Tình yêu - liều thuốc “lột xác” của cô giáo chuyển giới

Người phụ nữ này đã quyết định trở thành phụ nữ đặc biệt sau khi nghe được lời nói chan chứa yêu thương của người đàn ông mình yêu.

Phạm Lê Quỳnh Trâm (30 tuổi, thị trấn Chơn Thành, huyện Chơn Thành, tỉnh Bình Phước) đã mang hình hài đàn ông suốt 20 năm với cái tên Phạm Văn Hiệp. Cô đã phải trải qua một quãng thời gian dài sống trong đau khổ, dằn vặt với một khao khát duy nhất là được sống thật với chính mình!
Tuổi thơ im lặng!
Trâm sinh ra là con trai, nhưng hồi nhỏ lại rất thích mặc đồ con gái, mỗi lần như vậy ba Trâm giận lắm, nghĩ Trâm đua đòi và không chấp nhận chuyện đó. “Ba có đánh, chỉ đánh ít thôi, ba cũng rất thương con cái, ba chỉ muốn thay đổi tính cách của Trâm, nhưng ba không thể làm được, vì bản thân Trâm là phụ nữ” - cô chia sẻ.
Tuy nhiên, Trâm đã không dám thổ lộ chuyện này với bất cứ ai. Vào thời điểm đó, vấn đề giới tính bị nhìn khắt khe, người ta cho rằng đó là điều “biến thái, quái thai” của xã hội, khiến Trâm rất đau khổ. Cô ngậm ngùi: “Trâm cảm nhận rằng nếu mình nói ra sự thật sẽ tạo ra một thử thách lớn với gia đình”.
Trâm lớn lên ở tuổi dậy thì, vẫn yêu như những cô gái khác. Từ nhỏ, cô chỉ có thể yêu các bạn nam, chứ không thể yêu các bạn nữ được. Cô vẫn đi học, vẫn mặc quần Tây, áo phông, cắt tóc ngắn, phải âm thầm chịu đựng suốt một thời gian dài. Lúc nhỏ Trâm học rất giỏi, năm lớp 9 thi đạt Học sinh giỏi toán và văn huyện Chơn Thành. “Người ta ngưỡng mộ Trâm về trình độ học vấn nhưng lại không chơi với Trâm vì họ nghĩ mình như con gái” - cô tâm sự.
Mỗi ngày đi học, Trâm thấy các bạn nữ mặc áo dài, cô cũng ao ước được mặc… Cũng như bao nữ sinh khác, cô dành tình cảm cho một bạn nam, cô chia sẻ: “Người ta cũng nói chuyện với Trâm, chỉ là nói chuyện bình thường giữa hai người con trai, nhưng Trâm hiểu được lòng dạ của mình, biết là Trâm yêu người đó rất nhiều”.
Quyết tâm thay đổi
“Khi lên đại học, đôi lúc nhìn một đôi nam nữ đi cùng nhau trên phố, Trâm cũng ao ước mình được như cô gái kia, nhưng Trâm biết giấc mơ đó không thật, và điều đó sẽ không bao giờ đến với Trâm. Trâm đã nghĩ cả đời sẽ không yêu được ai cả” - cô tâm sự.
Để có tiền học đại học, cô đã làm việc rất nhiều, cô đi dạy thêm, một ngày có thể làm đến 8 tiếng. Khi học hết năm thứ 2 của trường Đại học Kinh tế và Đại học Luật, cô quyết định nghỉ học. Cô chia sẻ: “Trâm đã đề nghị phụ huynh để đi dạy thêm, nếu học sinh đỗ đại học thì gia đình thưởng thêm cho Trâm, còn nếu không đỗ thì Trâm không lấy tiền, và năm đó Trâm dạy miễn phí cho người ta. Và từ 2002 đến 2006 Trâm đã giúp cho hơn 300 em học sinh ở Sài Gòn đỗ vào đại học”.
Rồi một biến cố lớn xảy ra, tình cờ Trâm quen một anh Việt kiều sống bên Mỹ qua mạng Internet, anh đã ngỏ lời yêu cô. “Lúc đó Trâm cảm thấy hạnh phúc lắm, vì trước tới giờ chưa có ai ngỏ lời yêu Trâm cả”. Nhưng cô lại không thể, vì rõ ràng bên ngoài cô là một người đàn ông. Tình cảm giữa cô và người đó tốt đẹp, nhưng vì mặc cảm bản thân nên cô đã quyết định rời xa anh, nhưng rồi anh đã gửi rất nhiều thư và xin Trâm cho anh một cơ hội, anh nói: “Dù em là cô gái như thế nào anh cũng yêu”, chính vì câu nói này mà Trâm đã quyết tâm phải trở thành phụ nữ cho bằng được.
Hành trình “lột xác”!
Đến tháng 6/2006, với số tiền đi làm kiếm được, cô quyết định đi phẫu thuật chuyển đổi giới tính để thay đổi cuộc sống. Cô đã đi một mình mà không cho bất cứ ai trong gia đình biết, cô muốn tìm lại chính mình, có vậy cô mới có thể đường đường chính chính đi gặp người yêu cô!
Khi đến Băng Cốc (Thái Lan), lần đầu tiên gặp các bác sĩ, họ đã đuổi cô về và không tiếp nhận với lý do bề ngoài cô không có bất cứ đặc điểm nào của phụ nữ cả, tại thời điểm đó cô vẫn nặng 84 kg, mặc áo phông, quần bò, cắt tóc ngắn. Vậy là cô trở về, quyết tâm nuôi tóc dài, trong vòng 6 tháng, nhờ sự tập luyện và ăn kiêng, Trâm đã giảm xuống còn 47 kg. Trâm tự tin quay trở lại bệnh viện và bác sĩ đã nói đồng ý.
Cô giáo Phạm Lê Quỳnh Trâm
Cô giáo Phạm Lê Quỳnh Trâm 

“Trước ngày làm phẫu thuật, Trâm rất sợ hãi, Trâm nghĩ một thân một mình ở xứ người, nếu chết ở bệnh viện thì ai đem xác về đây?”. Chính vì nỗi sợ đó nên cô đã trốn viện tới 2 lần, nhưng cứ mỗi lần trốn về, Trâm nghe người yêu bên Mỹ gọi điện nói chuyện, lại có một động lực mạnh mẽ thôi thúc cô làm phẫu thuật chuyển giới. Lần thứ 3 quay lại bệnh viện, để tự tạo niềm tin cho mình, cô đã in hết email và hình của anh để mang theo. Nằm trên bàn phẫu thuật, Trâm nắm chặt tấm hình anh, Trâm cố gắng nhìn anh một lần cuối bởi cô nghĩ sẽ không thể thức dậy được nữa. Sau cuộc phẫu thuật 11 tiếng đồng hồ, Trâm đã tỉnh lại, ca phẫu thuật đã tiến hành thành công.

Sau khi phẫu thuật, cô đã phải trải qua một quãng thời gian vô cùng đau đớn, mỗi ngày, cứ cách 4 tiếng đồng hồ người ta lại cho cô uống thuốc giảm đau, phải đến 1 tuần sau những cơn đau quằn quại mới bắt đầu nguôi dần.
Trở về Việt Nam với một con người hoàn toàn mới, “Ban đầu mọi người xem Trâm như một thứ gì đó ghê gớm chứ không phải người” - cô tâm sự. Với một lối sống đẹp, luôn tốt với những người xung quanh, trong vòng 2 năm cô đã hòa nhập bình thường với cuộc sống và được mọi người công nhận. Tuy nhiên, tại thời điểm đó, ở Việt Nam chưa có bệnh viện xác định lại giới tính, điều này đã gây rất nhiều khó khăn cho cô trong quá trình làm lại giấy tờ. Hơn nữa, Việt Nam hiện nay chưa có luật kết hôn cho người đồng tính. May mắn là sau một thời gian dài cô cũng đã có được những giấy tờ với tên hiện tại là Phạm Lê Quỳnh Trâm.
Cuộc đời cô giống như một câu chuyện cổ tích giữa đời thường. Về anh chàng người yêu bên Mỹ mà cô đã quen cách đây 10 năm, cô hạnh phúc nói: “Chuyện tình yêu của Trâm rất đẹp, cuối năm nay Trâm sẽ làm đám cưới với người đó!”.
Lúc chia tay chúng tôi, cô bộc bạch: “Trâm mong xã hội có cái nhìn thiện cảm và mở rộng vòng tay đón nhận những người chuyển giới để họ có thể sống và làm việc như bao người bình thường”.

Đề nghị hủy công nhận giới tính cô giáo chuyển giới

Phạm Văn Hiệp sau khi phẫu thuật chuyển giới đã đổi tên thành Phạm Lê Quỳnh Trâm. Ảnh nhân vật cung cấp.
 Phạm Văn Hiệp sau khi phẫu thuật chuyển giới đã đổi tên thành Phạm Lê Quỳnh Trâm. Ảnh nhân vật cung cấp.

Sự thật về “quái vật ăn thịt người” ở Tuyên Quang

Hơn 1 tháng nay, người dân tỉnh Tuyên Quang xôn xao về việc một người dân ở huyện Chiêm Hóa, bắt được “quái vật” thuồng luồng ăn thịt người, nặng hàng chục kg.

Những ngày sau đó trời mưa liên miên, khiến người dân càng lo sợ, và cho rằng việc bắt “quái vật” ở chùa thiêng nên bị thần linh báo oán…

Bắt “quái vật” bên chùa hoang...

Chúng tôi tìm về thôn Làng Đẩu, xã Hòa Phú, huyện Chiêm Hóa, tỉnh Tuyên Quang vào chiều mưa như trút nước. Làng Đẩu nằm lọt thỏm giữa thung lũng nhỏ dưới chân Đèo Gà, cũng là nơi người dân đã phát hiện và bắt được “quái vật” thuồng luồng.

Biết chúng tôi hỏi đường về nhà anh Ma Văn Thường, SN 1985, người đàn ông đã bắt “quái vật”. Nhiều người ái ngại vì cho rằng chúng tôi tìm mua thuồng luồng, rồi họ bàn tán, mỗi người kể một kiểu khác nhau.

Nơi bắt được con trăn.
 Nơi bắt được con trăn.

Theo một số người dân, anh Thường bắt được “quái vật” vào một đêm khuya mưa bão. Đó là con thuồng luồng nặng 17kg, nằm cạnh ngôi chùa bỏ hoang. Có người cho rằng con vật mà anh Thường bắt được là con rồng đất nặng 19kg, có mào trên đầu, hàm răng sắc nhọn, nó ăn thịt người nên anh Thường phải vật lộn “chiến đấu” với rồng đất cả đêm mới bắt được, song khi mang về nhà anh cắt mào thì nó chết nên vội bán ngay.

Từ ngày anh Thường bắt được “quái vật” đã hơn 1 tháng nhưng trời mưa không ngớt nên nhiều người cho rằng, đó là con “quái vật” của ngôi chùa bỏ hoang và cả làng đang chịu sự trừng phạt của thần linh.

Không chỉ những người trong xã, trong huyện, nay trên mạng xã hội facebook có nhóm “Chiêm Hóa Quê Tôi”; “Hội Đồng Hương Tuyên Quang” cũng bàn tán sôi nổi về vấn đề này, các thành viên tranh luận và cho rằng, anh Thường bắt được con thuồng luồng, rồng đất...

Bạn Hà Đức Toán viết, đó là con rồng đất có vây trên lưng như cá rô phi, có mào trên đầu. Nickname Khoai Lang Nướng đăng tải hình ảnh một con rắn có mào đỏ lên facebook và cho là con thuồng luồng mà anh Thường bắt được. Nickname Khanh Duy Luc lại khẳng định, chính nhà anh mua được con thuồng luồng này và đang nuôi ở nhà, nếu ai muốn xem thì mỗi lượt là 50 nghìn đồng…

Anh Thường cho biết con trăn to hơn cái chai nước bên cạnh.
Anh Thường cho biết con trăn to hơn cái chai nước bên cạnh. 

Đi tìm sự thật

Con đường dẫn tới nhà anh Ma Văn Thường khá xa và trơn trượt do mưa dài ngày. Trong ngôi nhà gỗ nhỏ dựng giữa lưng chừng đồi, hai vợ chồng anh đang sửa nhà. Trò chuyện với chúng tôi, anh Thường cười giòn tan: “Hôm bắt được con “quái vật” bán lấy tiền mua vật liệu về mới lát lại cái nền nhà”.

“Người dân đồn thổi rồi thêu dệt nhiều câu chuyện ghê rợn như vậy chứ chính xác là tôi bắt được con trăn mắc võng nặng 14kg”, anh Thường cho biết. “Hôm ấy trời mưa rất to kèm theo sấm chớp, đến khoảng gần 1g sáng, tôi cầm đèn pin ra ngoài bờ suối soi ếch. Vừa ra khỏi nhà hơn 200m, cách mình hơn 10m, tôi phát hiện một con vật màu trắng, ngỡ con vịt nhà ai bị mắc kẹt ở đó. Tuy nhiên, khi tiến lại gần thì tôi giật thót tim phát hiện một con trăn rất lớn, phần màu trắng là phần bụng trăn nên tôi đứng lại suy nghĩ.

Nickname Khoai Lang Nướng trên mạng facebook cho rằng con “quái vật” anh Thường bắt được có mào, có vây như thế.
 Nickname Khoai Lang Nướng trên mạng facebook cho rằng con “quái vật” anh Thường bắt được có mào, có vây như thế.  

Thấy con trăn, tôi định về gọi thêm người để bắt, nhưng nó trườn đi nên tôi liều mình lao vào, nó dài gần 5m. Con trăn vùng vẫy, kéo tôi đi. “Cuộc chiến” với con trăn kéo dài 3 tiếng đồng hồ, dù đói và rét nhưng tôi vẫn cố gắng không để con trăn trườn mất. Lúc đó rất mệt nhưng tôi cố gắng dồn nó về hướng nhà mình rồi gọi vợ ra giúp. Trời càng lúc càng mưa to, tôi gọi nhưng không ai nghe thấy, tôi vớ được khúc gỗ to, ném vào. Khi con trăn quấn chặt khúc gỗ, tôi mới có thể đem về. Sau đó, anh Hà Văn Huy, SN 1976, cũng đi soi ếch về ngang qua nên giúp tôi cho vào bao tải”, anh Thường kể lại.

Ngồi cạnh chồng, chị Hoàng Thị Lý (vợ anh Thường) vẫn tỏ vẻ sợ hãi nói: “Thấy chồng đang ôm một con vật to quá mà tôi lại chưa thấy bao giờ nên ngỡ con “quái vật”, may là con trăn nó hiền chứ “quái vật” hay thuồng luồng thì không biết chồng tôi thế nào rồi”.

“Trước khi đem vào bao vợ chồng tôi và anh Huy còn kéo xuống sân để đo nên chắc chắn không phải như lời mọi người đồn”, anh Thường cho biết thêm, sáng sớm hôm sau, anh đã bán con trăn cho một người ở trung tâm xã với giá 2.800.000 đồng.

Để tìm hiểu rõ về lời đồn liên quan đến ngôi chùa cổ này, chúng tôi được biết, vùng xã Hòa phú, xã Yên Nguyên, thuộc huyện Chiêm Hóa còn lưu truyền câu chuyện rằng xưa kia tại thôn Làng Đẩu, xã Hòa Phú có ngôi chùa Bảo Ninh Sùng Phúc tự bi. Bài văn chùa Bảo Ninh Sùng Phúc khắc trên tấm bia đá do Lý Thừa Ân soạn bằng chữ Hán khoảng năm 1132, viết về Hà Hưng Tông và lược thuật về những cống hiến của dòng tộc họ Hà qua 15 đời tại vùng đất Tuyên Quang. Hàng năm, nơi đây đều có hội chùa rất đông vui, 2 dòng họ Hà và họ Ma luôn nối tiếp nhau “cai quản” vùng đất này qua các thời kỳ. Vì thế người dân các vùng khác cũng muốn làng mình có hội nên mang trộm bia đi. Khi di chuyển đến địa điểm gò Khuôn Khoai, thôn Vĩnh Khoái dưới chân núi Đan Hán, thuộc xã Yên Nguyên, thì trời sáng nên để lại. Đêm hôm sau, khi họ ra nơi để bia hôm trước thì thấy tấm bia đã cắm xuống đất không dịch chuyển được nữa. Từ đó, bia Bảo Ninh Sùng Phúc ở lại thôn Khuôn Khoai được xây dựng thành một cái chùa.

Chính vì thế khi nghe tin anh Thường bắt được con vật lạ cạnh ngôi chùa này, nhiều người thêu dệt thành câu chuyện chùa linh thiêng báo oán, khiến trời đổ mưa gió, bão bùng.

Theo cụ Vương Bảo Thai, 96 tuổi, ở thôn Hợp Long 2, xã Yên Nguyên, huyện Chiêm Hóa, nỗi ám ảnh về loài thuồng luồng hay rồng đất xuất hiện từ rất sớm trong lịch sử Việt Nam, chỉ là lời đồn thổi, thêu dệt để dọa trẻ con chứ cụ chưa bao giờ thấy hay nghe ai kể.

Trao đổi với chúng tôi, bà Trần Thị Vĩnh, Bí thư chi bộ, trưởng thôn Làng Đẩu, xã Hòa Phú cho biết: “Đúng là gần nhà anh Thường có ngôi chùa bỏ hoang, nay không ai thờ cúng nữa, còn về con trăn thì do sáng sớm anh Thường đã bán rồi nên tôi cũng không được tận mắt nhìn thấy, nghe gia đình anh và hàng xóm kể lại thì đó là con trăn 14kg chứ không phải thuồng luồng hay rồng đất. Người dân không nên lo lắng, việc anh Thường bắt được con trăn gần ngôi chùa hoang giữa đêm khuya vào ngày trời mưa cách đây 1 tháng nhiều khi chỉ là sự trùng lặp, còn mọi chuyện kì bí khác chỉ là lời đồn thổi không có căn cứ”.