Thất vọng vì chồng, vợ dùng “đồ giả“

Từ phút ấy, tôi cứ bị ám ảnh mãi về cái đồ vật làm bằng cao su kia. Vợ tôi có nó để làm gì? Có từ bao giờ? Cô kiếm được ở đâu? 

Cách đây 6 năm, tôi và Hiên cưới nhau từ một tình yêu đẹp. Khi ấy, cả hai người đều không còn trẻ. Vậy mà khi gặp nhau, chúng tôi như bị cú sét ái tình.
Chỉ sau thời gian ngắn, đám cưới được tổ chức. Chúng tôi ấn định sẽ kéo dài tuần trăng mật và chọn Sa Pa là điểm đến, bởi cảnh sắc thiên nhiên và khí hậu nơi đây tuyệt diệu. Cứ tưởng đó là những ngày thiên đường nhưng không ngờ tôi đã “lực bất tòng tâm”.
3 đêm đầu, tôi hoàn toàn bất lực. Cứ hì hục suốt đêm đến vã mồ hôi (giữa căn phòng mát lạnh, phải đắp chăn) mà tôi vẫn không sao hoàn thành được sứ mạng. Tôi bèn bấm điện thoại hỏi một trung tâm tư vấn. Người ta nói trường hợp của tôi bình thường, chỉ là do yếu tố tâm lý. Họ khuyên hãy bình tĩnh, tự tin, chớ bị ám ảnh bởi việc “không thành” và cần sự hỗ trợ, gíúp sức của vợ, sẽ thành công. Hiên cũng động viên tôi là không có gì đáng ngại. Cô còn nói rằng mấy người bạn thân kể chuyện đêm tân hôn cũng bị trục trặc, phải tới dăm bảy lần sau mới… thành công. Khi đầu xuôi thì đuôi sẽ lọt. Tôi có phần yên tâm.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Thế rồi đến đêm thứ 4, “việc lớn” đã có kết quả... Nhưng cũng chỉ được chừng 1 phút, “binh lính” đã hỗn loạn ùa ra tung tóe, mặc dù tôi cố sức ghìm chúng lại. Đó là một thứ nước loãng toẹt, hơi trắng, giống như nước gạo. Và ngay lập tức, báu vật của tôi bẹp dí như lốp xe đạp bị xì hơi, dặt dẹo, rũ ra như một tên nghiện đang ngủ gật. Những ngày “trăng mật” sống ở Sa Pa sau đó, tôi đều “thành công” nhưng chỉ nửa vời, hời hợt như thế. Tôi hết sức bối rối và lo lắng. Nhưng vợ tôi thì luôn động viên và nói hãy bình tâm. Tôi thấy Hiên không buồn phiền, không tỏ ra thất vọng.
Cô chăm sóc tôi ân cần hơn. Mỗi lần vào cuộc, cô tận tụy thực hiện mọi thao tác mà chính tôi cũng thấy…. “ngượng” với hy vọng tôi sẽ có được hứng thú cao nhất để vượt qua… “ vũ môn”. Tôi càng băn khoăn không hiểu có phải vì tế nhị, thương tôi mà cô cố thể hiện như vậy?
Nửa tháng ở Sa Pa qua đi, về Hà Nội, việc đầu tiên là tôi tìm đến một trung tâm tư vấn, trực tiếp hỏi kỹ. Người ta nói rằng mới có nửa tháng, chưa có gì đáng lo ngại và dặn tôi thực hiện một số việc và cần tự tin, không được có mặc cảm thất bại mỗi khi “xung trận”. Thực hiện đúng lời tư vấn, sau đó, “sinh hoạt” của chúng tôi diễn ra lần nào cũng “trót lọt”. Tôi chỉ không hài lòng về việc không kéo dài được lâu, thường chỉ 1-2 phút. Được những người bạn thân đi trước có kinh nghiệm mách nước, tôi đã biết “bổ sung” sự yếu kém cuả mình bằng những hỗ trợ khác. Hy vọng vợ tôi đạt được “yêu cầu”. Nhưng vẫn không khắc phục được tình trạng: Tôi thì rất nhanh chóng lên được đỉnh, còn Hiên thì hình như vẫn cứ chơi vơi ở lưng chừng, có khi mới chỉ mon men dưới chân dốc.
Tuy nhiên, Hiên là một cô gái trí thức, đôn hậu và tế nhị, luôn thể hiện sự âu yếm dành cho tôi nên tôi không thể biết sự thực, vợ tôi cảm thấy thế nào, có hạnh phúc không. Chỉ biết rằng trong những lần như thế, cô cũng run rẩy và sau đó không có biểu hiện gì khiến tôi phải lo lắng. Tôi tạm thời yên tâm.
Một năm trôi qua, kể từ ngày cưới, Hiên vẫn không có thai, mặc dù chúng tôi gần như đêm nào cũng “sinh hoạt”. Chúng tôi quyết định đến bệnh viện khám. Kết quả là tôi vô sinh. Nhưng bác sỹ vẫn dặn là chưa vội thất vọng, hãy nhẫn nại, chịu khó chữa chạy, có thể thành công. Hiên buồn nhưng thương tôi nên đã an ủi, động viên và thể hiện quyết tâm kiên trì tìm thầy, tìm thuốc. Thời gian trôi đi, mặc dù đã vào Bệnh viện Từ Dũ ở TP.HCM chữa, vẫn không có kết quả. Tôi chủ động nói chuyện chia tay rất nghiêm túc với Hiên để cô không bị thiệt thòi. Nhưng Hiên đã gạt đi và khóc. Cô nói sẽ quyết tâm còn nước còn tát. Cuối cùng, nếu không chữa được, sẽ kiếm con nuôi. Tôi rất cảm động trước biểu hiện của Hiên, không nhắc lại chuyện chia tay vì cảm thấy có phần phũ phàng và xúc phạm đến vợ. Cô chăm sóc tôi ân cần, chu đáo hơn cả trước.
Chuyện của chúng tôi đến đây tưởng chẳng có gì đáng kể nữa. Nhưng… một lần, lúc Hiên đi làm vắng, do tìm một tài liệu cần thiết bị thất lạc nên buộc phải lục, kiếm ở mọi chỗ trong nhà, tình cờ tôi nhìn thấy một vật giấu dưới đáy ngăn kéo tủ, nơi chỉ để quần áo, đồ dùng riêng của Hiên. Tôi vô cùng sửng sốt trước một vật lạ mà trong đời chưa bao giờ nhìn thấy. Nhưng tôi biết ngay nó dùng để làm gì.
Đó là đồ… giả, làm bằng cao su đúc, màu hồng hồng, đen đen, cả kích cỡ lẫn màu sắc, độ rắn đều giống hệt “của quý” của đàn ông lúc cương cứng. Vật này chỉ có thể được sản xuất ở nước ngoài, chắc là để phục vụ những phụ nữ không chồng. Từ phút ấy, tôi cứ bị ám ảnh mãi về cái đồ vật làm bằng cao su kia. Vợ tôi có nó để làm gì? Có từ bao giờ? Cô kiếm được ở đâu? Tự cô đi tìm mua hay được ai tặng?... Rất nhiều câu hỏi xung quanh cái “vật thể lạ” này cứ quay cuồng trong đầu tôi.
Và tôi đã nghĩ ra ngay: Vậy là cô đã dùng nó để tự thỏa mãn, bởi tôi không làm được điều đó cho cô. Cảm giác cay đắng, tủi hổ xen lẫn tự ái, bực tức trào lên trong tôi. Tôi cất vật đó vào chỗ cũ, coi như không có chuyện gì xảy ra để Hiên không thể biết chồng mình đã nhìn thấy. Sau lần đó, tôi lại trỗi dậy ý nghĩ ly hôn bởi thấy mình hoàn toàn vô dụng, không làm nổi vai trò người chồng khiến vợ phải tìm cách thay thế bằng vật “nhân tạo”.
Thưa các anh chị. Tôi đang vô cùng bức xúc, không biết nên xử sự thế nào? Tôi có nên ly hôn không? Khi đặt lại vấn đề này, hẳn là vợ tôi phải hỏi lý do (vì tôi đã dập tắt ý định này). Tôi biết nói với vợ tôi ra sao? Có thể nói thẳng chuyện liên quan đến cái vật kỳ dị kia không?

Nhường cho vợ “trái ngọt”

Anh rất tự hào về con cái của mình khi chúng hiếu thuận, biết kính trên nhường dưới. Trái ngọt này, anh xin nhường cả cho em…

Giờ thì anh thấy em hoàn toàn có lý khi đã kiên trì bảo vệ quan điểm của mình. Em luôn dạy các con đi đâu, làm gì, ăn uống bất cứ thứ gì cũng phải nhớ đến ông bà, cha mẹ.

Có một cái bánh, em cũng cắt ra bảo con để phần cho ba dù chỉ là một miếng nhỏ. Lên bàn ăn, trước khi gắp thức ăn cho con, bao giờ em cũng gắp bỏ vào chén anh trước.

Em bảo phải dạy con thảo ăn, biết nghĩ tới người khác. Song, anh thì lại hay cằn nhằn: “Có một chút xíu, ăn không dính kẽ răng mà để phần làm chi?”. Anh nói như vậy là vì thương con, muốn nhịn miệng cho con. Hồi đó nhà nghèo, bữa ăn có gì đâu mà phải chừa, phải để, phải nhường nhịn qua lại cho mất công?

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Thế nhưng, em vẫn không cho phép con đụng đến phần ăn đã để dành cho ba hay ông bà nội. Đôi khi anh rất bực mình vì sự máy móc đó nhưng em vẫn kiên trì thuyết phục: “Phải dạy con biết chừa, biết để từ nhỏ anh à. Nếu không, sau này con cái lớn lên, chúng sẽ rất ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân chứ không nghĩ đến những người xung quanh”.

Em đi đâu về, có cái bánh ngon vẫn bảo con mang lên cho ông bà mặc chúng thòm thèm. Lên bàn ăn, miếng ngon nhất vẫn là để cho ông bà và ba. Con lớn lên một tí, có dịp tụ tập bạn bè vui chơi, bày chuyện nấu nướng, em vẫn dặn dò nấu xong phải lấy riêng phần cho ba rồi mới được ăn uống… Em đúng là bảo thủ!

Cho đến khi anh sang nhà bà con, bạn bè và tận mắt chứng kiến cảnh con cháu ăn hỗn, không biết chừa, biết để, lên bàn ăn có miếng ngon chẳng biết nhường nhịn, anh mới nghĩ là em có lý. Nghe bạn bè than phiền về con cái của họ, anh càng nể em hơn. Trong chuyện này, em đã đúng hoàn toàn. Anh rất tự hào về con cái của mình khi chúng hiếu thuận, biết kính trên nhường dưới. Trái ngọt này, anh xin nhường cả cho em…

Đánh ghen mà cũng có ba bảy đường?

Tôi rất “quán triệt” lời mẹ chồng ngày mới về làm dâu: “Đánh ghen làm sao để chồng mình không bị mất mặt thì mới là đàn bà khôn ngoan”.

Mẹ chồng tôi dặn như vậy là bởi bà sợ “con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh”. Bà cũng đã từng đau khổ vì bị chồng phụ tình, đã từng đánh ghen và cuối cùng phải ôm con nuôi một mình vì lỡ “ném chuột nhưng không trúng chuột mà lại trúng cái bình kiểu!”.

Điều mẹ chồng tôi lo lắng quả là không thừa. Cưới nhau 3 năm, khi tôi có thai đứa đầu lòng thì chồng tôi tằng tịu với cô bạn thân. Biết chuyện này, tôi nổi điên, tìm cô bạn thân chửi cho một trận. “Tao biết chồng tao không chủ động ngoại tình mà là do mày dụ dỗ. Từ nay không có bạn bè gì nữa hết”. Trận đánh ghen đầu tiên, tôi mất một người bạn.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Đúng 3 năm sau, chồng tôi lại lẹo tẹo với cô đồng nghiệp. Lần đánh ghen thứ hai, tôi không trực tiếp ra tay mà nhờ mấy đứa em bà con. Tôi nhờ tụi nó theo dõi, chụp ảnh hai người hẹn hò, sau đó tôi mời cô ta tới quán cà phê và ra tối hậu thư: “Hoặc là rời xa chồng tôi, hoặc là tôi mang cái này vô công ty tố cáo cô vi phạm đạo đức để người ta đuổi cổ cô. Nhớ là không được nói gì với anh ấy…”.

Tất nhiên là lần đánh ghen thứ hai này tôi cũng thắng lợi giòn giã. Chồng tôi lại trở về, chí thú với vợ con. Tuy vậy, tôi cũng không giây phút nào lơ là mà tinh thần cảnh giác luôn cao độ. Chồng tôi đi đâu, làm gì, ở đâu… đều phải báo cáo. Tôi không theo dõi nhưng chẳng hiểu sao lúc nào cũng có người báo cáo với tôi về hành tung của chồng mình.

Sau này tôi mới biết, do cũng có nhiều cô gái để ý thích anh nên tự các cô theo dõi nhau và báo cho tôi với hi vọng ngăn chặn từ trong trứng nước tư tưởng lăng nhăng của anh. Vậy là vô hình trung, tôi là ngư ông đắc lợi, tôi không cần tổ chức mà lúc nào cũng có một mạng lưới thám tử theo sát anh ngày đêm.

Lần này anh tu chí làm ăn khá lâu. Đến gần 5 năm sau mới cặp bồ với cô nhân viên mới vào làm. Lúc này anh đã là trưởng phòng. Ngay lập tức, thông tin đến tai tôi cùng với hình ảnh họ đi đâu, làm gì với nhau. Tôi lên phương án đánh ghen tập ba. Lần này tôi theo dõi, tìm đến tận nhà trọ của cô ta để dằn mặt.

Theo tin “tình báo” thì hôm đó cô ta ở nhà một mình. Tôi định khi gặp cô ta sẽ dùng chiến thuật vừa đập, vừa xoa; nghĩa là vừa hăm dọa, vừa dỗ ngọt để cô ta tránh xa chồng tôi.

Thế nhưng hôm đó tôi bị tổ trác. Chồng tôi cũng có mặt ở đó. Tôi không biết họ đang làm gì mà gọi cửa mãi một hồi mới thấy ra mở. Trông thấy chồng mình mặt mày hớt hơ, hớt hải, tôi cũng bối rối. Thế nhưng máu ghen đã mạnh hơn tất cả. Tôi xông vào, túm áo anh dúi mạnh: “Đúng là khốn nạn mà, già không bỏ, nhỏ không tha. Anh về lấy quần áo theo nó luôn đi. Cút đi!”.

Tôi xô anh ngã dúi dụi rồi xông vào tát cô gái kia 2 cái như trời giáng: “Đồ đĩ! Không ngờ mặt mày sáng sủa như vậy mà đi giật chồng người ta!”. Rồi không chờ cô ta kịp phản ứng, tôi đã bỏ về.

Đêm đó tôi không ngủ. Không phải vì ghen hờn, tức giận mà vì chồng tôi mãi vẫn không thấy về. Tôi gọi điện, anh không bắt máy. Cả đêm tôi thức chờ cửa. Đến sáng vẫn không thấy anh về.

Tôi đến công ty tìm, anh lạnh lùng bảo: “Bà về viết đơn ly hôn đi, tôi sẽ ký”. Tôi tưởng anh giận mà nói vậy, không ngờ hôm đó và những hôm sau nữa, anh vẫn không về. Tôi gọi điện thì chỉ nghe độc một câu: “Bà viết đơn chưa?”.

Những lần đầu thì tôi còn nghĩ anh giận mà nói vậy, nhưng sau đó, thì tôi cho rằng, có lẽ anh muốn ly dị thật. Tôi hoảng quá nên chạy về tìm mẹ chồng: “Con phải làm sao bây giờ? Không lẽ con phải nhường chồng cho mấy con nhỏ đó? Không lẽ con phải nhắm mắt nhìn chồng con ngoại tình mà không được đánh ghen? Mà cũng tại ảnh. Ai biểu hôm đó có mặt ở đó làm chi? Con chỉ muốn dằn mặt con kia thôi”.

Tôi vừa nói vừa khóc. Mẹ chồng tôi năm nay đã ngoài tám mươi. Có lẽ bà cũng chẳng còn sức lực, hứng thú với đề tài ghen tuông. Hoặc cũng có thể bà không còn đủ minh mẫn để bày cho tôi đánh ghen thế nào cho đẹp mặt chồng?

Giờ thì chồng tôi nhất định không về. Tôi phải làm sao đây? Có người vợ nào đủ nhẫn nhịn như tôi khi vớ phải ông chồng có máu đào hoa mấy đời như vậy? Thật sự là tôi cũng đã quá mệt mỏi rồi. Hay là tôi bỏ phức anh ta cho rồi vì lòng tôi bây giờ cũng đã nguội lạnh, chán chường...