Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?

Anh không biết vợ anh đã đi đâu, làm gì, với Ngần hay ai khác. Anh cũng không hiểu, vợ buồn lo cái gì, tâm sự điều gì...

Khi anh thắc mắc vô tư rằng, dạo sau này sao em ít khi qua lại với Oanh vậy, thì vợ tỏ rõ sự khó chịu. Nhìn thái độ vợ như thế, anh không khỏi ngạc nhiên.
Oanh vốn là đồng hương, cũng là bạn học suốt thời phổ thông của vợ. Sau này, tình cờ gia đình anh và Oanh lại ở cùng một quận. Ngày trước, lễ lạt cuối tuần nào anh cũng chở vợ qua nhà Oanh chơi. Ngược lại, có món gì ngon, Oanh đều kêu chồng mang qua cho cả nhà mình cùng thưởng thức. Mối quan hệ thân tình đó, anh cứ ngỡ không gì có thể bền chặt hơn được nữa. Hai người giận nhau vì chuyện gì à?
Không. Chỉ là Oanh không đi làm, suốt ngày quanh quẩn ở nhà chăm con, nói chuyện riết cũng chẳng có gì mới cả. Đề tài chợ búa, con cái chỉ có nhiêu đó. Nhàm chán lắm. Em và Oanh giờ có điểm nào tương đồng để mà thân thiết như trước, đúng không nào? Có phải trẻ con đâu mà giận với hờn, ai chẳng bận bịu, mà lại ít hứng thú với nhau, nên thế thôi…
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Cuối cùng thì vợ cũng chia sẻ với anh lý do tại sao tình bạn lợt lạt đi. Anh ngẫm ngợi xong, thấy quá đúng. Người ta chỉ có thể tâm đầu ý hợp với ai đồng điệu, cùng sở thích, mối quan tâm. Phụ nữ ở nhà chồng nuôi như Oanh, đương nhiên là sẽ tẻ nhạt dần. Vợ anh thì đi làm, bạn bè đồng nghiệp ngày càng nhiều. Vì thế, vợ anh và Oanh ngày càng ít thân thiết.
Đó là câu chuyện của mấy năm về trước. Bẵng đi một dạo, lúc anh nhìn lại thì thấy, vợ chơi khăng khít với Ngần. Anh cũng lại một lần khó hiểu.
Ngần làm kinh doanh, đi nhiều, năng nổ, giỏi giang, lanh lợi. Trong khi vợ anh vốn là mẫu phụ nữ trầm tính. Nói về ngành nghề, công việc thì quả là không có điểm nào chung. Ngần tính toán nhoay nhoáy, đặc biệt nhanh nhạy trong những việc liên quan tới tiền bạc. Vợ anh vốn chậm, sống thiên về nội tâm, tính khí có phần lãng mạn thất thường. Đó là những gì mà anh nhận xét về vợ từ hồi mới yêu nhau. Vậy thì, họ hợp nhau về điểm gì mới được kia chứ? Thật lạ!
Tuy đã kết hôn, nhưng Ngần tuyên bố không sinh con chi cho vướng bận. Ngần không sống chung với gia đình chồng. Ngần lại càng không phải dạng người có thể ngồi cả buổi trời để nghe vợ anh kể lể được. Vậy mà, đi đâu cũng thấy vợ và Ngần cặp kè. Trưa ăn cơm, chiều tan sở cà phê cà pháo, mua sắm, coi phim gì đấy. Chỉ cần Ngần hú một tiếng, là dù bận rộn mệt mỏi thế nào, vợ anh cũng tất tả vù xe ra ngay. Ngược lại, Ngần chiều vợ anh có lẽ còn hơn cả anh nữa. Những cuộc điện thoại rì rầm tới khuya của vợ làm anh phải chú ý. Nhất là khi anh cảm giác, vợ ngày càng xa cách, cuộc hôn nhân của hai người dường như chỉ còn lại cái vỏ bọc, bên trong trống rỗng từ lúc nào. Anh không biết vợ anh đã đi đâu, làm gì, với Ngần hay ai khác. Anh cũng không hiểu, vợ buồn lo cái gì, tâm sự điều gì mà mãi hoài không dứt với cô bạn gái thân còn hơn ruột thịt ấy? Sao về đến nhà, vợ kín kẽ và lạnh nhạt, cứ ôm khư khư cái điện thoại, nhắc tới Ngần là một tiếng bênh vực, hai tiếng gạt đi thế này?
Anh bắt đầu thấy lo. Không hẳn là cảm giác bất an khi vợ thân thiết với một phụ nữ khác mà dường như anh bỗng nhận ra, Ngần hiện diện trong cuộc sống vợ anh còn nhiều hơn mọi thứ khác. Đã bao lâu rồi, vợ chồng anh không trò chuyện, chia sẻ, tâm sự? Có một sợi dây bí mật nào đó giữa vợ với Ngần mà anh không sao nắm bắt được. Một lần nữa, anh lật bài, hỏi thẳng. Thật ra giữa em và Ngần có điểm gì chung mà cứ “xà nẹo xà nẹo” với nhau suốt vậy, đừng nói là hai người… đồng tính đấy nhé!
Đó là một sai lầm của anh. Bởi ngay sau đấy, vợ rút vào hoạt động bí mật, không ngang nhiên qua lại với Ngần như trước nữa. Nhưng dù Ngần công khai hiện diện hay không, thì mái ấm của anh dường như cũng đã nguội lạnh mất rồi. Những năm tháng vợ chồng thờ ơ mạnh ai nấy sống, thói quen khép chặt lòng mình, không buồn giao tiếp, những mỏi mệt đời thường đã cướp mất đi bao nhiêu khoảnh khắc đẹp đẽ và ấm áp.
Hôm nay, ở quán cơm Tàu, anh vô tình gặp Ngần đang đi chung với một người đàn ông lạ. Chồng của Ngần, anh đã từng gặp qua, nên biết ngay đây là một đối tượng khác. Ngần thần thái trông khác hẳn, không giống gì với hình ảnh cô bạn vợ mà anh vẫn hình dung. Tóc xõa gợi cảm, nét mặt rạng rỡ, đôi mắt chỉ có thể dùng câu đùa “thấy trai là tươm tướp” để mà diễn tả. Cử chỉ của hai người kia thật ngọt ngào thân mật. Anh đoán ngay đến một pha ngoại tình ngoạn mục của Ngần. Nghĩ xong, anh bỗng thấy lạnh người…
Giờ thì anh đã láng máng nghĩ ra, có thể vợ anh và Ngần có điều gì đó đồng cảm để cứ bám nhau như sam rồi. Biết đâu, hai người phụ nữ ấy cùng cô độc và buồn bã trong cuộc hôn nhân đằng đẵng của mình? Biết đâu, họ có cùng sự quan tâm và cả… kinh nghiệm trong những mối quan hệ ngoài luồng, kiểu như Ngần vừa bị anh bắt gặp? Biết đâu, họ cùng dối chồng dối con, mượn bạn gái thân làm bức bình phong, bao che cho những dịp ra khỏi nhà thất thường? Có gì làm người ta hợp nhau hơn là cùng “chung xuồng” trong những việc ám muội, giấu giếm, lén lút, vụng trộm kia chứ! Ngần đã thế này, hẳn vợ cũng phải có gì đó để túc tắc “giải trí” cho khuây khỏa trong những khuya anh nhậu say về trễ, trong những lúc anh mải mê xem phim và ngủ luôn ở phòng khách, trong vô số lần anh bận bịu làm ăn khách khứa nên chẳng buồn ngó ngàng gì đến vợ con?
Chỉ là suy diễn một chiều và đầy tiêu cực thôi mà! Anh cũng biết mình không nên tự biên tự diễn như thế, nhưng lòng vẫn bủn rủn bàng hoàng, hối hả “đua” từ công ty về nhà ăn cơm, bỏ qua nhiều “độ” tụ tập hứa hẹn xôm tụ.

Vợ chồng nhà hàng xóm

Hình ảnh ông chồng hàng xóm đẹp trai, lịch lãm, chiều vợ… lướt qua nhưng không còn long lanh trong tâm trí chị nữa.

Nhà hàng xóm mới chuyển đến, cửa sổ gần ban công dường như rất ít khi đóng. Ngoài ban công có mấy chậu hoa nho nhỏ, xinh xinh.

Buổi tối, hai vợ chồng trẻ thường ngồi đó uống trà. Họ trò chuyện, cười đùa, có khi còn hôn nhau đắm đuối.

Ngày nghỉ, cô vợ mang quần áo lên phơi, anh chồng đứng bên cạnh. Ngày lễ, anh chồng đi làm về ôm một bó hoa nhìn đã thấy mê. Cô vợ đón chồng ở cổng ngất ngây với hoa và những nụ hôn.

Trước đây thì ít nghĩ, nhưng từ khi nhà hàng xóm dọn đến, nhìn sang chị bỗng cảm thấy chạnh lòng.

Chồng người chu đáo, ga-lăng, lãng mạn là thế, ai lại dùi đục như chồng mình. Không còn là vợ chồng son nhưng cũng đâu đã già, vậy mà nhiều khi muốn nhõng nhẽo hay bày đặt hẹn hò với chồng cho cuộc sống bớt nhàm chán, đơn điệu, chị lại bị mắng là vẽ chuyện, rỗi hơi. Bật ti vi thấy bộ phim hay rủ chồng xem cùng thì chồng chẳng thèm ngó, phán luôn: Mấy cái phim Hàn sến hết chỗ nói, coi làm chi cho mất thời gian. Rồi chồng bỏ vào phòng trong bật ti vi xem bóng đá. Ngày thì mải miết với công việc, tối về mỗi người ôm một cái ti vi, cứ như thể chẳng liên quan gì đến nhau.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Buổi chiều đi làm về, vô tình nhìn thấy chồng hàng xóm chở vợ đến spa làm đẹp. Lại nghĩ đến chồng mình mà ngậm ngùi. Cả ngày đi làm vùi đầu vào máy tính, về nhà con cái, cơm nước đủ việc, chẳng còn thời gian tập tành mấy bài thể dục cơ bản. Hôm rồi bước lên cân, phát hoảng mới lên kế hoạch ăn kiêng. Cũng chẳng tốn tiền, cũng không mất thời gian vậy mà chồng cáu: Béo một chút có chết ai mà em phải hành cái thân cho khổ. Mua cái váy diện cho chồng ngắm thì nhận được cái lắc đầu: Mặc bó sát người như thế thì thở làm sao được? Ấm ức chị tự hỏi: Không hiểu sao ngày xưa mình lại chọn ông ấy làm chồng.

Chán! Từ đấy cũng chẳng muốn thay đổi chồng nữa, mỗi ngày cứ để cuộc sống nhạt nhẽo tự trôi qua. Nhưng, từ ngày nhà hàng xóm dọn đến, cứ mỗi lần mở cửa trông sang, trong lòng lại trỗi dậy những ao ước...

Bẵng đi mấy hôm, không thấy cửa sổ nhà hàng xóm mở. Cổng ngoài cũng khóa lạnh tanh. Nghĩ chắc vợ chồng họ đưa nhau đi du lịch rồi. Trong đầu lại nảy ra so sánh: Cũng là phụ nữ, sao người ta an nhàn, sung sướng thế kia? Cách nhau có một bức tường mà sao cuộc sống khác nhau nhiều đến thế?

Chiều muộn đi làm về thấy nhà hàng xóm treo biển bán nhà. Không hiểu sao có chút hụt hẫng. Bác hàng xóm cạnh nhà chạy sang mượn cái bật lửa, tiện thể đứng lại buôn mấy câu: Đúng là đời chả biết thế nào. Hôm trước thấy vợ chồng vẫn ríu rít bên nhau mà hôm nay đã đưa nhau ra tòa. Nghe phong thanh anh này có bồ nhí, còn có cả con riêng.

Đứng lặng người lúc lâu. Hình ảnh ông chồng hàng xóm đẹp trai, lịch lãm, chiều vợ… lướt qua nhưng không còn long lanh trong tâm trí chị nữa. Lại nhớ đến lời nhắc khéo của chị đồng nghiệp cùng phòng: Gỗ sơn trông bóng loáng nhưng chắc gì đã bền. Đừng có trông sang cái ban công nhà hàng xóm rồi mơ nọ, ước kia. Hãy nhìn vào nhà mình xem, cái gì dùng lâu mà chẳng cũ, có khi còn bám đầy bụi bặm. Lo mà lau dọn và tân trang lại đi, chỗ nào tối và lạnh thì thắp đèn và treo tranh lên cho nó ấm áp, sẽ thấy nhà mình cũng đẹp lung linh đấy.

Bị cắt buồng trứng, muốn dứt tình

(Kiến Thức) - Bất ngờ em bị phát hiện ung thư, buộc phải cắt bỏ toàn bộ buồng trứng. Để bạn trai không phải gánh nỗi bất hạnh của mình, em đề nghị anh ấy chia tay...

Chúng em yêu nhau đã 6 năm, dự tính cuối năm nay sẽ tổ chức đám cưới thì bất ngờ em bị phát hiện ung thư, buộc phải cắt bỏ toàn bộ buồng trứng. Em sốc, khủng hoảng không phải chỉ vì em cận kề cái chết, số tiền chữa trị lớn, mà bởi em sẽ vĩnh viễn không được làm mẹ nữa. Để bạn trai không phải gánh nỗi bất hạnh của mình, em đề nghị anh ấy chia tay, nhưng anh ấy bảo, chỉ có cái chết mới chia lìa được chúng em, em còn sống ngày nào, anh vẫn sẽ là người yêu của em, đám cưới sẽ vẫn tiến hành theo kế hoạch. 
Em kiên quyết dứt khoát thì anh ấy quỳ xuống, xin em đừng làm trái tim anh ấy tan nát. Nhìn anh ấy, lòng em quặn thắt. Em biết, anh ấy yêu em thực lòng, nhưng càng vì thế, em không muốn làm khổ anh ấy, em dằn vặt vô cùng. Em không biết làm thế nào để anh ấy hiểu, giải thoát cho cả hai - Đỗ Thu Thủy (Lạng Sơn).

Công, dung, ngôn, hạnh đã lỗi thời?

Thời nào thì các ông cũng thích phụ nữ dịu dàng, ngọt ngào công dung ngôn hạnh, Không tin cứ hỏi thì biết!

Xuân về, tết đến, rồi qua Tết, nhiều ông chồng mới có cơ hội nhìn lại hình ảnh người phụ nữ của nhà mình. Có ông nhìn thẳng, nhìn nghiêng, nhưng cũng có ông nhìn lén, xem vợ mình “công dung ngôn hạnh”, có được chữ nào không?

Ra chợ mới thấy rằng, đối tượng đi chợ sớm, toàn là mấy bà nội, bà ngoại, chịu khó mua mớ rau tươi, con cá còn sống…để nấu cho con cháu. Còn mấy bà trẻ mới lấy chồng thì chiều tối xuất hiện đầy trong siêu thị, mua thức ăn nhanh, đồ hộp, rau khỏi lặt, cá thịt khỏi rửa…Còn các cô trẻ độc thân thì nườm nượp trong các shop thời trang, các Plaza…nhất là vào mùa “seo”. Các anh muốn lập gia đình, chắc phải biết các địa chỉ mua sắm để đến chọn vợ.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Mấy ngày Tết, ông Trương Hán Giang, đưa vợ con đến một resort ở miền Trung tận hưởng không khí trong lành. Sáng vợ chồng, con cái tắm biển, ăn sáng, chiều tắm biển ăn tối. Vợ chồng tha hồ ngắm trời, ngắm biển, ngắm con và ngắm nhau…Trong nỗi sung sướng đó, ông chợt nhớ đến má ông, người đã mất mấy năm rồi. Bà hay ngồi ở cửa sau nhà, lúc gọt khoai, lúc rửa rau, làm con cá, con tôm…ông bỗng nhận ra mình lớn lên từ trong cái bếp của mẹ, từ những món ăn dân dã, và từ những lời mẹ dặn dò….Má ông cùng chồng một nắng hai sương trên đồng ruộng, tỉ mỉ nuôi con, lại là người xinh xắn dịu dàng, ngọt ngào đối xử trong mối quan hệ mẹ chồng, nàng dâu…đúng là một điển hình của công, dung, ngôn, hạnh.

Ông chợt liếc mắt sang bà vợ đang nằm dài theo dõi bộ phim hình sự Mỹ, thỉnh thoảng nhấn like trên FB. Thằng con 4 tuổi cũng đang say sưa với game, nên mẹ nó rất rảnh. Để có một chuyến đi nghỉ chất lượng cao, vợ ông “sợt” trên mạng từ mấy tháng, mới lấy được dịch vụ giảm giá. Như vậy bà cũng được coi là có chữ “công”, coi như là đảm đang, tiết kiệm kinh phí cho gia đình, dù bà làm biếng nấu ăn, tuyên bố ngày tết vào bếp thà chết còn hơn. Vợ ông còn đi làm thu nhập cũng khá, nên lại càng có “công”. Còn chữ “dung” thì khỏi nói, vợ ông sắm quần áo, giày dép mặc mang không hết, có khi mua về rồi chê liền, nước hoa cũng đầy bàn…nhờ nhiều công cụ hổ trợ nên ngoại hình của vợ trông cũng được.

Còn “ngôn” thì… mức độ “gầm gừ” của bà vợ ông với chồng con tăng hơn cùng kỳ năm ngoái, độ ngọt ngào cứ giảm dần…Tới chữ “hạnh”, thì chắc chắn vợ ông có đạo đức rồi, nhưng bà hay dọa: “Ông mà có bồ, thì đừng có trách tui tàn ác nghen”. Nói tóm lại, bà vợ ông là người phụ nữ hiện đại, mạnh mẽ, mãnh liệt chứ không nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ như má ông. Đang mơ về nơi xa lắm, thì ông giật bắn mình bởi điện thoại reo. Đầu dây bên kia, giọng bà vợ đầy quyền lực: “Có đi ăn tối không, anh bị sao mà từ trưa đến giờ, nằm dài như con nai, trông chán như con gián thế…”. Ôi, đúng là “ngôn” có vấn đề…ông chồng lẩm bẩm…

Ngày đầu tiên về nhà cô bạn gái, ông Lâm Thái Sinh, bị ấn tượng mạnh bởi… bà mẹ của cô. Bữa cơm trưa hôm đó thật tươm tất, nóng sốt…từ tay bà mẹ đảm đang. Vào mâm cơm, bà không nói nhiều, lặng lẽ tiếp thức ăn, biết ý từng người, chăm sóc tỉ mỉ…Anh cảm động quá, quyết định phải cưới cô con gái, vì nghĩ thế nào cô cũng giống mẹ, nét văn hóa sống vì người khác chắc chắn sẽ truyền từ mẹ sang con. Đúng là cái bếp thường gắn với người phụ nữ.

Thế nhưng, từ lúc vợ ông sinh nở, bà mẹ vợ phải chuyển đến ở cùng vợ chồng ông. Bởi cô con gái từ việc gọt cái bưởi, bổ cái dưa hấu…đến luộc con gà, nấu nồi chè…đều không biết, chuyện tắm em bé, bé bị sốt…lại càng mù tịt. Bà má vợ lại tiếp tục “thầm lặng một tình yêu” lo cho cháu. “Công, dung, ngôn hạnh” của người đàn bà đã ngoài 60 khiến cho bà vẫn đẹp, một cái đẹp không có nếp nhăn.

Thế còn cô con gái, vợ của ông thì sao? Nếu có ai ca ngợi vẻ đẹp của phụ nữ truyền thống vun vén gia đình, hy sinh cho chồng con thì bị cô “ném đá” liền: Đừng có lấy lý lẽ cũ rích để giam hãm phụ nữ trong xó bếp. Cô cũng nói thẳng với chồng: “Má em thiệt thòi lắm, cả đời chẳng bước chân đi đâu cả, cứ từ Sài Gòn về quê, bảo đi nước ngoài không đi, sợ tốn tiền. May mà tư duy của em không giống má”.

Thì vợ ông đang hết sức nổ lực để tiến bộ theo chồng, còn phải chăm chút đến ngoại hình, đổi mới suy nghĩ để chồng khỏi dòm ngó đến “chân dài”. Thế nhưng, cô đâu biết, ngày đó, chồng yêu cô và cưới cô vì tưởng cô giống má cô. Ông có nên nói với vợ không nhỉ?

Mỗi thời mỗi khác, các cô vợ bây giờ cũng phải “hai-tec” mới không bị chồng chê, cũng còn phải cập nhật mọi thông tin để khỏi bị lạc hậu, viết được “status” trên FB thì càng tốt, nhưng thời nào thì các ông cũng thích phụ nữ dịu dàng, ngọt ngào công dung ngôn hạnh, Không tin cứ hỏi thì biết!