôm nào vợ lỡ nấu cơm nhão, canh mặn thì anh ấy chê bai, mặt nặng mày nhẹ. Thấy mấy cảnh này, tôi quyết định sống độc thân cho khỏe, không phải phục vụ ai” - chị Hằng giải thích.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Có tiền, có con, cần gì chồng?
Không cần đàn ông là lối sống hiện được nhiều phụ nữ lựa chọn. Nhiều người cho rằng họ có học, có công việc, có tiền thì cần chi một người đàn ông! Nhiều chị còn quả quyết nếu thích, họ sẽ sinh con mà không cần chồng.
Mấy ngày nay, nhiều người bàn tán xôn xao chuyện chị M. - trưởng phòng của một công ty thực phẩm tại quận 10, TP HCM - có thai: “Hình như M. yêu nhầm người đã có gia đình”, “Sinh một đứa con thì ai dám cưới nữa?”, “M. dại quá, sinh con, nuôi con một mình đâu phải dễ”...
Để dẹp hết những lời bàn tán, chị M. cập nhật một ảnh của mình trên Facebook với chiếc bụng lùm lùm cùng nụ cười hạnh phúc và lời chú thích: “Tôi muốn có một đứa con và tôi đã có”. Bức ảnh này đã nhận mấy trăm like và cả trăm lời chúc mừng.
Cũng như M., chị B. - nhân viên truyền thông tại quận Tân Bình, TP HCM - xin nghỉ một thời gian rồi xuất hiện với một chú nhóc bụ bẫm, xinh xắn và khoe: “Con mình”. Trước sự ngạc nhiên của nhiều người, B. phân trần: “Tôi muốn có con với người mình yêu thì tôi sinh, chẳng cần anh ta có trách nhiệm gì. Tôi thấy mình đủ khả năng, kiến thức để nuôi con”.
Không chỉ xinh đẹp, B. còn rất giỏi giang khi một mình mua được một căn hộ chung cư. Hằng ngày, B. đưa con đi nhà trẻ rồi đi làm. Tối về, 2 mẹ con đi siêu thị mua sắm, ăn uống rất vui vẻ mà không cần người thứ 3...
Tôi và nàng yêu nhau cũng được 4 năm, nhưng tôi đã là người chủ động chia tay với nàng. Chúng tôi học chung lớp ĐH, tôi người Bắc, nàng người miền Trung. Nàng xinh đẹp, những người con trai gặp nàng lần đầu, ai cũng muốn được “sở hữu” nàng. Tôi không ngoại lệ.
Năm 2 ĐH, tôi đã tán nàng thành công, chúng tôi chính thức yêu nhau. Hàng ngày tôi vẫn qua đón nàng đến trường, tan học chúng tôi lại la cà phố xá đến khuya mới về. Chúng tôi chưa một lần cãi vã, tôi vẫn cảm thấy bình yên và hạnh phúc khi ở bên nàng. Nàng luôn xinh đẹp, thu hút mọi ánh nhìn, nàng cũng biết tôi không thích những người đàn ông khác nhìn chằm chằm vào nàng, vì thế mà nhiều lần nàng đã từ chối đến những chỗ đông người cùng tôi.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Tôi cũng động viên nàng học để trở nên hoàn hảo hơn trong mắt tôi, nhưng thấy nàng khổ sở khi phải nghe lời tôi đi chợ - nấu ăn. Tôi đành chấp nhận thua cuộc và tự an ủi rằng “sẽ có mẹ mình nấu cho hai đứa ăn, quần áo đứt chỉ cũng sẽ có mẹ khâu hộ”.
Cho tới ngày chúng tôi tốt nghiệp ĐH. Nàng về quê làm việc theo yêu cầu của bố mẹ, còn mình tôi ở Hà Nội. Tuy xa nhau nhưng tôi và nàng vẫn luôn tâm sự với nhau mỗi buổi tối, nàng kể cho tôi nghe về công việc mới. Thấm thoát 8 tháng chúng tôi cách xa, chỉ thỉnh thoảng mới gặp nhau.
Trong 8 tháng không ở bên nàng hằng ngày như hồi học ĐH, tôi giao lưu bạn bè và quen nhiều người hơn. Tôi quen Trang, một cô gái chuẩn mực trong thời hiện đại. Trang có ngoại hình ưa nhìn, duyên dáng, với tôi Trang là người phụ nữ của ngày xưa, luôn chỉn chu trong mọi công việc, nhẹ nhàng và dịu dàng... Vì thế mà Trang đã trở thành tâm điểm chú ý của tôi trong những lần đi chơi cùng bạn bè. Sau mấy lần gặp nhau cùng hội bạn thì tôi cũng có được số điện thoại và Facebook của Trang.
Rồi một ngày cuối tuần, Trang rủ tôi qua phòng trọ chơi. Trang ở chung với một người bạn từng học ĐH, căn phòng thật sạch sẽ và ngăn nắp. Hôm đó, Trang làm rất nhiều món ăn để mời tôi. Trong bữa ăn, Trang gắp cho tôi món thịt kho tàu tự tay Trang làm, món ăn ngon, hợp khẩu vị bất giác khiến tôi lại nhớ đến vài lần phải ăn món rau xào mặn chát mà nàng làm... Tôi cảm thấy sự khác nhau lớn nhất của nàng và Trang là ở điểm này.
Hằng ngày tôi vẫn kể chuyện công việc bạn bè của mình cho nàng nghe, ngoại trừ chuyện của Trang. Tôi biết nếu tôi kể về Trang thì sẽ khiến nàng buồn và lo lắng...
Càng ngày tôi càng thân thiết với Trang hơn. Tôi không chỉ kể chuyện cơ quan cho nàng nghe mà tôi còn kể cho cả Trang nghe nữa. Khác hẳn với nàng, Trang căn dặn tôi đủ điều để tôi ứng xử sao cho đúng, còn nàng chỉ biết lắng nghe rồi cười. Sau những giờ làm, tôi vẫn hay hẹn hò Trang đi ăn, cafe với nhau. Trang có rất nhiều kiến thức về xã hội, nên nói chuyện với Trang tôi cảm thấy rất thú vị. Với nàng, tôi cảm thấy chúng tôi chỉ hợp để yêu nhau, còn Trang mới chính là người tôi cần để làm vợ. Nàng xinh xắn nhưng nàng cũng chỉ để ngắm, còn Trang, tuy không xinh bằng nàng, nhưng duyên dáng, nụ cười thật dễ gần. Nàng sang chảnh bên những quán ăn đẹp thì Trang giản dị bên những bữa ăn tự nấu. Nàng kênh kiệu thì Trang thật thân thiện và hòa đồng...
Những dấu hỏi to đùng cứ luẩn quẩn trong đầu của tôi “có phải do xa nàng nên tôi đến với Trang?”, “Trang là người mình cần để làm vợ?”... Tôi nên chọn ai giữa hai người?