Gặp vợ cũ, chồng "lờ đi", sau đó điếng người trước màn "chạm trán"

Có điều anh ta vừa bắt đầu phỏng vấn tôi được vài câu thì bất ngờ vợ cũ của tôi mở cửa phòng đi vào..., người đàn ông tâm sự.

Nhiều người từng nghĩ ly hôn sẽ là cách giải quyết trọn vẹn để đóng lại mọi vướng mắc, áp lực giữa hai người. Vậy nhưng khi vợ chồng đã chính thức đường ai nấy đi thì không ít người hối hận nhận ra quyết định ấy của mình là sai, tiếc rằng mọi thứ đã muộn.

Cùng mang nỗi niềm ấy, mới đây một người chồng đã lên mạng xã hội chia sẻ câu chuyện của mình: "Năm 2018 tôi quyết định ly hôn vợ bởi rất nhiều lý do sau gần 4 năm gắn bó. Xuất phát điểm tôi đến với vợ đúng là vì yêu nhưng càng ngày tôi càng nhận ra, tôi không hợp cô ấy.

Tôi thừa nhận vợ cũ của mình là người phụ nữ hiền lành, chịu khó. Thời gian đầu mới cưới, tôi nghĩ mình chỉ cần một người vợ như vậy. Nhưng trải qua thời gian, khi sự nghiệp, kinh tế vững vàng hơn, điều tôi muốn không chỉ là 1 người vợ đảm mà còn cần 1 cô vợ đẹp.

Gap vo cu, chong

Bài chia sẻ của người chồng

Quan trọng hơn, vợ tôi chỉ tốt nghiệp một trường trung cấp nấu ăn trong khi tôi có trong tay 2 bằng đại học. Sự chênh lệch về trình độ khiến tôi ngày càng không tìm thấy sự tương đồng trong suy nghĩ với vợ. Nhiều khi mệt mỏi, áp lực công việc, tôi chỉ muốn có ai đó giãi bày thì về nhà vợ lại chỉ xoay quanh mấy câu hỏi: 'Anh ăn chưa?', hay "Anh ăn gì em nấu?' mà tôi phát chán. Cứ như thế, tôi dần thấy vợ với mình như 1 đôi đũa lệch, khập khiễng, mỗi ngày 1 không ăn nhập.

Chán vợ, tôi quyết định ly hôn. Ngày đó vợ trách tôi nhiều lắm, cô ấy hỏi tôi chê vợ ở điểm nào, bản thân sẽ sửa đổi nhưng tôi không cho em cơ hội. Tôi cũng không thể giải thích rõ cho em hiểu về cái cảm giác của một gã đàn ông chán vợ là như thế nào.

Sau khi ly hôn, tôi sống thử với vài phụ nữ nhưng không tìm được điểm chung nên cũng không đi tới đâu. Tuy nhiên hơn năm nay do dịch giã, công việc của tôi bị ảnh hưởng nhiều. Được một người bạn giới thiệu, tôi quyết định thử sức mình sang 1 lĩnh vực khác rất tiềm năng.

Hôm qua, tôi được hẹn tới gặp giám đốc bên công ty đó để phỏng vấn, chốt việc cũng như thỏa thuận chế độ lương thưởng. Lúc tới cổng công ty, vô tình tôi nhìn thấy vợ cũ đứng bắt taxi nhưng cứ luống cuống lục ví, tôi đoán chắc cô ấy quên tiền hoặc thẻ gì đó. Do vội vào gặp nhà tuyển dụng nên tôi cũng không ra chào hỏi cô ấy.

Vào trong, tôi rất ấn tượng với công ty mới, tuy là công ty nhỏ nhưng quy mô, hiện đại và đang rất có tiếng trên thị trường. Giám đốc cũng chính là ông chủ của công ty là người chất phác, dễ gần. Có điều anh ta vừa bắt đầu phỏng vấn tôi được vài câu thì bất ngờ vợ cũ của tôi mở cửa phòng đi vào gọi: 'Xin lỗi làm phiền 1 chút, em để quên chìa khóa xe mà gọi anh không nghe máy'.

Gap vo cu, chong
Ảnh minh họa

Tiến về phía bàn làm việc tôi không dám quay người lại nhưng có vẻ cô ấy vẫn nhận ra tôi, mặt cô ấy thoáng có chút bất ngờ nhưng rất nhanh lấy lại thái độ bình tĩnh. Cô ấy quay đi rồi chào tôi như 1 người không quen biết.

Hóa ra vợ cũ của tôi chính là bà chủ của công ty tôi muốn ứng tuyển vào làm. Ly hôn hơn năm, cô ấy tái hôn cùng người đàn ông đang ngồi trước mặt tôi. Lúc đấy tôi mới thẫn thờ bởi người phụ nữ tôi từng chê chênh lệch trình độ không xứng với mình giờ đã làm vợ của một vị giám đốc giàu sang. Chẳng còn mặt mũi mà làm ở công ty ấy, tôi đành im lặng rút lui, từ bỏ một vị trí tốt".

Để đứng dậy sau đổ vỡ là cả một thử thách đối với phụ nữ. Có điều, sau vấp ngã ấy chắc chắn mỗi người vợ đều sẽ trưởng thành, bản lĩnh hơn trong cuộc sống. Bởi ly hôn là khép lại 1 hành trình thì họ sẽ gắng hết mình để mở ra 1 hành trình mới, quá khứ sẽ là bài học giúp họ biết cách tránh sai lầm để xây đắp tương lai. Còn đàn ông, khi phụ bạc, đứng núi này trông núi khác thì đừng mơ phía trước mãi là chân trời màu hồng. Cuộc sống luôn công bằng, khi các anh quá tham lam chắc chắn sẽ không bao giờ có được 1 hạnh phúc trọn vẹn.

Cô vợ suốt ngày mang chuyện chợ chồng lên mạng “câu like”

Nhìn cảnh vợ đi làm về là dán mắt vào cái điện thoại, làm gì cũng chụp ảnh đưa lên mạng… Tôi cảm thấy chán nản vô cùng.

Năm nay tôi 31 tuổi, vợ tôi kém tôi 1 tuổi, chúng tôi kết hôn với nhau cách đây 6 năm. Bây giờ, tôi đã có một gia đình trọn vẹn với hai đứa con kháu khỉnh, đáng yêu. Vợ tôi là một người phụ nữ chịu thương, chịu khó, hết mực thương yêu chồng con. Chúng tôi đến với nhau từ tình yêu, nên cuộc sống hôn nhân khá yên bình, ít sóng gió.

Tôi cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, hai vợ chồng lấy nhau dù chỉ 6 năm nhưng có đầy đủ mọi thứ, một căn hộ nhỏ xinh ở quận trung tâm thành phố, thu nhập của hai vợ chồng cũng khá và bắt đầu có tích lũy cho tương lai… Nhìn chung, dù không bằng ai, nhưng so với bạn bè hồi học đại học, hầu như ai cũng cảm thấy mừng cho vợ chồng tôi.

Đang ân ái, người đàn ông nhận ra đối tác không phải vợ mình

Chỉ vì say xỉn, người phụ nữ đã vào nhầm nhà, cởi bỏ quần áo và leo lên giường của người chồng vốn không ngủ chung với vợ.

Một người đàn ông người Anh thường không ngủ chung phòng với vợ vì sợ tiếng ngáy của mình làm vợ tỉnh giấc. Một buổi tối, khi đang ngủ say, anh bị đánh thức một cơ thể đang cố gắng nằm lên phía trên anh để quan hệ tình dục.

Nghĩ là vợ mình ở phòng bên sang, anh không có phản ứng gì. Nhưng một lúc sau, cơ thể người phụ nữ ngã xuống sàn. Người đàn ông bật đèn lên và nhận ra người phụ nữ hoàn toàn xa lạ đang say và khoả thân nằm dưới sàn.

Vợ bị mảnh thuỷ tinh cắm vào chân, chồng ngồi trên ghế mặt tỉnh bơ

Vợ chồng tôi có quá nhiều mâu thuẫn trong cuộc sống. Chẳng phải là những chuyện đao to búa lớn vĩ mô gì mà lại xuất phát từ điều nhỏ nhặt. Có lẽ nguồn cơn là bởi nếp sống, cách giáo dục của gia đình.

Ngược lại, chồng tôi sống với sự bay bổng, lúc nào tâm hồn cũng "treo ngược lên cành cây". Tất nhiên anh vẫn đi làm kiếm tiền nuôi gia đình và là trụ cột chính trong cái nhà này. Nhưng ngoài giờ công sở, chồng tôi có rất nhiều thú vui quá đà. Nếu chỉ dừng lại ở mức độ đam mê nhẹ nhàng thôi thì không sao, đằng này chồng tôi như một kẻ cuồng dại vì những thứ đó.

Nếu ngày xưa không phải vì yêu, có lẽ chẳng bao giờ tôi nghĩ mình sẽ lấy người đàn ông như vậy.

Chồng tôi có 3 thú vui làm tôi thấy phiền vô cùng. Một là mê đồng hồ. Anh có hẳn một tủ chuyên trưng bày rất nhiều loại đồng hồ xịn. Đó cũng chính là thế giới bất khả xâm phạm của anh. Từng có lần tôi nói đùa "Bây giờ bán hết chỗ đồng hồ này chắc được giá phết nhỉ?" thì chồng đã gắt lên và nói tôi vô duyên. Từ đó đến giờ tôi không động chạm gì vào khu vực ấy của anh.

Thú vui thứ hai của chồng tôi là mê chơi tennis. Thể thao thì tốt cho sức khỏe song đây lại là một bộ môn đắt đỏ. Chồng tôi bảo phải chơi những môn như thế này mới có động lực kiếm tiền. Từ ngày lấy nhau, tôi nói thẳng, anh ấy chơi tennis bao lâu cũng được miễn đừng để ảnh hưởng tới tiền đưa vợ hàng tháng. May sao chồng tôi chơi thể thao nên cơ thể cũng rắn chắc, quyến rũ.

Vo bi manh thuy tinh cam vao chan, chong ngoi tren ghe mat tinh bo
Ảnh minh hoạ.

Thú vui cuối cùng chính là điều tôi ức chế nhất: Nuôi cá. Anh ấy có tới 2 bể cá trong nhà, một to một nhỏ. Bể to thì không nói vì nó cố định ở một góc tường. Nhưng với bể nhỏ, chồng tôi như dành toàn bộ tâm huyết vào đây. Nếu anh ấy sạch sẽ, giữ vệ sinh chung chẳng sao cả. Đằng này, chồng tôi rất bừa bộn, mà người phải dọn dẹp luôn luôn là tôi. Dăm bữa nửa tháng, khi cá trong bể nhỏ chết, chồng tôi lại mua cá mới về, làm nước bắn tung tóe khắp sàn. Sàn nhà bằng gỗ, tôi thấy không nên nuôi cá. Chưa kể mùi rất tanh. Hiện tại, chúng tôi chưa có con, nhưng nếu chồng tôi quá mải mê với thú vui thì tôi cũng khó lòng thoải mái để sinh nở.

Hôm trước, trời vừa nóng bức, cộng thêm mùi cá rất gớm, tôi có nặng lời với chồng và bảo nếu anh không dừng việc chăm sóc bể cá nhỏ này, tôi sẽ về nhà ngoại. Tưởng rằng với thái độ cương quyết của tôi, chồng sẽ nghe lời. Nào ngờ, anh ấy đã làm một chuyện hết sức quá đáng.

Mới chỉ ngày hôm qua thôi, lúc tôi đi chợ về, vừa bước chân vào nhà thì đã dẫm phải một mảnh thủy tinh. Tôi kêu rất to vì bàn chân mình đang rỉ máu. Trong khi đó, chồng ngồi ở trên ghế xem ti vi chẳng mảy may tôi có bị làm sao hay không. Anh nói bằng giọng cực khó chịu: "Em đau đúng không, cũng giống như anh đau lòng khi em luôn gạt hết những điều làm anh vui vẻ". Vì cơn tức quá lớn nên tôi ném thẳng đồ ăn ra sàn nhà rồi vào nhà vệ sinh rửa vết thương.

Tôi là vợ anh ấy mà người đàn ông này chẳng hề thương xót, nỡ lòng để hẳn mảnh thủy tinh ra "dằn mặt" như vậy. Tôi ấm ức từ hôm qua đến giờ, không chịu nấu nướng gì nữa. Chồng tôi gọi đồ ăn bên ngoài, có vào xin lỗi song tôi nín bặt. Với kiểu chồng như thế, mọi ngôn từ đều là vô nghĩa. Hôm nay cuối tuần, tôi về nhà ngoại một mình. Đến lúc ra khỏi cửa, tôi thấy vết máu trên sàn để từ ngày hôm qua đến nay chưa ai dọn. Lòng tôi lại thêm một lần nữa nhói đau. Tôi sợ rằng nếu mình không nói được chồng, sau này tôi sẽ mất cái uy trong mắt anh ta. Dần dần, vợ chồng tôi sẽ chẳng còn hòa thuận nữa, vậy kéo dài cuộc hôn nhân để làm gì...