Đánh ghen mà cũng có ba bảy đường?

Tôi rất “quán triệt” lời mẹ chồng ngày mới về làm dâu: “Đánh ghen làm sao để chồng mình không bị mất mặt thì mới là đàn bà khôn ngoan”.

Mẹ chồng tôi dặn như vậy là bởi bà sợ “con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh”. Bà cũng đã từng đau khổ vì bị chồng phụ tình, đã từng đánh ghen và cuối cùng phải ôm con nuôi một mình vì lỡ “ném chuột nhưng không trúng chuột mà lại trúng cái bình kiểu!”.
Điều mẹ chồng tôi lo lắng quả là không thừa. Cưới nhau 3 năm, khi tôi có thai đứa đầu lòng thì chồng tôi tằng tịu với cô bạn thân. Biết chuyện này, tôi nổi điên, tìm cô bạn thân chửi cho một trận. “Tao biết chồng tao không chủ động ngoại tình mà là do mày dụ dỗ. Từ nay không có bạn bè gì nữa hết”. Trận đánh ghen đầu tiên, tôi mất một người bạn.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Đúng 3 năm sau, chồng tôi lại lẹo tẹo với cô đồng nghiệp. Lần đánh ghen thứ hai, tôi không trực tiếp ra tay mà nhờ mấy đứa em bà con. Tôi nhờ tụi nó theo dõi, chụp ảnh hai người hẹn hò, sau đó tôi mời cô ta tới quán cà phê và ra tối hậu thư: “Hoặc là rời xa chồng tôi, hoặc là tôi mang cái này vô công ty tố cáo cô vi phạm đạo đức để người ta đuổi cổ cô. Nhớ là không được nói gì với anh ấy…”.

Tất nhiên là lần đánh ghen thứ hai này tôi cũng thắng lợi giòn giã. Chồng tôi lại trở về, chí thú với vợ con. Tuy vậy, tôi cũng không giây phút nào lơ là mà tinh thần cảnh giác luôn cao độ. Chồng tôi đi đâu, làm gì, ở đâu… đều phải báo cáo. Tôi không theo dõi nhưng chẳng hiểu sao lúc nào cũng có người báo cáo với tôi về hành tung của chồng mình.
Sau này tôi mới biết, do cũng có nhiều cô gái để ý thích anh nên tự các cô theo dõi nhau và báo cho tôi với hi vọng ngăn chặn từ trong trứng nước tư tưởng lăng nhăng của anh. Vậy là vô hình trung, tôi là ngư ông đắc lợi, tôi không cần tổ chức mà lúc nào cũng có một mạng lưới thám tử theo sát anh ngày đêm.
Lần này anh tu chí làm ăn khá lâu. Đến gần 5 năm sau mới cặp bồ với cô nhân viên mới vào làm. Lúc này anh đã là trưởng phòng. Ngay lập tức, thông tin đến tai tôi cùng với hình ảnh họ đi đâu, làm gì với nhau. Tôi lên phương án đánh ghen tập ba. Lần này tôi theo dõi, tìm đến tận nhà trọ của cô ta để dằn mặt.
Theo tin “tình báo” thì hôm đó cô ta ở nhà một mình. Tôi định khi gặp cô ta sẽ dùng chiến thuật vừa đập, vừa xoa; nghĩa là vừa hăm dọa, vừa dỗ ngọt để cô ta tránh xa chồng tôi.
Thế nhưng hôm đó tôi bị tổ trác. Chồng tôi cũng có mặt ở đó. Tôi không biết họ đang làm gì mà gọi cửa mãi một hồi mới thấy ra mở. Trông thấy chồng mình mặt mày hớt hơ, hớt hải, tôi cũng bối rối. Thế nhưng máu ghen đã mạnh hơn tất cả. Tôi xông vào, túm áo anh dúi mạnh: “Đúng là khốn nạn mà, già không bỏ, nhỏ không tha. Anh về lấy quần áo theo nó luôn đi. Cút đi!”.
Tôi xô anh ngã dúi dụi rồi xông vào tát cô gái kia 2 cái như trời giáng: “Đồ đĩ! Không ngờ mặt mày sáng sủa như vậy mà đi giật chồng người ta!”. Rồi không chờ cô ta kịp phản ứng, tôi đã bỏ về.
Đêm đó tôi không ngủ. Không phải vì ghen hờn, tức giận mà vì chồng tôi mãi vẫn không thấy về. Tôi gọi điện, anh không bắt máy. Cả đêm tôi thức chờ cửa. Đến sáng vẫn không thấy anh về.
Tôi đến công ty tìm, anh lạnh lùng bảo: “Bà về viết đơn ly hôn đi, tôi sẽ ký”. Tôi tưởng anh giận mà nói vậy, không ngờ hôm đó và những hôm sau nữa, anh vẫn không về. Tôi gọi điện thì chỉ nghe độc một câu: “Bà viết đơn chưa?”.
Những lần đầu thì tôi còn nghĩ anh giận mà nói vậy, nhưng sau đó, thì tôi cho rằng, có lẽ anh muốn ly dị thật. Tôi hoảng quá nên chạy về tìm mẹ chồng: “Con phải làm sao bây giờ? Không lẽ con phải nhường chồng cho mấy con nhỏ đó? Không lẽ con phải nhắm mắt nhìn chồng con ngoại tình mà không được đánh ghen? Mà cũng tại ảnh. Ai biểu hôm đó có mặt ở đó làm chi? Con chỉ muốn dằn mặt con kia thôi”.
Tôi vừa nói vừa khóc. Mẹ chồng tôi năm nay đã ngoài tám mươi. Có lẽ bà cũng chẳng còn sức lực, hứng thú với đề tài ghen tuông. Hoặc cũng có thể bà không còn đủ minh mẫn để bày cho tôi đánh ghen thế nào cho đẹp mặt chồng?
Giờ thì chồng tôi nhất định không về. Tôi phải làm sao đây? Có người vợ nào đủ nhẫn nhịn như tôi khi vớ phải ông chồng có máu đào hoa mấy đời như vậy? Thật sự là tôi cũng đã quá mệt mỏi rồi. Hay là tôi bỏ phức anh ta cho rồi vì lòng tôi bây giờ cũng đã nguội lạnh, chán chường...

Chẳng thể vờ như không biết

(Kiến Thức) - Gia đình tôi đã từng có một phen sóng gió vì chồng tôi ngoại tình. Anh ấy xin tôi tha thứ, nói rằng vì cô ấy lại chủ động quyến rũ, anh đã không cưỡng nổi.

Gia đình tôi đã từng có một phen sóng gió vì chồng tôi ngoại tình. Anh ấy xin tôi tha thứ, nói rằng vì cô ấy lại chủ động quyến rũ, anh đã không cưỡng nổi. Vì hạnh phúc gia đình và cũng vì cô ấy ở xa, tôi đã giữ danh dự cho chồng, không làm lớn chuyện, bỏ qua cho anh. Tuy nhiên, mới đây anh lại được bổ nhiệm làm hiệu trưởng vào đúng trường nơi cô ấy làm văn thư. 
Anh thề với tôi đã chấm dứt chuyện tình cảm với cô ấy, nhưng qua một số nguồn tin tôi biết được, họ vẫn lén lút yêu đương với nhau. Tôi không muốn phá hoại đường công danh của chồng, nhưng tôi chẳng thể vờ như không biết khi chồng đang lừa lối mình. Tôi rất muốn quản chồng, nhưng nơi anh ấy công tác xa nhà, vài ba bữa, có khi cuối tuần anh mới về được. Lòng tôi chẳng khác nào lửa đốt. Xin hãy giúp tôi - Hoàng Lan Anh (Hạ Hòa, Phú Thọ).

Đàn ông có lúc thích một mình

Tiếc là không phải người vợ nào cũng hiểu điều đó, cứ tưởng chồng muốn xa lánh mình hoặc không yêu, không quan tâm đến mình nữa.

Khi chúng ta quyết định kết hôn là đồng nghĩa với việc tự nguyện chung sống với ai đó suốt phần đời còn lại của mình. Nhưng, như thế không có nghĩa là lúc nào cũng phải bên nhau.

Nếu cả hai vợ chồng đều hiểu được nhu cầu cần có những giây phút ở một mình, chắc chắn họ sẽ không có cảm giác bị tổn thương khi người kia từ chối tiếp xúc. Một người đàn ông tâm sự: “Có khi về đến nhà sau những cuộc họp tranh luận căng thẳng ở cơ quan, tôi khao khát có được một khoảng thời gian và không gian riêng cho mình. Chỉ một chút thôi cũng đủ làm tiêu tan những căng thẳng trong ngày, sau đó chắc chắn tôi sẽ cư xử dịu dàng hơn với vợ”.

Các nhà tâm lý cho rằng, nhu cầu được có một khoảng thời gian cho riêng mình là nhu cầu có thật của đàn ông nói riêng và con người nói chung; nhất là khi họ trở về nhà sau một ngày vật lộn với bao nhiêu vụ việc đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ. Nếu vừa về đến nhà, đàn ông đã phải làm ngay một việc gì đó hoặc phải nói chuyện ngay, họ sẽ mang cả tâm trạng bực dọc đó vào lời nói của mình, vô tình làm cho quan hệ vợ chồng xấu đi.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Đàn ông có gia đình luôn chuyển động trong khát vọng chung sống với nhau và cả ý thích được tách ra một mình. Trong những khoảnh khắc nghỉ ngơi một mình đó, người ta thường cảm thấy tinh thần sung mãn, sức mạnh tràn trề, giống như được hồi sinh từ những mệt mỏi để có thể tiếp tục cuộc chiến đấu mới. Nhà tâm lý học người Đức, Spielberg cho rằng: “Kết hôn là chúng ta đã lựa chọn cuộc sống chung với một người khác, nhưng nếu hiến dâng tất cả cho cái chung đó thì vô tình phủ định chính mình. Cho nên, nếu người vợ yêu cầu chồng lúc nào cũng phải cặp kè bên nhau thì chẳng những đã xâm hại đến quyền tự do của họ mà còn ngăn cản sự hoàn thiện cá nhân họ nữa”.

Có hai con đường hoàn thiện bản thân:

Một là, sống chung và chịu ảnh hưởng của người khác.

Hai là, tách ra và tự hoàn thiện chính mình.

Spielberg khuyên: “Trong một số thời khắc nào đó của cuộc đời, bạn nên có những giây phút tĩnh lặng, cắt hết mọi quan hệ với người khác. Ngay trong cuộc sống gia đình hàng ngày, nếu lúc nào vợ chồng cũng cặp kè bên nhau sẽ làm cho hai bên phủ nhận nhu cầu tâm lý của nhau. Tách rời nhau ra, họ có cơ hội thăm dò chính mình, phát hiện giá trị bản thân. Nếu bạn không có thời gian đó, bạn sẽ không bao giờ hiểu được chính bạn”.

Vợ chồng giáo sư tâm lý học Richars White đã thử dùng phương pháp tạo ra những khoảng thời gian ở một mình một cách độc đáo. Vì công việc của giáo sư phần lớn làm ở nhà và liên quan đến những lý luận trừu tượng nên ông có nhu cầu tư duy một mình. Ông quy định khi nào đang suy nghĩ một vấn đề không muốn bị vợ làm gián đoạn, ông sẽ đội lên đầu một chiếc mũ nồi đen. Đó là tín hiệu: “Tôi đang suy nghĩ, lúc này hãy để tôi yên”. Vợ giáo sư cũng phát tín hiệu muốn ở một mình bằng cách quàng cái khăn màu tím. Nhờ cách đó, hai ông bà không bao giờ làm phiền nhau, luôn tôn trọng nhau và đã sống với nhau rất dễ chịu.

Vợ chồng anh Hưng, sống ở khu bờ hồ Tây Hà Nội. Cả hai đều thích tập thể dục vào buổi sáng nhưng anh Hưng thích đạp xe quanh hồ, trong khi chị Quyên - vợ anh, lại thích đi bộ. Lúc đầu chị phản đối việc chồng đạp xe, để chị đi bộ một mình. Sau anh phải nói thật là đạp xe một mình có cái thú của nó. Có lúc anh dừng xe bên ghế đá, ngồi ngắm mặt trời lên. Có lúc thả hồn phiêu du cho xe từ từ lăn bánh. Cuộc thể dục trở thành liệu pháp thư giãn tâm hồn. Chị Quyên cũng tìm được mấy người bạn gái đi cùng, vừa thể dục vừa trò chuyện vui vẻ. Hai người trở về ăn sáng cùng nhau, có bao nhiêu chuyện để nói. Thế mới biết, tách nhau ra một lúc không thiệt hại gì mà còn khiến cho cả hai cùng hài lòng.

Theo các nghiên cứu tâm lý hôn nhân, khi người đàn ông cần khoảng thời gian tách rời vợ, ngay cả sự quan tâm săn sóc chân tình cũng không có tác dụng gì mà trái lại, có thể làm cho nhau khó chịu. Nếu bạn ngại nói: “Xin đừng quấy rầy tôi” vì sợ làm tổn thương người bạn đời thì có thể quy định một tín hiệu phi ngôn ngữ. Người vợ nhạy cảm là người chỉ cần lướt qua ánh mắt chồng đã biết lúc nào anh ta không muốn nói chuyện, lúc nào có nhu cầu chia sẻ, gần gũi. Đến mức ấy mới là vợ chồng thực sự hiểu nhau và rất dễ sống bên nhau. Ở một mình không nhất thiết là phải mỗi người một phòng. Thực ra, vợ chồng cùng trong căn phòng nhưng nếu tôn trọng nhau vẫn có thể không làm phiền nhau. Có những người đàn ông hay bỏ đi ra khỏi nhà, đến một nơi nào đó, chẳng phải họ giận vợ hay muốn đi tìm “của lạ” mà có khi chỉ vì nhu cầu muốn ở một mình một lúc. Nếu chúng ta hiểu đó là nhu cầu cần thiết và chính đáng của mỗi người, chúng ta sẽ không cảm thấy bị xúc phạm khi người kia từ chối thân mật. Sự “xa cách” trong khoảnh khắc như vậy không bao giờ làm tình yêu suy giảm mà giống như những liều thuốc “tăng lực” làm cho tình cảm mặn nồng hơn.

Tôi biết có những anh, vợ đi đâu một ngày là tranh thủ gọi điện rủ bạn đến nhà chơi. Họ thích ngồi uống cà phê, nghe nhạc, xem phim cùng bạn bè hoặc đọc cho nhau nghe bài thơ mới làm, những thứ mà vợ chưa chắc đã thích, nhất là thơ tình thì thế nào chẳng có “em - anh”, vợ nghe thấy lại khó chịu hoặc làm cụt hứng. Tiếc là không phải người vợ nào cũng hiểu điều đó, cứ tưởng chồng muốn xa lánh mình hoặc không yêu, không quan tâm đến mình nữa, nên giận dỗi, nghi ngờ, ghen tuông vô cớ.

Điều trớ trêu là, đôi khi vào thời điểm mà sự thân mật giữa hai người đạt đến đỉnh cao thì trong người đàn ông, tiếng gọi độc lập lại vang lên. Điều này có khi làm chị em bối rối, chẳng hiểu mình đã làm gì khiến người-đàn-ông-của-mình lảng tránh. Họ đâu biết rằng chính anh ta cũng không chủ ý làm vậy. Nếu người vợ hiểu điều đó và chủ động tạo ra khoảng cách cần thiết, đồng thời dành thời gian cho riêng mình để đi mua sắm, đi làm đẹp, trò chuyện với bạn gái mà không cần có chồng đi kèm. Thế là sợi dây tình cảm của chồng được co vào, dãn ra nhịp nhàng. Tự nhiên, họ thấy chồng tươi tỉnh hơn, gắn bó với vợ hơn và nói chung là anh ta trở nên đáng yêu hơn nhiều.

Bụng mang dạ chửa đi đánh ghen chồng

Tôi bụng mang dạ chửa, một mình trong đêm tối chạy xe theo chồng để bắt quả tang anh ấy vào nhà nghỉ với một người phụ nữ...

Vợ chồng tôi chung sống với nhau hạnh phúc được hơn mười năm, chúng tôi có một cháu trai 7 tuổi. Nhưng do chồng tôi có tính lăng nhăng. Ba lần tôi phải đem quân đi đánh ghen. Có lần bụng mang dạ chửa, tôi một mình trong đêm tối chạy xe theo chồng để bắt quả tang anh ấy vào nhà nghỉ với một người phụ nữ già hơn anh ấy cả chục tuổi. Nhiều lần tôi góp ý, nặng có, nhẹ có, nhưng anh ấy chỉ hứa hẹn, rồi lại đâu vào đấy. Tôi không thể chấp nhận sống trong hoàn cảnh có chồng suốt ngày đi hoang như vậy, nên đã ly dị.

Chia tay xong, tôi rơi vào tình cảnh cô đơn, tuyệt vọng hơn. Thế là 2 năm sau ngày chia tay, chồng tôi đã có vợ, còn tôi vẫn chịu cảnh đơn chiếc. Thấy tôi chưa lấy ai, chồng tôi thường xuyên đưa con về thăm tôi vào những ngày nghỉ. Có lần anh ấy đề nghị tôi nối lại tình cảm, anh ấy hứa sẽ có trách nhiệm với tôi đến cuối đời. Tôi đã cảm động và nghĩ nhiều đến lời đề nghị ấy, tuy nhiên vì lòng tự ái, tôi chưa chấp nhận.

Tôi chỉ sợ những khi cô đơn, tôi sẽ mềm lòng. Tôi muốn biết có nhiều đôi chia tay nhau rồi lại nối lại tình xưa không và những đôi như vậy có hạnh phúc được hay không? Tôi có nên chấp nhận lời đề nghị của chồng tôi không? Làm như vậy có ảnh hưởng gì đến cuộc sống gia đình anh ấy không? Rất mong các chuyên gia chia sẻ với tôi tình cảnh này.

(Vũ Thị N. A, Hoàn Kiếm, Hà Nội)

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Bạn thân mến!

Có thể chồng cũ của chị thấy hoàn cảnh cô đơn của chị, mà muốn có sự đi lại theo kiểu cặp bồ không? Có thể anh ấy nghĩ rằng như vậy tốt cho đứa con chung, còn anh ấy cũng không mất gì, chỉ được thêm? Có thể vì quá cô đơn, mà có lúc chị đã nghĩ rằng thế cũng được, còn hơn không có gì. Nhưng chị hãy thử suy nghĩ kĩ hơn một chút, sẽ thấy sự việc không đơn giản như vậy.

Anh ấy hiện nay không còn là chồng chị nữa. Trước đây chị đã rất ghét anh ấy ở cái tính lăng nhăng, lẽ nào giờ đây chị lại chấp nhận chia sẻ chồng với người phụ nữ khác? Chuyện đi lại ấy liệu có giữ được bí mật không, hay khi vợ anh ấy phát hiện ra, sẽ ghen tuông, sẽ làm ầm ĩ chuyện lên? Khi ấy người bẽ bàng sẽ là chị. Chị hy vọng anh ấy sẽ chia sẻ với chị được những gì, hay những lúc chị cần thì anh ấy không thể đến cùng chị, anh ấy chỉ đến khi anh ấy cần cái gì đó? Hơn nữa, khi cháu bé con anh chị lớn lên, nó hiểu rõ hơn mối quan hệ của anh chị, nó sẽ nghĩ thế nào? Chấp nhận sự đi lại của anh ấy chị có thật sự hết cô đơn, hay đó chỉ là sự khoả lấp tạm thời. Biết đâu sau những giây phút ở cùng nhau vui vẻ, khi anh ấy về với vợ anh ấy, chị sẽ càng thấy khổ tâm hơn? Nếu cân nhắc kĩ, có khi chị thấy chuyện này tưởng vui mà lại không vui đâu.

Không phải sự đơn lẻ nào cũng là bất hạnh. Hạnh phúc hay bất hạnh phụ thuộc rất nhiều vào cách nhìn nhận của chúng ta.