Trong lúc nguy kịch, chồng giao cho tôi mảnh đất kèm một yêu cầu

Ngày thứ 2 sau khi bệnh viện trả về, lúc tôi mang bữa sáng vào phòng cho anh, chồng đột ngột cầm tay bảo tôi ngồi xuống có chuyện muốn nói.

Cách đây 3 tháng, chồng tôi phát hiện bị ung thư phổi . Khi phát hiện ra thì căn bệnh của anh đã tiến triển sang giai đoạn 3. Việc điều trị gần như không có kết quả nữa, dù gia đình tôi đã cố gắng hết sức và không tiếc tiền bạc chữa bệnh cho anh.

40 tuổi, tôi sắp mất chồng. Anh bỏ lại tôi với 2 đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn, đứa đầu của chúng tôi mới chuẩn bị vào học cấp 3. Dù đau xót vô cùng nhưng tôi chỉ biết động viên mình phải thật cố gắng để làm chỗ dựa cho con cái.

Mấy hôm trước, gia đình tôi đưa anh từ bệnh viện về. Anh đã yếu lắm rồi, ở lại với bố mẹ, vợ con được ngày nào hay ngày ấy mà thôi.

Sau đó anh rút từ dưới gối đầu ra một cuốn sổ đỏ nhà đất. Anh bảo mảnh đất ấy hiện tại theo giá trị trường là 3 tỷ, anh sẽ trao lại cho tôi với 1 điều kiện.

Đó là tôi phải nuôi nấng 1 đứa bé trai 10 tuổi tới lúc nó lớn khôn, trưởng thành bằng tất cả cái tâm của mình, coi đứa bé như con ruột mà đối đãi. Đứa trẻ ấy chính là con riêng của chồng , hiện nay bé sống cùng với bà ngoại. Mẹ của đứa trẻ, tức người tình của chồng tôi đã mất cách đây 2 năm vì tai nạn. Hàng tháng anh vẫn gửi tiền chu cấp cho bà ngoại đứa bé.

Trong luc nguy kich, chong giao cho toi manh dat kem mot yeu cau

Tôi biết chồng không còn ai tin tưởng hơn nên mới đưa ra đề nghị ấy với vợ. (Ảnh minh họa)

Mảnh đất này anh vốn định dành cho đứa con riêng, sau khi đứa trẻ trưởng thành. Anh mua không cho tôi biết, vì sợ tôi hận anh rồi xảy ra chuyện này chuyện khác. Nhưng người tính không bằng trời tính, giờ anh mắc bạo bệnh không qua khỏi, bố mẹ chồng tôi và bà ngoại đứa bé đều đã già yếu, khó bề chăm sóc tốt cho nó.

Và người anh muốn gửi gắm đứa trẻ ấy lại chính là tôi - người phụ nữ mà anh luôn nể trọng vì tư cách đạo đức và sự tốt bụng. Anh nói, anh tin rằng nếu tôi đã hứa với anh thì chắc chắn sẽ làm được. Nếu tôi không nhận, anh đành phải phó thác mảnh đất và con trai riêng cho người khác đáng tin tưởng.

Tôi sốc muốn ngất trước bí mật mà chồng tiết lộ về đứa con riêng và đề nghị cuối cùng trước khi mất của anh. Nhưng trong tình cảnh này, tôi cũng không muốn quá để ý đến sự phản bội của chồng nữa. Tôi biết chồng không còn ai tin tưởng hơn nên mới đưa ra đề nghị ấy với vợ.

Tôi vừa muốn từ chối nhưng lại thấy thương đứa bé ấy, mẹ đã mất, bố cũng không còn sống được bao lâu. Song tôi sợ bản thân không đủ cao thượng và bao dung để yêu thương nó như con đẻ. Bởi dẫu gì nó cũng là minh chứng cho thấy chồng tôi phản bội vợ . Thật sự khó xử quá, xin chị em cho tôi lời khuyên. 

Ngay trong đêm tân hôn, tôi đã bị chồng đánh bầm dập vì lý do không ngờ

Đến với chồng do mai mối nên từ lúc quen đến lúc cưới chỉ vỏn vẹn 2 tháng. Cũng chưa muốn kết hôn nhưng có lẽ duyên số nên chúng tôi đành bó buộc vào nhau.

Tôi năm nay 28 tuổi, mới kết hôn được một tuần nhưng có lẽ tôi có chết cũng không bao giờ quên được trận đánh bầm dập của chồng đêm tân hôn. Tôi quen chồng qua sự giới thiệu của một chị đồng nghiệp. Từ lúc yêu đến cưới chỉ vỏn vẹn 2 tháng nhưng có lẽ do duyên số nên mặc dù không thích chồng lắm tôi vẫn quyết định cưới.

Trước chồng, tôi từng có sinh viên với Tú suốt 6 năm trời. Lúc Tú mới ngỏ lời tìm hiểu, tôi đã nghĩ rằng tôi và Tú không thể bên nhau lâu vì Tú quê ở Huế, tôi quê ở tận Lào Cai. Bố mẹ tôi nhất định sẽ không cho tôi làm dâu ở một nơi xa như vậy. Huống chi tôi là con gái độc tôn của ông bà.

Nhưng người tính không bằng trời tính, tôi và Tú lại hợp nhau đến từng chút một. Càng yêu, càng hiểu nhau, tôi và Tú đều quấn lấy nhau không rời. Chúng tôi đã có một đẹp cho đến ngày cả 2 cùng tốt nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp, Tú ngỏ ý muốn đưa tôi về lập nghiệp. Trong khi đó, bố mẹ đã có một chân chắc chắn ở quê cho tôi. Mẹ tôi lo lắng cho tôi đến hao mòn cả người. Bà liên tục phân tích nếu tôi ở xa gia đình thì thế nào, ra sao, tủi thân...

Chưa kể nhà Tú cũng không phải kiểu có kinh tế. Mẹ Tú mới bị tai biến nên gần như kinh tế phụ thuộc vào tiền lương của quán cắt tóc của bố Tú và Tú. Nghe mẹ nói nhiều, cộng thêm khoảng cách xa nảy sinh trống vắng, tôi dần dà cũng suy nghĩ lại và quyết định nói lời chia tay với Tú. Nhưng mãi sau đó 2 năm, chúng tôi mới chính thức dứt điểm khỏi nhau.

Ngay trong dem tan hon, toi da bi chong danh bam dap vi ly do khong ngo

Ảnh minh họa

2 năm sau khi chia tay Tú, tôi cũng nguôi phần nào thì gặp chồng bây giờ. Đúng lúc đó, Tú lại liên hệ lại với tôi nói rằng còn nhớ và yêu tôi lắm. Nhưng anh cũng không thể rời xa gia đình. Mọi thứ lại ùa về khiến tim tôi đau nhói. Tôi chỉ biết nói với Tú rằng, chúng tôi có duyên mà không có phận.

Hôm đi chụp ảnh cưới, thấy tôi nghe điện thoại từ Tú, chồng đã tát tôi một cái đau điếng. Nếu hôm đó tôi không kiềm chế thì chắc chúng tôi sẽ không chụp ảnh cưới được chứ đừng nói gì đến chuyện cưới hỏi. Tôi nhớ trong cơn tức giận, chồng đã văng tục chửi bây với tôi. “Mày chặn số thằng đó ngay cho tao. Mày mà còn liên lạc với nó, tao giết cả lũ”, tôi vẫn nhớ anh ấy đã đe dọa như vậy.

Kể từ hôm đó, tôi chặn số, không liên lạc gì thêm với Tú nữa. Chồng tôi cũng nguôi giận và đám cưới của 2 đứa diễn ra rình rang, không gặp sự cố gì. Tuy vậy, trong lòng tôi vẫn cảm thấy buồn bã, bất trắc khi lấy anh ấy. Đêm tân hôn có lẽ là đêm cay đắng nhất cuộc đời tôi. Trước kia yêu Tú, tôi và anh đã quan hệ nên khi chồng thấy tôi không còn trinh anh ta đã hành hạ, mắng nhiếc thậm chí đánh tôi đến thâm tím mặt mày.

Chuyến trăng mật đành phải hủy vì nhìn tôi không khác gì bị tai nạn. Tôi chỉ biết khóc chứ không hề giải thích bất cứ câu nào. Tôi nghĩ anh ấy đã không tin tôi nên dù tôi có nói cũng chẳng ích gì.

Suốt mấy ngày nay, tôi chẳng nói gì với chồng. Đêm đến, tôi cũng ôm chăn ra ghế sofa ngủ. Tôi với anh ấy mới cưới chưa được 1 tuần mà anh ấy đã thế này. Tôi không hiểu sau này làm sao tôi có thể chung sống với người chồng vũ phu, ghen tuông, lắm tật xấu như vậy.

Khi thấy chồng bước ra cùng người đó, tôi rụng rời chân tay

Đời này đúng không ai học được chữ ngờ, tôi có chết cũng không bao giờ có thể tưởng tượng ra cảnh đó.

Cưới nhau hơn 3 năm, có một con trai lên 2 tuổi, vợ chồng tôi gần như chưa có một ngày hạnh phúc trọn vẹn. Tất cả là vì chồng tôi, tôi là vợ anh, ở bên cạnh anh hàng ngày nhưng chưa bao giờ cảm nhận được trọn vẹn tình cảm anh dành cho tôi. Ở anh lúc nào cũng có sự xa cách, hờ hững, tôi cũng không lý giải được cảm giác đó là gì, nhưng tôi biết anh không hoàn toàn yêu tôi.

Bí mật làm điều này với anh trai, cậu em khóc khi biết sự thật

Càng trưởng thành, chúng ta càng thấy nhiều và cảm nhận được nhiều hơn, càng biết trân trọng những điều cơ bản như gia đình, tình yêu và thấu hiểu sự đồng hành.

Chuyện kể rằng, ngày xưa, có hai anh em nhà nọ được thừa hưởng mảnh đất do cha ông để lại. Họ chia mảnh đất ra làm đôi và mỗi người canh tác trên phần đất riêng của mình.