![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Rất nhiều hứa hẹn sống đẹp được thốt ra và thật sự là ai cũng sẵn sàng thực hiện, nhưng cuộc sống thường ngày nhiều điều chi phối.
Anh có thói quen phóng xe thẳng vô nhà rồi mới tắt máy, dù nhiều lần cô nói mình không chịu được mùi xăng bức bí trong nhà và cả dấu vết bánh xe cùng đế giày của anh in đậm trên nền gạch hoa mà cô vừa lau láng bóng. Về tới nhà là anh bật ti vi trong phòng khách, cho dù con đang ngủ trong nôi gần đó. Rồi, anh ngay lập tức đi thẳng vô phòng tắm. Liếc mắt qua món trứng kho tàu cô dọn ra mâm, anh phẩy tay: “Ngày nào cơm văn phòng bữa trưa cũng có món này”. Trời mưa, không có nắng, áo quần phơi bốc mùi, anh cầm đưa lên mũi rồi nhăn mặt: “Em giặt cái này không sạch”...
Riết rồi cô chẳng buồn phản ứng nữa, viết lá đơn ly hôn để trên bàn, cô xách vali bế con về nhà má. Má im lặng nghe cô kể tội chồng, rồi từ tốn: “Chỉ vậy thôi hả con?”. Cô cười khổ, còn gì khác nữa?
![]() |
Ảnh minh họa. |
Nước mắt cô lã chã, chẳng lẽ vì nhà mình đã có chị Hai ly hôn mà cô phải chịu đựng suốt đời sao? Má thở dài: “Con hãy cố gắng một hai năm nữa, nếu vẫn không chịu được thì má sẽ không năn nỉ con thêm ngày nào”.
Cô bế con quay về, trong lòng tự nhủ, tối đa là hai năm nữa thôi, từ nay là chuỗi ngày hy sinh vì má. Tờ đơn ly hôn vẫn còn nằm trên bàn, chữ ký của cô vẫn còn in đậm. Cô xếp nó lại cất sâu dưới đáy tủ áo quần. Để đó, sau hai năm nữa, cô không xé đi vì không muốn mất công viết lại.
Má tới thăm vợ chồng cô thường xuyên hơn. Má chồng cũng vậy. Má chồng đi lui đi tới dọn dẹp cái này cái kia rồi la mắng con trai không biết phụ vợ một tay. Chồng cô nhún vai cười, cái kiểu cười nhạo thiên hạ được voi đòi tiên. Má chồng hạ giọng ngọt ngào mà nhấn từng tiếng: “Bình đẳng cho nên đàn bà thời nay hai vai gánh hai gánh đó con à, vừa việc nhà vừa việc cơ quan, coi như phải làm việc gấp đôi”.
Chủ nhật, hai người mẹ lại rủ nhau tới như thường lệ. Hai người mẹ chứng kiến chồng cô đang lấy áo quần từ máy giặt xỏ vô móc rồi phơi lên dây. Lần đầu tiên chồng cô làm việc này nên khi móc treo lên dây rồi thì ai nhìn cũng buồn cười vì áo quần xộc xệch. Trái với thường ngày ti vi lúc nào cũng oang oang, giờ thì im lặng, chỉ giọng chồng nhỏ nhẹ: “Em đi chợ sớm cho mát, để anh giữ con, lau nhà cho”.
Hai người mẹ kín đáo nhìn nhau cười, cái cười ý nói "tưởng vừa giữ con vừa lau nhà mà dễ à". Nhưng biết nói vậy và tâm thế sẵn sàng giúp vợ là tốt hơn nhiều rồi. Má chồng hỏi to: “Hai đứa ăn sáng chưa?”. Cô mỉm cười, lâu lắm rồi mới thấy cô cười tươi tắn: “Dạ Chủ nhật tụi con thường ăn trễ lắm”, rồi cô quay qua chồng: “Anh thích ăn gì để em mua?”. Chồng trả lời bằng giọng của người dễ tính: “Em thích ăn gì thì anh cũng thích ăn món đó”. Hai người mẹ lại nhìn nhau cười.
Hai năm trôi qua, cũng có thêm vài lần cô khóc vì giận, nhưng lá đơn nằm dưới ngăn áo quần thì cô đã xé đi. Hàng xóm trầm trồ hiếm thấy nhà ai như vợ chồng cô, hai bà sui mà giống bạn bè.
Mỗi khi cô bế con về thăm, má thường kể: “Hồi đó, nghe chị Hai con khóc lóc kể tội chồng, má cũng qua gặp bà sui để bàn chuyện hàn gắn cho hai đứa, nhưng mà... Con thật may mắn có được mẹ chồng thương dâu thương cháu”.
Chồng tôi nhắn tin, báo đêm không về, cùng nhóm bạn thân thuê khách sạn xem bóng đá cho vui. Tôi hơi choáng khi nghe tin, phản ứng dữ dội. Anh giải thích: “Nhóm bạn tụi anh đều mê bóng đá, muốn nhậu nhẹt cho vui rồi xem. Cùng thuê khách sạn, thích thì coi, mệt thì có chỗ ngả lưng cho khỏe, nằm coi mà vẫn có thể hét to, chứ không như ở nhà”.
Nghe cũng có lý, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận ngay được kiểu xem bóng đá lạ đời như vậy. Trước giờ, chồng tôi xem bóng đá ở nhà một mình, dù đôi lúc bị vợ cằn nhằn nhưng anh vẫn vui vẻ, sao năm nay lại “giở chứng”? Tôi điện thoại cho một anh đồng nghiệp để hỏi ý kiến. Anh ấy cũng hơi bất ngờ: “Thuê khách sạn để xem bóng đá à? Anh chưa bao giờ làm như vậy. Nhưng nếu em tin tưởng chồng, thì để chồng ra ngoài xem cùng bạn bè cũng được, có gì đâu mà nặng nề”.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Hôm sau tôi bảo: “Anh ra ngoài xem bóng đá làm em mất ngủ”. Chồng tròn mắt: “Anh ở nhà xem, em bảo anh làm ồn, mất ngủ. Anh ra ngoài xem để em dễ ngủ, em vẫn cứ mất ngủ là sao? Có gì đâu mà em lo”. Đàn bà vốn nhẹ dạ, nghe chồng nói ngọt một tiếng là xuôi. Hôm sau nữa, dù chồng “lấy khách sạn làm nhà”, tôi vẫn yên tâm ngủ ngon. Tôi nghĩ đơn giản, thôi thì World Cup diễn ra hơn một tháng, để chồng thoải mái giải trí, ba mẹ con ở nhà không bị làm ồn, cũng là giải pháp không tồi.
Không ngờ, đến ngày thứ ba, một người họ hàng xa bên chồng tranh cãi, ẩu đả và gây thương tích cho một người khác. Nguyên nhân liên quan đến cá độ bóng đá. Công an điều tra. Tôi bàng hoàng khi biết chồng mình có liên quan.
Hóa ra, chồng tôi bị lôi kéo vào khách sạn xem bóng đá, xem thì ít, mà tổ chức cá độ thì nhiều. Ở trong phòng khách sạn ấy, có hai người túc trực bên máy tính xách tay cùng điện thoại di động để ghi lệnh, điều tiết kèo cá độ. Chồng tôi được giao nhiệm vụ ghi lệnh và rủ rê thêm người quen cá độ. Trong lúc chờ đến trận đấu mới, nhóm người trong khách sạn này tổ chức đánh bài ăn tiền, và theo lời khai, chồng tôi cũng là một trong những người có tham gia. Tôi còn nghe, những phòng bên cạnh được thuê và để trống. Ai nhậu nhẹt, đánh bạc chán chê, muốn “giải trí”, sẽ được phục vụ tới bến.
Chồng tôi vốn không phải người ham mê cờ bạc, cá độ, nhưng ham vui nên bị lôi kéo. Cũng vì chuyện này, hai vợ chồng giận nhau. Tôi thấy xấu hổ khi nghe ai đưa chuyện đó ra bàn luận. Chỉ vì tham gia giải trí theo cách vớ vẩn như vậy, hình ảnh tốt đẹp của chồng tôi như bị phủi sạch. Họ hàng phía nhà tôi cũng ngán ngẩm mỗi lần nhắc chuyện.
Hóa ra, đa phần đàn ông vào khách sạn xem bóng đá chỉ là cái cớ để làm những trò đồi trụy khác. Tôi muốn chia sẻ với những người vợ khác rằng, nếu một ngày, chồng bạn bảo vào khách sạn để xem bóng đá, bạn phải tỉnh táo xem xét vấn đề, đừng cả tin như tôi. Nếu người chồng sợ phiền đến giấc ngủ của vợ con, lại muốn được lai rai cùng bạn bè cho có tụ, hãy ra quán nhậu, hết trận đấu là về nhà ngủ. Khách sạn không phải là nơi dành để xem bóng đá.