Ngày đính hôn của tôi, chị gái tặng món quà mọi người đều khóc

Tôi chỉ không ngờ, chỉ vì bản tính quậy phá của mình mà khiến cuộc đời chị gái rơi vào tối tăm.

Tôi có một người chị gái sinh đôi nhưng tính cách trái ngược hoàn toàn với tôi. Chị dịu dàng, đằm thắm; tôi ngang ngạnh, ương bướng, nghịch ngợm.

Năm 8 tuổi, tôi đùa nghịch, chạy giỡn rồi va vào mẹ đang bưng nồi canh nóng. Nồi canh đổ ụp xuống người chị gái tôi. Chị bị bỏng nặng, phải nằm viện một thời gian dài nhưng vẫn không thể điều trị lành lặn như trước. Mặt, tay, lưng chị vẫn còn những vết sẹo chằng chịt, có chỗ co rút da. 

Gia đình tôi vì điều trị cho chị mà phải bán nhà, chuyển về ở cùng với ông bà ngoại. Không ai trách cứ tôi, không ai chửi mắng tôi nhưng tôi tự hiểu, mình đã gây ra lỗi lớn.

Suốt 20 năm nay, mỗi lần gặp chị, tôi đều đau đớn, lương tâm cắn rứt. Vì những vết sẹo bỏng mà chị không đi làm được. Tôi và mẹ cùng chung tiền, mở cho chị một cửa hàng tạp hóa để chị buôn bán qua ngày.

Hôm chủ nhật là ngày đính hôn của tôi, chị gái đợi khi mọi người tặng quà cho tôi xong thì mới từ phòng đi ra. Chị che mặt rất kĩ, mặc quần áo kín đáo, chỉ nhét vội vào tay tôi một cuốn album cũ và hộp trang sức.

Nhìn cuốn album, nước mắt tôi nhòe ra. Bởi đó là cuốn album tôi và chị gái cùng làm từ năm 7 tuổi. Sau đó tai nạn xảy ra, chị phải ở trong bệnh viện, tôi cứ ôm cuốn album mà khóc mà ngủ mỗi tối. Đến khi chị về, tôi dán thêm ảnh chị em tôi vào và đưa chị. Giờ chị đưa lại cho tôi.

Bên trong toàn là hình tôi xinh đẹp, trẻ trung, đi chơi đủ chỗ. Chị cẩn thận in hình ra, dán vào cuốn album nhưng tôi cảm nhận được, chị cũng muốn được tự do đi đây đi đó như tôi, được tự tin diện những bộ váy rực rỡ như tôi.

Tôi ôm lấy chị mà khóc nức nở, luôn miệng xin lỗi chị. Chị cười, bảo tôi phải sống thật hạnh phúc, hạnh phúc luôn cả phần đời của chị.

Cảnh chị em tôi ôm lấy nhau khóc khiến cả nhà rơi nước mắt theo. Bố mẹ khuyên tôi nên buông bỏ day dứt vì chị chưa bao giờ oán trách tôi cả. Nhưng tôi làm sao có thể tha thứ cho chính mình khi vì tôi mà cuộc đời chị gái rơi vào tăm tối chứ?

Tôi phải làm gì để chuộc lỗi với chị đây?

Chồng gây họa khi thấy đồng nghiệp mới có mức lương cao hơn

Tôi thật không ngờ chồng lại làm việc dại dột thế ở công ty.

Cuối tháng vừa rồi, lúc chồng đưa lương cho vợ giữ, thấy mặt buồn buồn, tôi đã hỏi chuyện. Như tìm được nơi trút bầu tâm sự, anh nói ra hết những ấm ức trong lòng.

Anh bảo gắn bó với công ty 10 năm rồi mà lương không bằng người mới vào làm tháng trước. Anh nói sếp thiên vị, không đối xử tốt với người có thâm niên, nản không muốn làm việc nữa. Chồng bảo làm hết tháng này sẽ nghỉ công ty, tìm việc mới.

Chị dâu tính từng đồng công chăm mẹ, tôi làm điều này chị khóc thét

Tôi cũng chỉ dọa, cảnh cáo chị chứ chưa có ý định làm vậy. Tôi muốn chị phải sống trong sợ hãi, thay vì đắc ý, coi thường nhà chồng.

Tôi là con trai út trong nhà giờ thành ra lại là cả, lo hết mọi thứ vì anh tôi không may qua đời khi mới 40 tuổi. Anh ấy ra đi vì cơn bạo bệnh, khiến nhà tôi đau đớn tột độ. Chồng mất, chị dâu tôi vẫn ở vậy nuôi con, tôi thương mẹ con chị mà giấu vợ mỗi tháng cho các cháu 3 triệu ăn học. 

Anh tôi mất sớm, nhà tôi xác định việc chị sẽ đi bước nữa nên chủ động đề nghị chị để lại 2 đứa nhỏ cho mẹ tôi chăm. Nếu bà già nếu vợ chồng tôi sẽ có trách nhiệm với tụi nhỏ. Chị chỉ ậm ừ không nói gì. Vậy mà đến giờ 5 năm rồi chị vẫn ở vậy, không đến với ai cả. Có lẽ chị sợ các con thiếu thốn tình yêu thương, chăm sóc của mẹ. Thôi thì chị phải thay chồng vừa làm mẹ vừa làm bố.