![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Cuối năm ngoái, bố tôi nằm điều trị tại khoa Hồi sức cấp cứu của một bệnh viện lớn ở Hà Nội. Tôi đến đây chăm ông. Khi mấy người trong phòng bệnh còn đang nói chuyện, kể với nhau về tình hình bệnh tật thì ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào. Ngay sau đó vào cửa là cả một đại gia đình giàu có gồm người mẹ, vợ chồng hai người con và ba đứa cháu ăn mặc trau truốt, phụ nữ mặc áo dài, đàn ông mặc comple, kèm theo có một anh chàng thợ ảnh. Gia đình họ vào phòng rồi đến bên giường của một người đàn ông bệnh nặng người đặt đầy dây rợ, nội khí quản thở máy để chụp ảnh gia đình. Mấy người trong gia đình định thay bộ đồ bệnh nhân bằng bộ lễ phục trắng đại tá cho ông bố bệnh nặng. Nhưng do người bố đang phải thở máy vướng dây rợ quá nhiều nên không cách nào mặc đồ vào được.
Loay hoay mãi không xong, người vợ bèn nhìn thấy bác bệnh nhân giường bên cạnh khổ người chắc cũng tầm tầm người chồng liền lên tiếng nhờ vả:
- Nhà em không mặc được quần áo, nhờ bác mặc bồ đồ của ông ấy chụp cái ảnh. Sau này em ghép mặt nhà em vào để làm cái ảnh thờ. Thế rồi bức ảnh cũng hoàn thành. Sau cùng, người thợ ảnh còn gợi ý:
- Bà lại chụp cảnh đang chăm sóc ông đi.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Cạnh giường bố tôi cũng có một bà xấp xỉ tuổi 60. Bà bị đột quỵ, liệt một nửa người. Gia đình cũng phải thuê một người chăm sóc riêng. Nhưng hàng ngày, tôi luôn thấy ông chồng và cậu con trai đến thăm, ngồi nói chuyện xoa bóp và cả bón cho bà ăn nữa. Cứ có thời gian là hai người họ lại đến thăm để trò chuyện với bà.
Hóa ra cuộc sống lại có những thái cực như vậy. Gia đình đôi khi lại chẳng phải là chỗ dựa vững chắc, lại là yêu thương nhau vô điều kiện. Khi ốm đau bất kỳ ai cũng nhạy cảm và họ cần hơn bao giờ hết lời động viên an ủi của người thân. Thế nhưng đâu phải ai cũng làm được điều đó.
Không biết những người trong gia đình nọ có nghĩ đến sẽ có lúc họ ốm đau, bệnh tật. Lúc đó họ cũng phải nằm trên giường bệnh như người bố kia…
Yêu thương và được yêu thương, quan tâm và được quan tâm là những nhân tố để một gia đình hàn gắn lên mái ấm hạnh phúc.
Bức thư được hàng trăm lượt like và đến hơn 60 người chia sẻ - một con số không phải là nhỏ với một người phụ nữ chưa bao giờ nổi tiếng!
Bức thư rất đơn giản, cảm ơn người đàn ông ở bên cô ấy suốt 5 năm qua, vì tất cả những việc anh ấy làm. Mà những việc anh ấy làm thì hết sức bình thường (cũng y như tôi và các ông chồng của nhiều người khác!). Chồng của cô vợ ấy không phải là mỗi năm đưa mẹ con cô ấy đi chơi bao nhiêu chuyến hay mua cho cô ấy bao nhiêu món quà. Cô cảm ơn người đàn ông ấy vì những khoảnh khắc anh ấy chơi với con mỗi buổi sáng ngủ dậy, vì những bữa tối muộn anh ấy trở về nhà và ăn những món ăn đơn giản mà cô ấy nấu với sự hào hứng và lòng biết ơn (vì đã cho anh ăn), cô cảm ơn vì anh ấy, dù làm việc rất vất vả để kiếm tiền nuôi gia đình (chưa giàu) nhưng luôn vui và cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian, vì có hai mẹ con cô ấy ở bên… Đại loại cô cảm ơn anh vì đó là anh ấy, một người đàn ông bình thường như nhiều người đàn ông khác!
Ảnh minh họa.
Hôm qua, khi nghe bạn kể chuyện, tôi thật sự không biết nói như thế nào, kể ra thì những đòi hỏi của bạn cũng không phải không có lý, bạn ao ước một người đàn ông bình thường, về nhà đúng giờ, ăn cơm với vợ con, đi du lịch cùng gia đình và để vợ được hãnh diện khoe chồng với đồng nghiệp… Thế nhưng, sáng nay, khi đọc bức thư gửi chồng của cô vợ kia, tôi lại nhận ra rằng, trên đời này, chẳng có mẫu người đàn ông giống nhau, cũng giống như những người phụ nữ, họ nghĩ khác nhau về hạnh phúc. Có người thì vui vẻ với những thứ rất bình thường, chấp nhận sự chưa hoàn hảo (trong một giới hạn nào đó) và thấy lấp lánh, có người thì, như cô bạn tôi, thấy mọi thứ chồng làm đều là chưa đủ và luôn so bì… Và vì thế, hạnh phúc là tùy tâm mỗi người.
Nhưng chắc là đàn ông thích những phụ nữ, như cô vợ viết thư kia, nhìn thấy những lấp lánh trong những thứ không thực sự hoàn hảo của hạnh phúc.
Hoài muốn sinh con ở nhà ngoại, nghĩ đến công mang nặng đẻ đau, Thịnh đã miễn cưỡng đồng ý để vợ vui lòng, chỉ mong đứa con ra đời khỏe mạnh. Khi cu Mít tròn 2 tháng, đưa về nội ấm chỗ ít lâu, Hoài lại nằng nặc đòi chồng mang con xuống ngoại. Này nhé: “Nhà bố mẹ em rộng rãi, thoáng mát chứ không ồn ào, ẩm thấp như ở đây, đồ ăn thức uống lại rẻ, sạch sẽ, thằng bé ngấp nghé ăn bột, ăn cháo cũng yên tâm. Em xin nghỉ thêm mấy tháng, ở nhà không làm gì cũng buồn chân tay, sang bên ấy còn có các chị gần nhà bố mẹ thỉnh thoảng sang nói chuyện, chia sẻ kinh nghiệm nuôi con. Cũng là tạo điều kiện để anh đỡ chăm sóc vợ con, tập trung vào chuyên môn, ông bà nội rảnh rang đi chơi thăm thú đây đó”, Hoài đưa ra hàng loạt lý do để đưa thằng Mít về nhà ngoại. “Em xem thế nào hợp tình hợp lý thì làm. Mà em thấy đấy, ông bà nội coi cháu là nguồn vui, có bao giờ ông bà kêu ca bận rộn, mỏi mệt đâu. Nhà cửa thì dần dần cải tạo, vả lại, ông bà đã nhường cho vợ chồng mình căn phòng đẹp nhất rồi, em đừng nói nhiều về điều này kẻo ông bà lại buồn”, Thịnh nhắc vợ mà lòng buồn thiu.
Anh buồn nhiều vì điều khác kia. Nào Thịnh có phải là chàng rể xấu xa, khó chấp nhận gì cho cam, vậy mà lấy nhau hơn 2 năm nay, vẫn như lúc mới yêu, Hoài cứ một “bố mẹ em”, hai “bố mẹ anh”. Có lần, Thịnh nhắc: “Em nên gọi chung là bố mẹ thôi”, Hoài còn cãi “Thế thì lẫn lộn, bình quân hết cả à”. Thế là rõ, Hoài không thích “bình quân” khái niệm chung về các bậc sinh thành, kể cả khi hai người đã ở chung một nhà.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Biết chồng không ưng thuận nhưng rồi chỉ một tuần sau khi anh đi công tác, ông nội gọi điện cho con trai, mách: “Con vừa đi thì cái Hoài bảo ở nhà buồn, xin phép đưa thằng cu Mít sang ngoại chơi. Vài ngày không thấy tăm tích gì, bố mẹ sốt ruột gọi điện sang thì vợ con bảo thằng bé đang bị sốt, tạm thời tĩnh dưỡng ở nhà ngoại vài ngày nữa. Rồi vài ngày lại trôi qua, mẹ con nhớ cháu quá, bố phải sang xem tình hình thế nào. Khố thân cháu tôi, nhìn thấy ông bà nội mếu máo đòi bế, làm mẹ con cũng đến rơi nước mắt. Thế mà con mẹ nó vẫn cứ lần lữa: “Hôm nào nhà con về thì chúng con lại đưa cháu về bên nhà. Thằng bé đang sụt sùi lắm, cứ phải dứt hẳn cơ ông bà ạ”. Ông cụ bỏ lửng câu chuyện, khẽ nén tiếng thở dài.
Thịnh đoán qua điện thoại, có ép Hoài đưa con về nhà ông bà nội cũng không ăn thua, cho nên anh làm việc tốc hành hơn, mong hoàn thành sớm để về nhà xem tình hình thế nào. Thế mà khi Thịnh về, đã thấy cu Mít đang ngồi tên tấm chiếu dưới gốc cây khế với ông bà nội, thích thú điều gì mà đã biết cười thành tiếng khanh khách. Trẻ con mỗi ngày mỗi khác, điều làm Thịnh ngạc nhiên là Hoài cũng đang đứng bên cạnh, vỗ tay phụ họa cho con. Kể từ ngày về làm vợ, làm dâu, lần đầu tiên Thịnh nhìn thấy nét mặt thư giãn một cách tuyệt đối của Hoài, không phân biệt nhà bố mẹ đẻ và bố mẹ chồng. Niềm vui bất ngờ làm Thịnh nguôi nỗi giận vợ, cũng quên phắt việc tìm hiểu căn kẽ nguyên cớ câu chuyện.
Cho đến hôm hai vợ chồng về nhà ngoại ăn giỗ, bố vợ trong lúc khề khà với con rể đã bộc tuệch: “Mẹ con cứ chiều con gái quá, làm cái Hoài nó cứ dại dột mãi. Chính cái hôm ông bà thông gia sang thăm cháu, mừng mừng tủi tủi ấy, tối cùng ngày bố đã phải triệu cái Hoài đến nói chuyện riêng. Con hiền thì nó còn giở võ cãi chày cãi cố chứ gặp bố thì “tắt đài” nhá. “Mày làm thế là dại con ạ. Ai đời bao gánh nặng, vất vả mày đổ cho bố mẹ cả, xem ông bà thông gia kìa, xấp xỉ tuổi bố mẹ mày mà trẻ đẹp gấp mấy lần. Đấy, cái việc vất vả nhất là chăm cháu, mày lại dành trọn cho bố mẹ, thế có phải là dại dột không hở con?”. Thế là vợ con mắc mưu của bố đấy”.
Đang cười nói ngất ngưởng, thoáng thấy bóng Hoài, bố vợ im bặt. Ông nhìn chàng rể, nháy nháy mắt cười mỉm, Thịnh cũng chỉ biết mỉm cười. Anh thật phục sát đất tấm lòng, suy nghĩ thấu đáo, mưu kế cao thủ của “ông già vợ”.