Em trai chồng đề nghị một chuyện bàng hoàng sau khi chồng mất

Cậu ta bảo chồng tôi mất rồi, mẹ chồng còn mỗi người con trai là cậu ta nên cậu ta phải về ở với bà.

Tôi và chồng gặp nhau khi tôi đã 40 tuổi, còn anh hơn tôi 3 tuổi. Cuộc đời tôi từng trải qua nhiều sóng gió và sự phản bội khi còn trẻ. Vì thế lúc gặp được chồng, tôi đã nghĩ anh là hạnh phúc muộn của mình.

Sau đám cưới, tôi dọn về chung sống với anh và mẹ chồng. Mỗi người chúng tôi đều có 1 đứa con riêng đang học Đại học xa nhà, thi thoảng mới về thăm nhà. Tuổi tác lại chẳng còn trẻ nên tôi và anh quyết định không sinh thêm con. 

Anh đối xử với tôi chu đáo và ân cần vô cùng. Có gì ngon anh cũng dành cho tôi, việc gì nặng anh đều giành làm. Đã từng ấy tuổi nhưng anh vẫn thường nắm tay tôi đầy lãng mạn, ôm tôi ngủ và luôn dỗ dành khi tôi giận dỗi. Chúng tôi thật sự là cặp vợ chồng trung niên đầy hạnh phúc khiến bao người ngưỡng mộ.

Nhưng chồng chỉ bên tôi được 5 năm thì anh ra đi bởi 1 cơn tai biến. Vì mẹ chồng đối xử với tôi rất tốt nên tôi đã tự nhủ sẽ coi bà như mẹ đẻ mình, ở lại phụng dưỡng bà đến hết đời thay chồng. 

Ai ngờ được vừa qua dịp cúng 7 ngày của chồng thì em trai anh ấy đã tìm gặp tôi rồi đưa ra 1 đề nghị khiến tôi căm hận vô cùng.

Em trai chong de nghi mot chuyen bang hoang sau khi chong mat

Tôi đã nghĩ anh là hạnh phúc muộn của mình. (Ảnh minh họa)

Dù nhà cửa rộng rãi nhưng nếu tất cả cùng chung sống sẽ khá phức tạp, cách tốt nhất là tôi hãy dọn về nhà ngoại mà ở. "Chồng mất thì còn bám lấy nhà chồng làm gì?", cậu ta nói như vậy. 

Nếu bình thường tôi sẽ dọn đồ đi ngay nhưng căn nhà khang trang này tôi và chồng mới xây được 2 năm. Tiền xây nhà đều là tiền của riêng tôi tích góp được bao năm qua, vì nghe lời chồng nên mới bỏ ra dựng nhà mới để chúng tôi và mẹ chồng có chỗ ở đàng hoàng. Ai ngờ được anh vừa mất thì tôi đã bị em trai chồng đuổi đi, mưu đồ chiếm đoạt căn nhà ấy.

Mẹ chồng tôi cũng ngồi đó, tôi nhìn sang bà nhưng bà chỉ im lặng cúi đầu, không hề nói đỡ cho tôi câu nào. Lúc ấy tôi mới cay đắng nhận ra mình chỉ là người ngoài mà thôi. 

Quan trọng là mảnh đất vẫn mang tên của mẹ chồng, họ bảo tôi chẳng có tư cách gì mà đòi ở lại. Tôi giận dữ tuyên bố đất không liên quan gì đến tôi nhưng phải trả tôi tiền xây nhà. Em trai chồng thách thức tôi có giỏi thì mang cái nhà ấy đi theo, chứ tiền mặt không có. 

Tôi căm phẫn vô cùng, cũng bởi trước đây tôi tin nhà chồng quá. Chẳng lẽ lại thuê người đến dỡ nhà mang theo, tôi không được ở thì cũng đừng hòng cho họ ở? Có nên làm vậy không hả mọi người? 

Chân dung em chồng vừa giàu lại đẹp của siêu mẫu Phạm Ngọc Thạch

Là ái nữ sinh trưởng trong gia đình giàu có nhưng em chồng Phạm Ngọc Thạch lại sống rất tình cảm và kín tiếng.

Cựu siêu mẫu Phạm Ngọc Thạch có mối quan hệ rất thân thiết với em chồng. Cô và em gái của chồng thiếu gia Đỗ Bình Dương thường chụp hình chung. Cả hai có gương mặt khá giống nhau nên thường bị nhầm là hai chị em ruột.

Cuộc điện thoại của em chồng và mẹ chồng khiến tôi tức tím mặt bầm gan

Đối xử với em chồng hết mực tận tâm, coi như em ruột trong nhà thế mà em lại có những lời lẽ chẳng thể chấp nhận nổi. 18, 19 tuổi đầu mà cư xử như thế liệu có được không?

Tôi và chồng yêu nhau 2 năm thì kết hôn. Tình yêu của chúng tôi cũng chẳng có sóng gió trở ngại gì. Duy chỉ có ngày ra mắt, mẹ chồng và em chồng có vẻ không thích tôi. Nhưng vì anh nhà cương quyết nên đám cưới hai đứa vẫn diễn ra. Tôi vì yêu nên cũng bỏ qua mọi lời can ngăn để tiến tới mối quan hệ này.

Sau khi kết hôn, tôi và chồng thuê một nhỏ ở thành phố để làm việc. Chưa có con nên chồng chiều tôi hết mực. Anh vẫn cùng tôi san sẻ việc nhà và đưa tôi đi chơi vào những ngày rảnh rỗi.

Mọi thứ sẽ như thiên đường đến khi em chồng tôi lên thành phố học đại học. Chồng tôi vì muốn tiết kiệm chi phí sinh hoạt cũng như muốn quản lý em nên bảo em đến ở chung với vợ chồng tôi. Dù sao, nhà chúng tôi thuê cũng có 2 phòng. Tôi nghĩ bất tiện thì bất tiện nhưng em cũng lớn, cũng biết suy nghĩ mà dù sao cũng là em chồng tôi nên tôi không phản đối.

Cuoc dien thoai cua em chong va me chong khien toi tuc tim mat bam gan

Ảnh minh họa.

Từ ngày có em chồng đến, mọi thứ đảo lộn hẳn. Dù ở quê, em chồng tôi cũng chẳng khác gì một dân chơi thứ thiệt. Tóc tai thì xanh đỏ, trang điểm váy vóc lòe loẹt đi học. Quần áo thay ra chẳng bao giờ chịu giặt. Cơm thì đến bữa mới về, ăn xong lại vào phòng ôm cũng không phụ chị dâu một lần. Chồng tôi có quát thì em dỗi, giận bỏ cơm. Nịnh mãi mới xuôi.

Được mấy tháng thì em có bạn trai nhưng lại thường xuyên dẫn về nhà. Có hôm hai đứa đóng cửa trong phòng nếu chồng tôi không sang gõ cửa chắc người yêu con bé ngủ lại luôn rồi.

Tôi có đánh tiếng thì em lại thói cũ, quay ra cáu giận, có lần còn trợn mắt nói lại tôi: "Chị cũng chỉ là chị dâu tôi, không có quyền quyết định và dạy đời tôi, lo cho cái thân chị đi".

Tôi thấy con bé quá đáng quá mà không dám nói với chồng. Tôi nghĩ có lẽ tuổi trẻ nên chỉ cần uốn nắn thì sẽ được nhưng em chồng càng ngày càng quá chớn. Có hôm tôi về nhà lúc chiều vì quên tài liệu mà thấy em và bạn trai tình tứ ngay tại nhà. Lần này tôi kiên quyết nhắc em "nếu em ra đây chỉ yêu đương nhắng nhít chị sẽ nói chuyện với bố mẹ". Em im lặng không thèm nói gì.

Hôm đó, chồng tôi đi tiếp khách về muộn, tôi về nhà cơm nước xong xuôi, tính đi rút quần áo và gấp. Khi đi qua phòng em chồng, tôi thấy con bé không chốt cửa mà chỉ để hé nhưng điều khiến tôi sốc nhất là cuộc điện thoại của em và mẹ chồng tôi sau đó "Con đã bảo với mẹ từ ngày xưa là bà chị dâu này không phải vừa đâu mà mẹ không tin. Chị quá quắt lắm. Con mới chỉ dẫn bạn về nhà chơi mà chị làm ầm lên. Cơm nước toàn để con dọn. thì chán, nhiều hôm thấy anh đi làm về cũng phải vất vả vào bếp, thương lắm mẹ ạ... mẹ xem thế nào đi..".

Em còn nói rất nhiều nhưng tai tôi lúc đó ù đi, mặt tím tái vì quá tức giận. Tôi quý em, coi em như em ruột trong nhà mới góp ý chân tình ấy vậy mà. Tôi mang hết bực tức nói với chồng thì chồng bảo em còn nhỏ chưa biết nghĩ. Nhưng thử hỏi 18, 19 tuổi đầu mà cư xử như thế liệu có được không. Thái độ của em chồng từ hôm đó vẫn không thay đổi. Tôi thực tình rất áp lực và mệt mỏi. Tôi nên làm gì bây giờ? 

Chỉ với thỏi son, tôi xử ngay được thói tắt mắt của cô em chồng

Qua sự việc lần này, mẹ chồng tôi cũng ngại. Còn cô em chồng rõ là không dám tự tiện vào phòng tôi và lấy đồ nữa.

2 năm trước, tôi về làm dâu ở nhà Mạnh. Cuối năm ấy, Lệ - em chồng cũng lên xe hoa. Hai chúng tôi vốn cùng tuổi, nhưng chỉ trong vài tháng chung sống tôi đã nhận ra không hợp tính cách, không thể thân được.

Tôi thì không ưa nịnh, hơi thẳng tính trong khi con bé ấy đúng kiểu mồm miệng đỡ chân tay. Lại thêm việc tôi làm dâu, Lệ là con ruột thành ra mọi chuyện lớn bé trong nhà đều tôi làm cả. Mẹ chồng chẳng bao giờ sai Lệ làm gì, thi thoảng thấy tôi mướt mát mồ hôi nấu nướng mới nhắc cho có: "Nhìn chị dâu con kia kìa, xuống mà phụ đi kẻo mai này làm dâu lại bị trả về nơi sản xuất".