Chồng đưa vợ 3,5 triệu tiền chợ và đêm nào cũng "canh giờ" tắt điều hòa

Thảo chỉ nhìn thấy mặt chồng giãn nở, vui vẻ nhất mỗi khi anh được nhận lương tháng. Anh ngồi khoanh chân trên giường, rút từ trong túi ra xấp tiền rồi đếm đi đếm lại. Sau đó, anh đưa cho vợ một khoản đi chợ, còn lại... cất két.

Tiếng là hai vợ chồng nhưng từ ngày kết hôn, Thảo chẳng bao giờ biết chồng mình thu nhập như thế nào. Thảo vốn là con gái út trong gia đình có 3 chị em gái. Vì thế, Thảo không phải đảm nhiệm vai trò "tay hòm chìa khóa" trong gia đình.

Chong dua vo 3,5 trieu tien cho va dem nao cung

Chồng Thảo vin vào lý do đó nên lúc nào anh cũng cho là Thảo đểnh đoảng, không có kỹ năng quản lý. Sau khi kết hôn, anh tự cho mình quyền giữ chi tiêu, cầm trịch mọi việc từ lớn đến bé. Ban đầu, Thảo cũng nghĩ, vợ chồng bình đẳng, người này giữ tiền thì người kia thôi. Nào ngờ, khi đã về sống chung một nhà rồi, Thảo mới biết chồng mình không phải là người tiết kiệm mà thực chất rất hà tiện.

Nghĩ đến đây, Thảo lại càng muốn rơi nước mắt. Từ chỗ đang có việc làm, lương tuy không cao nhưng cũng ổn định, sau khi sinh con, cô nghe lời chồng nghỉ hẳn ở nhà. Chồng cô phân tích, nếu thuê người trông con thì chi phí cũng bằng, thậm chí tốn hơn lương của cô mà vợ chồng vẫn không yên tâm. Trong khi đó, chẳng gì tốt bằng mẹ trông con. Thảo thấy chồng nói phải nên đồng ý.

Một ngày ở nhà, Thảo làm luôn chân luôn tay mà không hết việc. Hết trông, chăm con lại dọn dẹp nhà cửa, lo cơm nước. Thảo cứ nghĩ chồng mình sẽ hiểu và thương vợ nhưng hóa ra, anh lại coi đấy là việc đương nhiên, thậm chí lúc nào cũng nghĩ cô vung tay quá trán rồi nghĩ thêm nhiều việc cho vợ làm chỉ để đỡ phải tiêu tốn tiền.

Một việc tưởng như đương nhiên nhưng với anh lại cho là điều vô lý. Đó là vào giữa tháng nắng nóng, tiền điện tăng lên, đến kỳ thanh toán, anh đã càu nhàu: "Tháng này em làm gì mà tốn tiền điện vậy. So với tháng trước, bị phụ trội thêm 200.000 đồng. Em cứ tiêu pha thế này thì lấy đâu tiền mà trả".

Tháng ấy là đợt nắng nóng kéo dài, Thảo nghĩ thương con nên trưa đến bật điều hòa lên cho con ngủ, khi con dậy là cô vội tắt ngay. Thảo nào có dám xa xỉ vì cô biết, chồng mình cũng vất vả đi làm, tiết kiệm chi tiêu được đồng nào là tốt đồng đó. Thế nhưng, với chồng Thảo như vậy cũng chưa được.

Đêm đến, chồng Thảo cũng cứ thấp thỏm không dám ngủ sâu chỉ để "canh giờ tắt điều hòa". Nhiều hôm, điều hòa vừa bật, hơi lạnh phả chẳng được bao lâu thì anh đã lại tắt luôn, sau đó đóng nguyên cửa vậy cho mát, khiến cả nhà ngột ngạt không chịu nổi...

Mỗi tháng, chồng chỉ đưa cho Thảo 3,5 triệu để chi tiêu trọn gói. Theo tính toán của anh, mỗi ngày, hai vợ chồng chỉ ăn 50.000 vì chỉ có một bữa buổi tối, con nhỏ thì... chỉ là thêm bát thêm đũa. Anh đâu có biết, để chi tiêu trong khoản tiền đó, Thảo phải vất vả tính toán như thế nào.

Thấy Thảo vất vả, bố mẹ và các chị gái rất thương, thường hỗ trợ thêm Thảo. Chồng Thảo dần dần coi đó là việc đương nhiên, lâu lâu anh lại nhắc, sao không thấy ông bà, các bác gửi cho vợ chồng mình thứ gì.

Nếu có về nhà ngoại chơi, anh lại quan sát, xin được gì là xin, lấy được thứ gì về là lấy. Mà không chỉ là lấy mấy món rau dưa, trứng gà trứng vịt bà ngoại gói ghém, anh còn xin cả các đồ dùng trong nhà, kể cả nhà đang có anh cũng xin rồi về cất dưới gầm giường với lý do "nhỡ khi mai này đồ nhà mình hỏng thì có cái mà thay".

Con đến tuổi tập đi, anh bóng gió muốn mua cho con cái xe tập đi mà chưa có tiền để mua. Bà ngoại, các chị thấy vậy lại dúi cho Thảo ít tiền. Số tiền được cho lớn hơn nhiều lần tiền mua xe cho con nhưng anh vẫn cầm hết. Anh ra giấu để Thảo không được từ chối rồi nói thầm vào tai Thảo: "Nhà mình còn khối thứ phải tiêu đến tiền, đã giàu có đâu mà em sĩ diện không nhận".

Thảo ban đầu chỉ nghĩ, thôi thì người trong nhà đùm bọc nhau. Nhưng càng ngày, cô lại càng ngượng với người nhà vì cái tính "hà tiện", "tăng xin, giảm mua" lúc nào cũng kêu khó, kêu khổ của chồng. Anh sẵn sàng chở một xe máy đầy các loại đồ xin được về nhà theo kiểu càng nhiều càng ít.

"Vợ chồng mình phải có tiền để sau này mua nhà to, rồi còn có tiền vốn lo cho con gái. Vì vậy, phải năng nhặt chặt bị nữa em ạ", một tối, anh hứng chí bàn chuyện tương lai với Thảo. Anh đâu biết rằng, cô đã mệt mỏi với sự tính toán, hà tiện, khắc khổ của anh đến thế nào...

Từng bị chôn vùi bởi hôn nhân địa ngục, người phụ nữ vùng mình trốn chạy

Đời người loay hoay giữa được và mất. Đâu đó trên thế giới này, có một người con gái bất hạnh luôn không ngừng tìm kiếm hạnh phúc cho bản thân.

Trương Lâm, sinh năm 1995 ở vùng nông thôn Bạch Thủy của tỉnh Vân Nam (Trung Quốc), một nơi mà tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn thấm nhuần trong đầu óc của người dân nghèo khổ.

Tung bi chon vui boi hon nhan dia nguc, nguoi phu nu vung minh tron chay

Thấy anh rể "mờ ám" với cô hàng xóm, tôi liền chụp ảnh gửi chị gái

Tôi không thể hiểu nổi chị gái mình nữa. Chị càng như thế chỉ càng đẩy bản thân vào đau khổ mà thôi.

Chị gái tôi lấy chồng được 7 năm rồi. Suốt thời gian đó, tôi chưa từng thấy hai người to tiếng hay cãi vã nhau dữ dội. Giữa họ lúc nào cũng bình lặng, êm ả. Trái ngược với vợ chồng tôi, chỉ cần điều gì không ưng ý về đối phương là sẵn sàng lao vào mắng chửi nhau cho hả giận.

Chỉ có điều, chị gái tôi không sinh được con. Chị ấy từng bị u nang phải cắt bỏ hai bên buồng trứng ngay sau khi cưới được vài tháng. Bị vô sinh, chị đau khổ, trầm cảm suốt hai năm ròng. Tôi cứ nghĩ anh rể sẽ bỏ rơi chị. Nhưng không, anh ấy vẫn chăm sóc, đưa đón vợ đi chữa bệnh, quan tâm vợ từng chút một. Tôi còn nghĩ rằng chị gái thật may mắn khi có được một người đàn ông yêu mình thật lòng như thế.

Không ngờ vài ngày trước, tôi lại phát hiện anh rể gặp gỡ thân mật với một người phụ nữ trong xóm mình. Người phụ nữ ấy không có chồng nhưng lại có một đứa con trai 4 tuổi. Hai mẹ con họ rất ít giao lưu với xóm làng nên tôi không biết nhiều về họ, chỉ thấy họ sáng chở nhau đi, tối lại về nhà, ở hẳn trong nhà. Thấy anh ấy đi từ nhà cô ta ra, vẻ mặt hạnh phúc, cười tươi roi rói, tay bế đứa nhỏ, tôi tức anh ách nên chụp vội tấm ảnh rồi lao đến thẳng nhà chị gái.

Thay anh re

Tranh minh họa.

Tôi đưa tấm ảnh ra cho chị gái xem. Nào ngờ, chị ấy xóa ngay tấm ảnh rồi tuyên bố sốc óc: "Nếu em nói chuyện này cho người khác biết, chúng ta không còn là chị em nữa".

Tôi sững người, chưa kịp hiểu chuyện gì thì anh rể về. Thấy tôi, anh ấy cười chào hỏi như chẳng xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi không kiềm chế được nên nói nặng lời mấy câu. Đáp lại, chị gái tôi vẫn bình tĩnh, ra hiệu cho tôi im lặng.

Sau đó, chị ấy mới nói rằng đứa nhỏ kia chính là con riêng của anh rể. Vì anh ấy khao khát có một đứa con nên chị tôi chấp nhận nhắm mắt cho qua mọi chuyện, chỉ cần anh ấy không đưa đứa nhỏ về nhà cũng không bỏ rơi chị. Chị không ngờ anh lại mua nhà cho mẹ con họ ngay trong xóm. Có lẽ để tiện chăm sóc thăm nom cũng nên.

Nhưng chị van xin tôi đừng nói chuyện này ra ngoài, đừng để ai biết nữa. Chị không muốn đánh mất anh rể. Bởi nếu ly hôn, chị vô sinh, chị cũng không thể lấy được chồng mới. Nhưng tôi thấy chị dại quá. Chị càng như thế chỉ càng đau khổ thêm thôi. Vả lại, không trước thì sau, anh rể cũng sẽ đưa đứa bé kia về để công khai nhận dòng họ. Lúc đó, chị định tính thế nào chứ? Tôi lo lắng cho chị mình quá. Tôi có nên gặp anh rể, yêu cầu anh ấy đưa 2 mẹ con kia đi chỗ khác cách xa chị mình, để chị được bình yên không?  

Người phụ nữ mai mối mẹ chồng cho chính bố đẻ của mình và cái kết

Khởi đầu cho câu chuyện "dở khóc dở cười" này bắt đầu từ ý tưởng táo bạo của một người phụ nữ 23 tuổi dưới đây.

Được biết, vì muốn hai bên thông gia "thân càng thêm thân", cô đã không ngần ngại mai mối chính bố ruột của mình cho mẹ chồng.

Kết quả là sau khi đến với nhau, hai người đã sinh thêm một cô con gái.

Điều đáng nói hơn là cô bé mang danh nghĩa em ruột cùng cha khác mẹ này chỉ lớn hơn con của người phụ nữ kia vài tháng tuổi.

Cũng từ đây, mối quan hệ trong gia đình họ bắt đầu trở nên phức tạp, thậm chí có đôi khi còn trở thành chuyện cười của hàng xóm xung quanh.

Vì những điều này mà người phụ nữ cảm thấy rất đau đầu. Chồng cô còn oán trách rằng tất cả mọi rắc rối đều do cô gây ra.

Nguoi phu nu mai moi me chong cho chinh bo de cua minh va cai ket

Từ sau khi cả hai sinh con, mẹ chồng thường xuyên chê bai cô chỉ vì sữa của cô không nhiều bằng của bà.

Thậm chí, mẹ chồng còn muốn cho cháu bú sữa của mình thay cho con dâu, tuy nhiên ý định này đã bị ngăn cản rất nhiều lần.

Bởi vậy nên mỗi khi người phụ nữ cho con ăn, mẹ chồng lại bế con của bà đến trước mặt cô như thể muốn thi đấu vậy.

Điều này khiến cô cảm thấy hết sức mệt mỏi, vì vậy đành phải cất tiếng:"Mẹ có thể đổi chỗ khác cho em bú được không? Chứ ở đây giống như triển lãm vậy, mẹ không thấy khó chịu à?".

Nào ngờ thứ mà cô nhận được lại là câu trả lời thản nhiên này của bà:

"Cái gì cũng chẳng quan trọng bằng việc cho con ăn, có con rồi thì còn chuyện gì mà không thể chịu được chứ. Chồng của con không phải cũng uống sữa của mẹ mà lớn lên à?".

Vào một buổi sáng nọ, mẹ chồng bỗng nhiên chạy vào nhà vệ sinh, liên tục nôn thốc tháo. Chứng kiến cảnh tượng ấy, người phụ nữ nghi ngờ cất tiếng hỏi: "Mẹ lại có thai à?"

Bà chỉ cười đáp:"Chắc mẹ ăn phải cái gì rồi nên mới như vậy, chứ giờ có đánh chết cũng không dám có con nữa. Sinh ra đứa con gái này làm mẹ hối hận rồi. Ngày mai con đi đặt vòng đi, đừng để có thai nữa. Nhà mình đông trẻ con quá, mẹ không chăm sóc được hết".

Câu nói này của mẹ chồng khiến người phụ nữ cảm thấy hết sức bực bội. Cô thầm nghĩ rằng điều này không phải là do bố mẹ già rồi mà vẫn muốn sinh thêm con hay sao?

Nguoi phu nu mai moi me chong cho chinh bo de cua minh va cai ket-Hinh-2

Ảnh minh họa: Nguồn Internet.

Con gái của mẹ chồng được đặt tên là Giai Anh, con gái của người phụ nữ tên là Chu Tử Hàm.

Thời gian trôi qua, hai đứa trẻ chẳng mấy chốc đã sắp tròn 1 tuổi. Thế nhưng chỉ riêng việc hai đứa trẻ sẽ xưng hô với nhau ra sao cũng đủ khiến gia đình họ liên tục cãi vã.

Cho tới năm cả hai lên 3 tuổi, hai đứa trẻ xem nhau chẳng khác nào kẻ địch, chỉ cần vừa nhìn thấy đối phương là lập tức xông đến tranh cướp đồ đạc.

Đến lúc 5 tuổi, cả hai đều đi học lớp mẫu giáo. Vì tránh mâu thuẫn nên gia đình họ chỉ còn cách để cho chúng học khác lớp nhau.

Thế nhưng dù vậy thì vẫn có không ít chuyện dở khóc dở cười xảy ra và khiến cho nhiều người đàm tiếu.

Quả thật, mối quan hệ của gia đình này vô cùng phức tạp. Và có lẽ hai vợ chồng người phụ nữ trong câu chuyện trên cũng đã không dưới một lần hối hận vì trước kia đã làm mối bố mẹ của họ cho nhau...