Thương con thì sẽ tham mưu, góp ý nhưng cần tuyệt đối tôn trọng quyền lựa chọn và tự quyết của con cái.
HỎI: Năm nay tôi 25 tuổi. Tôi và bạn trai (bằng tuổi) yêu nhau cho đến nay đã được hơn 8 năm. Trong khoảng thời gian yêu nhau đó, tôi luôn giấu giếm bố mẹ nên gia đình không hề biết tôi có người yêu. Bố mẹ tôi rất thương con, nhưng chưa bao giờ bố mẹ chịu hiểu con cái, và tôi cũng chưa bao giờ dám ngồi đối diện nói chuyện với bố mẹ vì mỗi khi kết thúc câu chuyện thì bố mẹ đều cho rằng tôi là trẻ con, không biết gì.
 |
Ảnh minh họa.
|
Gia đình tôi rất gia giáo, nhà chỉ có hai chị em nên bố mẹ đặt rất nhiều kỳ vọng vào tôi, luôn hy vọng tôi sẽ lấy được một người khiến bố mẹ nở mày nở mặt và làm tôi hạnh phúc. Thời điểm gần đây, mẹ tôi đi đám cưới ở đâu về cũng đều bóng gió, “sao con người ta giỏi thế, lấy được thằng rể nhìn phát thèm, không như con gái mình”. Bản thân tôi đã học xong thạc sĩ ở nước ngoài, hiện nay đang làm việc tại một cơ quan nhà nước, công việc nhìn chung là ổn. Hiện chuyện tình cảm của chúng tôi đang bị gia đình tôi cấm cản dữ dội, nguyên nhân chỉ vì sự chênh lệch về nhiều phương diện giữa tôi và bạn trai. Bạn trai tôi chỉ học hết cấp 3, bỏ dở đại học rồi sang Nga làm ăn. 5 năm ở xứ người, cậu ấy phải tự lập, bươn chải mặc dù nhà cậu ấy cũng khá giả. Từ một người con trai mê chơi, nay cậu ấy đã trở nên đĩnh đạc, hiểu biết và trách nhiệm hơn nhiều. Từ ngày cậu ấy đi Nga, tình yêu của chúng tôi cũng trải qua rất nhiều sóng gió có những lúc tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, nhưng rồi định mệnh khiến chúng tôi gặp lại và yêu nhau hơn. Sau tất cả những chuyện ấy, tôi nhận ra cậu ấy mới là người yêu tôi nhất và cũng là người tôi cần nhất. Mỗi lúc ở bên cậu ấy, tôi thấy được là chính mình, thấy rất vui và hạnh phúc, dù hiện cậu ấy đang ở xa. Bố mẹ tôi lo sợ rằng, bạn trai tôi không có bằng cấp thì không thể có một công việc tốt và ổn định. Bố mẹ khuyên tôi nên tìm hiểu một người nào đấy “ngang bằng” với mình, công việc và thu nhập ổn định thì cuộc sống vợ chồng mới hạnh phúc. Bố mẹ tôi khuyên can rất nhiều, vận động tất cả mọi người hai bên nội ngoại vào để khuyên tôi nữa. Nhưng càng khuyên nhiều, tôi lại càng muốn làm ngược lại. Bố mẹ nghĩ tôi là con nít và đang bị u mê bởi tình yêu. Còn về phía người yêu tôi, cậu ấy rất buồn vì những suy nghĩ ấy của gia đình tôi. Cậu ấy bảo, nếu không phải vì quá yêu tôi thì cậu ấy sẽ không như thế này. Vì một người từng trải, biết làm kinh tế thì không khó khăn gì để lấy vợ. Hiện chúng tôi đã có kế hoạch, nếu sang năm cưới thì cuối năm nay cậu ấy sẽ về hẳn và nghiên cứu để làm ăn tại Việt Nam. Mong quý Báo cho tôi những lời khuyên, làm thế nào để bố mẹ tôi hiểu và chấp nhận cậu ấy.