Vợ xấu tính, chồng công khai ngoại tình

16 năm qua, điều thay đổi lớn nhất là Thúy đã già đi, xấu đi, tính tình cũng xấu xí hơn. 

Tôi cưng vợ mình như trứng mỏng. Điều đó ai cũng biết. Và giờ đây, tôi ngoại tình. Ai cũng biết điều đó. Trước đây tôi hay lên án những người đàn ông ngoại tình. Tôi cho đó là những gã đàn ông mất nhân tính, thiếu trách nhiệm, lăng nhăng trăng gió. Còn người phụ nữ, dù sao thì họ cũng là phái yếu, cần được bảo vệ.
Với tôi khi đó, giả sử vợ mình có lầm lỗi gì thì tôi cũng sẵn sàng bỏ qua. Bởi, phụ nữ vốn là như thế. Họ là phái yếu; hơn nữa, họ là phái đẹp. Nếu như cuộc sống này không có phái đẹp thì bọn đàn ông thô lỗ chúng tôi sẽ sống thế nào? Chắc chắn là sống không bằng chết!
Với quan điểm sống rõ ràng như vậy, tôi không bao giờ dám mơ đến hai chữ “ngoại tình”.
Ấy vậy mà sau 16 năm chung sống, tôi công khai ngoại tình và cho rằng, ngoại tình có lý do của nó, chỉ có người ở trong chăn mới biết chăn có rận, người ngoài nhìn vào có phán xét thì cũng là phiến diện, hời hợt.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Thúy, vợ tôi không còn đẹp sau 16 năm lấy chồng. Nhưng đó không phải lý do tôi ngoại tình. Sự biến đổi về ngoại hình không làm cho tình cảm của người đàn ông đối với vợ thay đổi. Bằng chứng là chung quanh tôi, có những cặp vợ chồng đã chung sống với nhau mấy chục năm, người vợ đã nhăn nheo, xấu xí mà vẫn được ông chồng yêu thương, cưng chiều.
Cho nên tôi khẳng định điều khiến đàn ông ngoại tình không phải là sự xuống cấp về nhan sắc hay sức khỏe của người bạn đời. Sẽ không ai tin, nếu tôi nói rằng, ngược lại, chính sự “bất biến” của người vợ mới khiến các anh ngoại tình, lăng nhăng với người phụ nữ khác.
16 năm trước, nếu đi làm về mà không có cơm, tôi sẽ rất vui sướng khi được chở bà xã đi ăn tiệm. Còn bây giờ, khi về tới nhà mà thấy bếp núc vắng lặng, vợ đi spa, shopping hay lê la hàng quán chưa về, tôi không còn thấy chút gì vui vẻ, thay vào đó là sự bực bội, tức tối. Tất nhiên, nếu ở nhà không có người hoan nghênh, chào đón mình, thì tôi sẽ đi tìm điều đó ở nơi khác.
16 năm trước, nếu thấy bộ áo váy của “ai đó” vứt ở phòng khách, tôi sẽ cầm lên, nhẹ nhàng hôn lên làn vải mỏng manh ấy và khoan khoái cảm nhận được mùi da thịt của người phụ nữ mình yêu thương. Còn bây giờ, nếu vẫn thấy y chang như vậy, tôi sẽ bừng bừng nổi giận và cho rằng, đúng là một người phụ nữ bầy hầy, dơ dáy.
16 năm trước, nếu lên bàn ăn có món canh chua mà người phụ nữ của mình thay vì rót nước mắm lại rót nhằm xì dầu, tôi sẽ vui vẻ đứng dậy, tự mình lấy cái chén khác để rót nước mắm và còn khen vợ “sáng tạo” một thứ nước chấm mới cho món canh chua truyền thống. Còn bây giờ, nếu điều đó lặp lại, tôi chỉ muốn hắt chén nước chấm vào mặt người đàn bà đểnh đoảng, không tiến bộ…
Vợ tôi là một người phụ nữ như vậy. 16 năm qua, điều thay đổi lớn nhất là Thúy đã già đi, xấu đi, tính tình cũng xấu xí hơn. Đã dở thì phải học hỏi, đằng này lúc nào cô ấy cũng cho là mình đúng, mình chuẩn, mình có lý.
Thú thật là nếu không có hai đứa con thì có lẽ mối dây ràng buộc vợ chồng của hai đứa tôi đã đứt từ lâu rồi. 16 năm trước, tôi chưa bao giờ dám nghĩ rằng, sẽ có một ngày, mình sẽ ngán ngẩm, không còn hứng hú gì đối với người phụ nữ này.
Vậy mà bây giờ, điều đó thể hiện ra cả cử chỉ, hành vi, lời nói. Tôi đã không ngủ với vợ từ lâu. Tôi nói thẳng với cô ấy: “Nhìn em bây giờ, anh chẳng có chút hứng thú nào”. Vợ tôi trừng mắt ngó tôi, sau đó lẳng lặng đi lấy quyển nghị quyết gì đó và cắm đầu, cắm cổ đọc.
Vợ tôi là phụ nữ hai giỏi toàn diện. Năm nào cũng có tờ giấy khen đem về lồng trong khung kính, treo trang trọng trong phòng. Mỗi lần như vậy, tôi lại nói: “Ai phát cho bà tờ giấy này sao không hỏi ý kiến tôi? Bà có nấu được bữa cơm nào cho ra hồn đâu mà hai giỏi? Con cái bà có chăm sóc, dạy dỗ gì đâu mà hai giỏi? Nhà cửa bà có biết dọn dẹp ngăn nắp gì đâu mà hai giỏi? Cha mẹ bà có hiếu để gì đâu mà hai giỏi?...”.
Tôi còn kể ra một lô, một lốc những thứ tương tự như thế. Nhưng vợ tôi chẳng nao núng. Cô ta bĩu môi rồi lặng lẽ ôm đống tài liệu vô phòng, đóng cửa nghiên cứu đến nửa đêm.
Thế đó, làm sao mà người đàn ông như tôi không ngoại tình? Mà không chỉ một mình tôi. Bây giờ phụ nữ như thế rất… rất nhiều. Người ta đòi tự do, bình đẳng, giải phóng, nữ quyền... Kết cục là đã biến những người phụ nữ trở thành một thỏi nam châm cùng cực với người đàn ông của mình. Mà một khi hai thỏi nam châm cùng cực chúng sẽ đẩy nhau.
Tôi đã bị đẩy đến chỗ ngoại tình như vậy. Tôi không biện hộ, cũng không tin tưởng vào người phụ nữ mà mình đang có quan hệ ngoài luồng. Bởi họ cũng như nhau cả thôi. Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, cưới nhau rồi mật vỡ tơi bời…

Đàn ông có lúc thích một mình

Tiếc là không phải người vợ nào cũng hiểu điều đó, cứ tưởng chồng muốn xa lánh mình hoặc không yêu, không quan tâm đến mình nữa.

Khi chúng ta quyết định kết hôn là đồng nghĩa với việc tự nguyện chung sống với ai đó suốt phần đời còn lại của mình. Nhưng, như thế không có nghĩa là lúc nào cũng phải bên nhau.

Nếu cả hai vợ chồng đều hiểu được nhu cầu cần có những giây phút ở một mình, chắc chắn họ sẽ không có cảm giác bị tổn thương khi người kia từ chối tiếp xúc. Một người đàn ông tâm sự: “Có khi về đến nhà sau những cuộc họp tranh luận căng thẳng ở cơ quan, tôi khao khát có được một khoảng thời gian và không gian riêng cho mình. Chỉ một chút thôi cũng đủ làm tiêu tan những căng thẳng trong ngày, sau đó chắc chắn tôi sẽ cư xử dịu dàng hơn với vợ”.

Các nhà tâm lý cho rằng, nhu cầu được có một khoảng thời gian cho riêng mình là nhu cầu có thật của đàn ông nói riêng và con người nói chung; nhất là khi họ trở về nhà sau một ngày vật lộn với bao nhiêu vụ việc đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ. Nếu vừa về đến nhà, đàn ông đã phải làm ngay một việc gì đó hoặc phải nói chuyện ngay, họ sẽ mang cả tâm trạng bực dọc đó vào lời nói của mình, vô tình làm cho quan hệ vợ chồng xấu đi.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Đàn ông có gia đình luôn chuyển động trong khát vọng chung sống với nhau và cả ý thích được tách ra một mình. Trong những khoảnh khắc nghỉ ngơi một mình đó, người ta thường cảm thấy tinh thần sung mãn, sức mạnh tràn trề, giống như được hồi sinh từ những mệt mỏi để có thể tiếp tục cuộc chiến đấu mới. Nhà tâm lý học người Đức, Spielberg cho rằng: “Kết hôn là chúng ta đã lựa chọn cuộc sống chung với một người khác, nhưng nếu hiến dâng tất cả cho cái chung đó thì vô tình phủ định chính mình. Cho nên, nếu người vợ yêu cầu chồng lúc nào cũng phải cặp kè bên nhau thì chẳng những đã xâm hại đến quyền tự do của họ mà còn ngăn cản sự hoàn thiện cá nhân họ nữa”.

Có hai con đường hoàn thiện bản thân:

Một là, sống chung và chịu ảnh hưởng của người khác.

Hai là, tách ra và tự hoàn thiện chính mình.

Spielberg khuyên: “Trong một số thời khắc nào đó của cuộc đời, bạn nên có những giây phút tĩnh lặng, cắt hết mọi quan hệ với người khác. Ngay trong cuộc sống gia đình hàng ngày, nếu lúc nào vợ chồng cũng cặp kè bên nhau sẽ làm cho hai bên phủ nhận nhu cầu tâm lý của nhau. Tách rời nhau ra, họ có cơ hội thăm dò chính mình, phát hiện giá trị bản thân. Nếu bạn không có thời gian đó, bạn sẽ không bao giờ hiểu được chính bạn”.

Vợ chồng giáo sư tâm lý học Richars White đã thử dùng phương pháp tạo ra những khoảng thời gian ở một mình một cách độc đáo. Vì công việc của giáo sư phần lớn làm ở nhà và liên quan đến những lý luận trừu tượng nên ông có nhu cầu tư duy một mình. Ông quy định khi nào đang suy nghĩ một vấn đề không muốn bị vợ làm gián đoạn, ông sẽ đội lên đầu một chiếc mũ nồi đen. Đó là tín hiệu: “Tôi đang suy nghĩ, lúc này hãy để tôi yên”. Vợ giáo sư cũng phát tín hiệu muốn ở một mình bằng cách quàng cái khăn màu tím. Nhờ cách đó, hai ông bà không bao giờ làm phiền nhau, luôn tôn trọng nhau và đã sống với nhau rất dễ chịu.

Vợ chồng anh Hưng, sống ở khu bờ hồ Tây Hà Nội. Cả hai đều thích tập thể dục vào buổi sáng nhưng anh Hưng thích đạp xe quanh hồ, trong khi chị Quyên - vợ anh, lại thích đi bộ. Lúc đầu chị phản đối việc chồng đạp xe, để chị đi bộ một mình. Sau anh phải nói thật là đạp xe một mình có cái thú của nó. Có lúc anh dừng xe bên ghế đá, ngồi ngắm mặt trời lên. Có lúc thả hồn phiêu du cho xe từ từ lăn bánh. Cuộc thể dục trở thành liệu pháp thư giãn tâm hồn. Chị Quyên cũng tìm được mấy người bạn gái đi cùng, vừa thể dục vừa trò chuyện vui vẻ. Hai người trở về ăn sáng cùng nhau, có bao nhiêu chuyện để nói. Thế mới biết, tách nhau ra một lúc không thiệt hại gì mà còn khiến cho cả hai cùng hài lòng.

Theo các nghiên cứu tâm lý hôn nhân, khi người đàn ông cần khoảng thời gian tách rời vợ, ngay cả sự quan tâm săn sóc chân tình cũng không có tác dụng gì mà trái lại, có thể làm cho nhau khó chịu. Nếu bạn ngại nói: “Xin đừng quấy rầy tôi” vì sợ làm tổn thương người bạn đời thì có thể quy định một tín hiệu phi ngôn ngữ. Người vợ nhạy cảm là người chỉ cần lướt qua ánh mắt chồng đã biết lúc nào anh ta không muốn nói chuyện, lúc nào có nhu cầu chia sẻ, gần gũi. Đến mức ấy mới là vợ chồng thực sự hiểu nhau và rất dễ sống bên nhau. Ở một mình không nhất thiết là phải mỗi người một phòng. Thực ra, vợ chồng cùng trong căn phòng nhưng nếu tôn trọng nhau vẫn có thể không làm phiền nhau. Có những người đàn ông hay bỏ đi ra khỏi nhà, đến một nơi nào đó, chẳng phải họ giận vợ hay muốn đi tìm “của lạ” mà có khi chỉ vì nhu cầu muốn ở một mình một lúc. Nếu chúng ta hiểu đó là nhu cầu cần thiết và chính đáng của mỗi người, chúng ta sẽ không cảm thấy bị xúc phạm khi người kia từ chối thân mật. Sự “xa cách” trong khoảnh khắc như vậy không bao giờ làm tình yêu suy giảm mà giống như những liều thuốc “tăng lực” làm cho tình cảm mặn nồng hơn.

Tôi biết có những anh, vợ đi đâu một ngày là tranh thủ gọi điện rủ bạn đến nhà chơi. Họ thích ngồi uống cà phê, nghe nhạc, xem phim cùng bạn bè hoặc đọc cho nhau nghe bài thơ mới làm, những thứ mà vợ chưa chắc đã thích, nhất là thơ tình thì thế nào chẳng có “em - anh”, vợ nghe thấy lại khó chịu hoặc làm cụt hứng. Tiếc là không phải người vợ nào cũng hiểu điều đó, cứ tưởng chồng muốn xa lánh mình hoặc không yêu, không quan tâm đến mình nữa, nên giận dỗi, nghi ngờ, ghen tuông vô cớ.

Điều trớ trêu là, đôi khi vào thời điểm mà sự thân mật giữa hai người đạt đến đỉnh cao thì trong người đàn ông, tiếng gọi độc lập lại vang lên. Điều này có khi làm chị em bối rối, chẳng hiểu mình đã làm gì khiến người-đàn-ông-của-mình lảng tránh. Họ đâu biết rằng chính anh ta cũng không chủ ý làm vậy. Nếu người vợ hiểu điều đó và chủ động tạo ra khoảng cách cần thiết, đồng thời dành thời gian cho riêng mình để đi mua sắm, đi làm đẹp, trò chuyện với bạn gái mà không cần có chồng đi kèm. Thế là sợi dây tình cảm của chồng được co vào, dãn ra nhịp nhàng. Tự nhiên, họ thấy chồng tươi tỉnh hơn, gắn bó với vợ hơn và nói chung là anh ta trở nên đáng yêu hơn nhiều.

Chẳng thể vờ như không biết

(Kiến Thức) - Gia đình tôi đã từng có một phen sóng gió vì chồng tôi ngoại tình. Anh ấy xin tôi tha thứ, nói rằng vì cô ấy lại chủ động quyến rũ, anh đã không cưỡng nổi.

Gia đình tôi đã từng có một phen sóng gió vì chồng tôi ngoại tình. Anh ấy xin tôi tha thứ, nói rằng vì cô ấy lại chủ động quyến rũ, anh đã không cưỡng nổi. Vì hạnh phúc gia đình và cũng vì cô ấy ở xa, tôi đã giữ danh dự cho chồng, không làm lớn chuyện, bỏ qua cho anh. Tuy nhiên, mới đây anh lại được bổ nhiệm làm hiệu trưởng vào đúng trường nơi cô ấy làm văn thư. 
Anh thề với tôi đã chấm dứt chuyện tình cảm với cô ấy, nhưng qua một số nguồn tin tôi biết được, họ vẫn lén lút yêu đương với nhau. Tôi không muốn phá hoại đường công danh của chồng, nhưng tôi chẳng thể vờ như không biết khi chồng đang lừa lối mình. Tôi rất muốn quản chồng, nhưng nơi anh ấy công tác xa nhà, vài ba bữa, có khi cuối tuần anh mới về được. Lòng tôi chẳng khác nào lửa đốt. Xin hãy giúp tôi - Hoàng Lan Anh (Hạ Hòa, Phú Thọ).