Cô vợ phản ứng "gắt" khi chồng coi thường công việc của mình

Chồng em bảo người ngoài: Chả hiểu nó nghĩ gì, bằng cấp tử tế, bảo xin cho việc văn phòng mà đi làm lịch sự sang trọng không nghe, thích làm cái - con - bán - hàng - online.

Co vo phan ung

Ảnh minh họa: Getty Images.

Có chị em nào như em không, cày bục mặt kiếm tiền lo cho kinh tế gia đình, cả cái nhà này đều ăn uống chi tiêu bằng tiền của em cả, tháng chồng đưa thêm được có 3 triệu mà ra nói chuyện với người ngoài nó khinh em như rác, bảo em là "cái con bán hàng online".

Em là đứa học hành đấy chứ không phải thất học gì. Lấy xong cái bằng đại học cũng đi xin việc rồi đi làm như người ta, lòng ngập tràn ước mong về một tương lai "có học" tươi sáng, làm việc trong môi trường chuyên nghiệp, năng lực được thừa nhận… vân vân và mây mây.

Nhưng lăn lộn vài ba năm là em thấy thất vọng ê chề với cảnh làm thuê, chủ toàn kẻ khôn ăn người, sống cơ hội và bóc lột. Em nghĩ thà em tự gây dựng, làm tất ăn cả, nếu thuê người thì sẽ trả công xứng đáng cho sức lực người ta bỏ ra. Thế là em nghỉ làm.

Thời gian đầu thất nghiệp em cũng loay hoay xoay xở bán buôn nho nhỏ nhưng không ăn thua. Chồng em bảo bên họ nhà chồng có mối nhờ xin cho em đi làm văn phòng, nhưng tất nhiên sẽ mất một khoản "chạy việc". Em không đồng ý. Em bảo em có dở hơi đâu mà mất tiền để lại quay về đi làm thuê. Nhưng vì điều đó, chồng em nó cứ bám vào lải nhải em đến tận bây giờ.

Em bắt đầu chuyển hướng chọn bán quần áo thời trang, túi xách online. Ban đầu thì chật vật, nhưng sau tìm được nguồn hàng mẫu đẹp, giá tốt nên công việc bắt đầu ổn. Em cứ miệt mài rao bán, cả livestream giới thiệu hàng, rồi nghĩ ra thật nhiều cách tiếp thị, ưu đãi hút khách, phát triển lượng khách ở kênh bán hàng là facebook riêng với một số nền tảng nhiều người biết đến, cuối cùng thì em phải thuê thêm người làm cùng vì một mình em nhập hàng, bán hàng, chốt đơn giao hàng không xuể.

Lúc em mới vào "nghề", chị bạn thấy thương chỉ dẫn cho em cách làm nói nếu em chăm chỉ và sáng tạo sẽ kiếm được tiền tỷ mỗi năm em chẳng tin, nhưng khi làm rồi em mới thấy giấc mơ đó, em đang dần tiến tới là có thật. Thời buổi dịch bệnh, nhiều người mở cái gì ra chết cái đó, nhưng bán hàng online như em thì trộm vía vẫn sống tốt, sống khỏe các chị ạ.

Em chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ hay tự ti việc mình bán hàng online dù học hành tử tế. Em chỉ xấu hổ nếu chẳng kiếm nổi tiền nuôi con em thôi. Em biết nhiều người nói ra nói vào là em bằng cử nhân như thế mà bây giờ cứ chường mặt lên facebook suốt ngày livestream thử áo với rao bán "các chị ơi, các chị à". Bạn bè em "rơi rụng" cũng nhiều, nhưng bù lại lượng khách của em tăng. Em cũng chẳng quan tâm những người bạn đã "rụng" vì họ không phải là bạn thực sự.

Chồng em thì hay rồi. Anh ấy nghe người ta chọc ngoáy vợ lại hùa theo. Chính tai em nghe chồng em ngồi nói chuyện điện thoại với người ta, không hiểu bên kia nói gì mà chồng em bảo: "Chả hiểu "nó" nghĩ gì, bằng cấp tử tế, bảo xin cho việc văn phòng mà đi làm lịch sự sang trọng không nghe, thích làm cái - con - bán - hàng - online".

Em nghe xong điên tiết nhảy lên cho anh ta một trận. Em bảo "bán hàng online thì làm sao, cả cái nhà này từ bố mẹ anh đến anh đang tiêu bằng đồng tiền bán hàng online của tôi đấy. Một năm tôi kiếm được bao nhiêu, một năm anh kiếm được bao nhiêu mà khinh người bán hàng như tôi. Người nên cảm thấy xấu hổ trong nhà này phải là anh mới đúng".

Em có chút bực dọc nên lời lẽ nói với chồng khi đó hơi gắt, chạm đến tự ái của chồng, nhưng về cơ bản đấy chính là suy nghĩ của em, em nghĩ cũng nên nói cho anh ấy hiểu ai cũng có tự ái riêng và lòng tự trọng.

Em ghét cái loại sĩ diện, tiền thì không có mà cứ bày đặt chê nghề nọ việc kia thấp kém không làm. Trong khi cái đáng xấu hổ nhất chỉ có là không kiếm nổi đồng tiền, muốn đi ăn hàng không dám đi, muốn cái áo đẹp mà mặc không dám mua, con cái thì không có khả năng chăm sóc được cho chúng tốt.

Người ngoài thuộc loại đó thì không buồn nói, nhưng chồng em mà cũng có cái tư tưởng sĩ diện đấy thì nhất định là không được.

Chết điếng biết chồng rút tiết kiệm cho người yêu cũ vay 100 triệu

Tôi thực sự sốc khi biết chuyện chồng mang tiền tiết kiệm của hai vợ chồng cho người yêu cũ vay mà không nói với tôi câu nào.  

Tôi năm nay 26 tuổi, làm nhân viên kế toán văn phòng. Vợ chồng tôi cưới nhau đã được 4 năm. Do hiếm muộn chạy chữa khắp nơi nên vô cùng tốn kém, tới giờ chúng tôi chỉ tiết kiệm được hơn 100 triệu dành để lo sinh em bé vào đầu năm sau. Vợ chồng tôi ở riêng, trước giờ cuộc sống sinh hoạt thường nhật diễn ra vui vẻ, yêu thương lẫn nhau.

Trưa nắng như lửa, mẹ tôi mặc quần ống thấp ống cao đi thăm con cháu

Tối qua nhìn bố mẹ đang ăn thịt gà, tôi nói một câu bâng quơ. Không ngờ vì câu nói đó, mẹ tôi tức tốc lên nhà con gái.

Tôi sinh ra trong một gia đình ở nông thôn. Bố mẹ tôi làm nông, gia cảnh không khá giả nhưng vẫn nuôi 3 đứa con ăn học. Tôi là con út, từ trước đến giờ, bố mẹ luôn tự hào vì tôi là đứa con duy nhất đỗ đại học.

Thế nhưng tôi lại phụ lòng bố mẹ. Đang học năm 3 thì tôi có thai. Thời điểm đó, tôi còn nợ một số môn học nên không được bảo lưu. Không nỡ bỏ con, tôi đành chấp nhận nghỉ học và bước chân vào cuộc sống hôn nhân.

Chị chồng bỗng dưng đến nhà yêu cầu một việc khiến bố chồng tôi đau tim

Trong khi cả nhà hoảng loạn gọi cấp cứu, bà chị chồng bình thản đứng dậy vào phòng ngủ vợ chồng tôi lục lọi.

Hồi chưa lấy chồng, tôi đã nghe phong thanh chuyện nhà anh có một bà chị quái dị, không hòa hợp với bất kỳ ai. Sau khi lập gia đình thì người chị này lại càng hiếm khi nói chuyện với nhà đẻ, rồi vì một sự cố gì đó mà chị tuyên bố từ mặt chồng tôi, thậm chí... hận bố mẹ đẻ, khiến mối quan hệ ruột thịt bị rạn nứt.

Đám cưới của chúng tôi chị cũng không đến dự, chồng kể cho tôi nghe rằng chị bị sảy thai 2 lần, mãi mới có 1 đứa con trai. Tôi mới chỉ nhìn thấy chị qua ảnh, nên lúc nào tôi cũng băn khoăn không biết khi nào mới gặp được người chị chồng bí ẩn này.

Bẵng đi 15 năm, bố mẹ chồng tôi đã ngoài 70 cả nên quyết định lập di chúc để lại hết tài sản cho con trai duy nhất - chính là ông xã tôi. Trong buổi họp gia đình anh cũng có nhắc đến chị gái, đề xuất ý kiến rằng để lại cho chị một phần tài sản, nhưng ông bà nhất quyết không chịu, tuyên bố không có đứa con gái như vậy. Tôi khẽ hỏi mẹ chồng xem lý do tại sao sự việc lại nghiêm trọng đến mức đó, mẹ chỉ thở dài nói đó là đứa con gái bất hiếu.

(Ảnh minh họa)

Biết mọi người đều không muốn nhắc đến nhân vật bí ẩn đó nên tôi chẳng hỏi thêm gì nữa. Cả nhà thống nhất như bố mẹ chồng quyết, tôi không can dự vào việc đó bởi tôi cũng không tham tài sản của ông bà, cho gì thì vợ chồng tôi nhận cái nấy, vốn dĩ ông bà cũng chẳng phải giàu có nên giá trị nhất chỉ có mỗi căn nhà chúng tôi đang sống.

Hôm sau chồng tôi bắt đầu làm giấy tờ thủ tục để sang tên sổ đỏ. Buổi tối anh đi làm về, cả nhà đang ăn cơm bỗng có tiếng chuông cửa. Con gái tôi ra mở, một người phụ nữ lạ đi vào. Vừa trông thấy chị ta thì tất cả mọi người đều biến sắc, tôi ngờ ngợ đây chính là "con gái bất hiếu" của mẹ chồng. Quả nhiên đúng là chị!

Mâm cơm bỏ dở dang, tôi đưa con gái lên trên phòng để gia đình anh nói chuyện riêng. Mười phút trôi qua nặng nề, không chịu đựng nổi tôi liền lén ra cầu thang để xem chị chồng đến có việc gì. 15 năm chẳng ngó ngàng đến người thân, còn chẳng quan tâm bố mẹ đẻ sống hay chết, đùng cái chị ta tìm tới để làm gì nhỉ? Đứng sát mép tường cạnh cầu thang, tôi toát mồ hôi khi nghe chị chồng lạnh lùng nói chuyện với ông xã tôi.

- Thế bố mẹ đi công chứng di chúc chưa?

- Em làm công chứng rồi, bỗng dưng chị hỏi làm gì? Chị coi bố mẹ như chết rồi, còn từ mặt em, bây giờ chị muốn gì?

- Này, cậu đừng có chì chiết tôi, bố mẹ đối xử bất công với tôi từ bé, cái gì cũng chiều thằng con trai hư hỏng là cậu, giờ tài sản cũng cho cậu hết, tôi không thích như thế đấy, sao nào?

- Vậy chị về nhà chỉ để đòi chia tài sản đúng không? Ai nói mà chị biết?

Mẹ chồng tôi mặt xám ngoét, vò nát cả vạt áo. Hóa ra thi thoảng bà nhớ con gái, bà vẫn nhắn tin cho chị chồng tôi nhưng chị không thèm trả lời. Hôm rồi bà lại nhắn bảo chị rằng ông bà sắp gần đất xa trời nên muốn gặp con gái lần cuối, cứ tưởng chị mủi lòng về thăm bố mẹ ruột sau hơn chục năm không nhìn mặt nhau, ai ngờ...

- Tôi về để mượn sổ đỏ của cậu Tiến, đem đi cắm lấy tiền xin việc cho thằng cháu cậu. Nó vừa tốt nghiệp ra trường, đang có suất ngon trên tỉnh, tôi cần vài trăm triệu, cậu đưa sổ đây. Đằng nào cậu mợ cũng được lấy hết tài sản của bố mẹ tôi, nghe nói cậu mợ cũng làm ăn được, chuộc sổ về đáng bao nhiêu.

Chị vừa dứt lời thì bố chồng tôi đổ gục xuống ghế, tay ôm chặt ngực. Ôi trời ơi bệnh tim của ông tái phát, cả nhà vội xúm lại lay gọi. Tôi luống cuống móc điện thoại gọi cấp cứu, mẹ chồng tôi thì khóc ầm cả lên. Nghe tiếng mẹ tôi gào khóc, hàng xóm cũng vội vã chạy sang. Trong cảnh lộn xộn ấy, tôi bỗng phát hiện ra chị chồng đã biến mất. Hỏi chồng thì anh bảo không biết, chắc chị chạy về nhà rồi.

Linh cảm khiến tôi thấy có gì đó không ổn, gọi xe cấp cứu cho bố xong tôi vội lao lên gác. Con gái tôi sợ hãi ngồi ngoài cửa phòng ngủ của bố mẹ, quả nhiên bà chị chồng đang ở đó! Chị ta bình thản lục lọi hết mọi thứ trong phòng tôi, tôi hét lên hỏi chị làm cái gì. Nhìn thấy cái két trong góc, chị ta trơ trẽn hỏi tôi mã số, bắt tôi lấy sổ đỏ ra bằng được! Tôi ôm chặt con gái dưới chân, nói rằng tôi không biết gì cả, thứ chị ta muốn không có ở đây, và cũng không đời nào tôi đưa sổ đỏ để chị ta làm cái việc vô lý như thế.

Chị ta nhếch mép nói lần sau sẽ quay lại. Ở đâu ra một người phụ nữ đáng sợ như thế chứ! Tôi kể chuyện cho chồng mà anh tức giận định gọi chửi chị gái, nhưng tôi đã ngăn lại bảo không cần chấp. Nhưng liệu với sự liều lĩnh của mình thì chị ta có ý định lẻn vào nhà tôi lần nữa để tìm sổ đỏ không?