Bố chồng đưa vợ sắp cưới về ra mắt, tôi "chết đứng" khi nhìn thấy

Thương bố chồng gà trống nuôi con bao nhiêu năm nhưng quả thực ông khiến tôi rơi vào thế bí khi người ông muốn lấy làm vợ lại chính là cô ấy.

Tôi vốn sinh trường trong một gia đình khá đông đúc anh em. Ông bà nội tôi có tới 8 người con, 7 người đã có gia đình yên ấm duy còn duy nhất một người cô họ, tuổi đã ngoài 40 nhưng vẫn ở vậy.

Mọi người cũng mối lái các kiểu mà cô chẳng ưng. Cô bảo, "độc thân cũng vui đấy chứ, cô có nhiều con cháu thế cơ mà".

Rồi tôi lấy chồng. Chồng tôi làm kỹ sư, anh ấy rất yêu thương tôi. Nhà chỉ có mình anh, em gái và bố chồng. Em chồng tôi thì đã lấy chồng. Con bé lấy xa nên thỉnh thoảng mới về. Mẹ chồng tôi mắc bệnh hiểm nghèo đã mất gần 20 năm. Bố chồng một mình đảm đương hết mọi việc nhà và lo cho các con ăn học.

Nhiều hôm thấy ông lủi thủi một mình, hết lòng vì con cái, tôi và chồng đều mong ông có một ai đó để hai người nương tựa nhau về già. Người ta vẫn bảo "con chăm cha không bằng bà chăm ông" là vậy mà.

Bo chong dua vo sap cuoi ve ra mat, toi

Ảnh minh họa 

Có nói chuyện với bố nhưng ông chỉ ậm ừ và nói vẫn muốn có nhiều thời gian bên con cháu, hơn nữa ông cũng có tuổi nên mấy chuyện đó ông chưa nghĩ đến. Khuyên ông chẳng được nên chúng tôi cũng không nói nữa.

Bẵng đi một thời gian, thấy bố chồng có vẻ tươi vui hơn, hỏi gạn thì ông chỉ cười chứ không chia sẻ. Rồi một hôm, ông nói ông muốn lấy vợ. Bất ngờ nhưng có lẽ vui sướng nhiều hơn, vợ chồng tôi rất mừng cho ông và giục ông sớm đưa cô ấy về. Nhưng bố cứ chần chừ mãi, ông bảo "người này các con cũng quen".

Nghe ông nói thế, hai vợ chồng tôi nửa mừng, nửa lo. Rốt cuộc người ấy là ai... và cuối cùng tôi cũng có đáp án. Không ai khác chính là cô họ tôi.

Không khí ngượng ngùng bao trùm cả buổi tụ họp. Từ bố chồng tôi, cô họ tôi, vợ chồng tôi và cả em chồng đều không khỏi bối rối. Chúng tôi cứ nhìn nhau mà chẳng dám lên tiếng. Mãi một lúc sau bố chồng tôi mới trình bày sự tình.

Ngẫm lại mới thấy. Cô họ tôi cũng hay qua nhà tôi chơi nhất là khi tôi sinh lần lượt hai đứa con. Cô ấy cũng lên chăm tôi một thời gian vì cô bảo cô rảnh, cô cũng thích trẻ con. Thỉnh thoảng tôi cũng thấy bố chồng và cô trò chuyện rất vui vẻ, hai người còn hợp nhau cả khoản ăn uống. Nhưng lúc đó chỉ nghĩ theo hướng thông gia với nhau chứ tôi chẳng bao giờ nghĩ họ có tình cảm.

Nghe bố tôi trình bày, về lý thì đúng là chẳng ai chê trách nhưng về tình thì... tôi gọi cô họ tôi là mẹ chồng còn bố chồng là chú rể?.

Thực sự đây là lần đầu tiên bố nói có tình cảm với người khác từ sau khi mẹ chồng mất. Tôi chỉ là bề dưới cũng chẳng dám can thiệp. Thực sự nhiều khi cũng rất muốn bày tỏ nhưng họ đều là những người thân thích của tôi nên tôi chẳng biết phải làm sao cho phải lẽ... Xin độc giả cho tôi lời khuyên với.

Lần đầu ra mắt, bố chồng tương lai đã làm tôi toát mồ hôi hột

Những lời nói và cả hành động của bố chồng tương lai tối đó thực sự làm tôi choáng váng.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả. Vì được bố mẹ chăm chút, cưng chiều từ bé nên cuộc sống của tôi đến giờ toàn màu hồng. Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ không bắt tôi làm bất cứ điều gì, không để bất cứ ai bắt nạt tôi và hầu như mọi nhu cầu của tôi đều được thỏa mãn.

Bố chồng sợ bẩn bắt con dâu ngày quét nhà 4 tầng vài lần

Một ngày bố chồng bắt em phải quét cái nhà 4 tầng 2 lần vì sợ bẩn. Ông chả ngại con dâu đang bầu bí mà vẫn cứ sai đi lau chùi.

Em là người Bắc, lấy chồng ở miền Nam. Trước đây em thi Đại học trong Sài Gòn, ra trường rồi làm luôn ở đó nên mới quen anh.

Chồng em quê gốc ở Nam Định nhưng cả gia đình đã chuyển vào Sài Gòn sống từ lâu. Giờ ở quê nhà anh toàn họ hàng xa, mọi người hi hữu mới về quê 1 lần.

Thực ra hồi đầu biết em yêu anh, gia đình cũng cấm đoán ghê lắm. Vì em cưới chồng ở đó là tập xác định sống miết trong ấy. Nhưng nói thì dễ, bỏ thì khó. Tụi em yêu nhau và cũng lỡ có bầu nên buộc phải cưới. Em lấy cái cớ nhà anh gốc ở Nam Định thì cũng sẽ có lúc anh về để thuyết phục bố mẹ đừng ép em bỏ thai.

Bo chong so ban bat con dau ngay quet nha 4 tang vai lan
 
Mẹ chồng em mất cách đây đã 3 năm, chị gái anh thì đã đi lấy chồng. Nên sau khi cưới xong, chúng em ở chung với bố chồng trong Sài Gòn. Ông năm nay mới ngoài 60 nhưng còn khỏe và yêu thương con cháu. Nhưng ông lại phải cái thói gia trưởng, kỹ tính. Tiếng là không phải sống chung với mẹ chồng nhưng em ở với bố chồng cũng chẳng thoải mái gì.

Đến bữa ăn ông cấm không cho ai hé răng nửa lời, tivi cũng chả được xem vì cho rằng làm thế là mất lịch sự. Mấy tháng đầu em nghén quá không ăn uống được, ông không cho ngồi chung mâm cơm nữa mà bắt ra ăn riêng chỉ vì: “Ăn uống dù thích hay không cũng phải cố mà nhai cho ngon miệng, cứ trệu trạo như thế làm người khác cũng mất hứng ăn”.

Một ngày bố chồng bắt em phải quét cái nhà 4 tầng 2 lần vì sợ bẩn. Ông chả ngại con dâu đang bầu bí mà vẫn cứ sai đi lau chùi. Nói thuê giúp việc thì ông bảo: “Mất tiền lại làm chả được như ý mình, việc nhà tốt nhất không nên phiền lụy người ngoài”.

Đó là chưa kể hôm nào nghỉ làm em còn thấy sợ ở nhà, vì không bao giờ được nghỉ ngơi. Sáng em vẫn phải dậy từ 5h như mọi ngày để dọn dẹp và chuẩn bị đồ ăn sáng. Mới thư thư tay được lúc tới 8h ông đã giục đi chợ nấu cơm trưa ngay, chiều thì từ 3h đã rậm rịch nấu nướng bữa tối. Bố chồng em rảnh quá, thành thử lúc nào cũng sợ con cháu đi chợ nấu nướng muộn. Có khi đang ăn bữa trưa ông đã hỏi: “Chiều nay tính nấu cái gì?” luôn rồi.

Còn quần áo cứ giặt xong là phải phơi ngay. Ông không cho phép được phơi qua đêm vì sợ sương lạnh. 1 lần em bận công việc phải lên cơ quan sớm nên bấm máy giặt đấy mà vẫn chẳng đợi để phơi trước khi đi làm được. Chiều tối vừa về đến nhà em đã bị ông la lười nhác, ỷ lại. Em dựng cái xe ngay đấy rồi vội vàng lên tầng lôi đống quần áo ra đi phơi ngay mới dám xuống nhà nấu nướng tiếp. Trong khi ông ở nhà cả ngày, thừa biết con cháu bận mà cũng chẳng chịu phụ chút gì.

Cũng có khi chồng em nói nhưng ông vặn lại ngay: “Tao là bố mày hay là em mày mà mày sai? Nhà đầy con cháu mà bắt ông đi làm ba cái thứ vớ vẩn đấy à!”.

Cũng vì bố chồng khắt khe như thế nên em sợ ở cữ tại nhà. Em kiếm cớ ở lại không có ai chăm nên từ tháng thứ 7 đã xin về nhà ngoại sinh con.

Đúng là chả ở đâu cho bằng nhà mình. Em về ngoại đời như được lên tiên, chả phải động tay làm việc gì. Mỗi ngày được ngủ nướng và ăn uống không sợ bị kêu, làm gì cũng không ngay ngáy có bố chồng sau lưng soi xét…

Em sinh thường được 1 thằng cu 3,2kg, cả nhà ai cũng mừng. Từ ngày có cháu hầu như tối nào ông cũng bắt chồng em điện ra hỏi thăm 2 mẹ con. Tính đến nay là con em được 18 ngày rồi.

Thỉnh thoảng mẹ và các chị em vẫn hỏi chuyện bao giờ thì vào Nam. Mọi người không nghĩ đến ông mà chỉ sợ em để chồng vắng hơi vợ lâu quá. Em đã bảo con được 1 tuổi mới vào, nhưng mẹ đẻ đã rào trước con 6 tháng là phải vào ngay.

Ấy mà lần nào điện ra bố chồng em cũng toàn nói ý nhà ngoại giữ cháu lại vừa phải thôi. Ông ở trong này cũng nhớ cháu nhiều các thứ. Em nghe mà bực mình vô cùng.

Bực nhất là hôm gần đây, bố chồng điện ra quát con dâu rằng: “Chứ tính bao giờ về đấy, Tết nhất đến nơi rồi!”.

“Dạ, cháu còn nhỏ quá em định ra Tết cơ bố”.

“Ra Tết là ra Tết thế nào, năm đầu về nhà này con dâu không được phép vắng mặt. Khách khứa đến nhà lấy ai mà tiếp? Rồi nấu nướng các thứ nữa”.

“Dạ con không ngại, con cũng khỏe rồi nhưng thằng bé còn chưa được 1 tháng mà ông”.

Ông gằn giọng: “Từ đây đến đấy cũng hơn tháng rồi, đi máy bay được rồi, liệu liệu mà vào đi!” rồi tắt luôn máy.

Tối ấy em điện thoại, nhắn tin than thở với chồng mãi. Anh cũng chịu thông cảm cho vợ, cũng hứa là sẽ khuyên nhủ ông chịu khó 1 năm vắng con dâu, vắng cháu nội xem sao. Nhưng em nghe biết bụng vậy thôi chứ thừa hiểu anh khó mà nói được. Từ ngày em về đây đến giờ, có mấy việc mà chồng em nói lại được ông đâu.

Giờ em chả biết phải làm sao nữa các chị ạ. Em thương con, rồi còn xót bố mẹ mình nữa. Con gái lấy chồng xa chả mấy khi được về nhà. Nhất là bố chồng em thế này thì tình hình sau thằng bé lớn chút cũng khó mà về nhà ngoại ăn Tết với mọi người được!

Không ưa con dâu từ ngày ra mắt, bố chồng làm chuyện khó tin này

Sau khi lấy Huy, người khiến cho cuộc sống của Giang trở nên tồi tệ không phải mẹ anh như những nàng dâu khác mà lại chính là bố chồng.

Người ta thường bảo, lấy được chồng tốt là may mắn, gặp được mẹ chồng tốt là phước lành. Thế nhưng có vẻ như câu nói này chưa đủ để mô tả cuộc sống của mỗi người phụ nữ sau hôn nhân, bởi chồng hay mẹ chồng không phải là tất cả. Đó còn là những rắc rối đến từ họ hàng nhà chồng, anh chị em chồng và đôi khi là bố chồng. Và với Giang, bố chồng chính là nỗi ác mộng trong cuộc hôn nhân của cô.

Có một sự thật rõ ràng rằng bố chồng Giang rất ghét cô. Từ ngày yêu Huy, chồng cô, ông đã không ưa ra mặt. Lý do mà ông đưa ra là vì ông thấy cả hai không hợp nhau. Thực lòng cô vẫn không hiểu cô và Huy không hợp nhau ở điểm gì. Sau đó khi cô có bầu trước nên phải cưới thì ông ghét càng thêm ghét.

Đến khi đã làm dâu làm con trong nhà, bố chồng Giang vẫn không bớt ghét cô một chút nào. 3 năm qua, khi bình thường thì bố con chẳng bao giờ nói chuyện còn đến khi say thì khỏi phải nói, ông chửi cô đến vuốt mặt không kịp. Nghĩ phận làm con, bố lại đang say nên dù ông có mắng chửi như thế nào cô cũng không hề lên tiếng cãi lại. Nhưng đến hôm qua thì cô đã không nhịn được.

Ba chồng Giang ghét cô ra mặt. (Ảnh minh họa)
Ba chồng Giang ghét cô ra mặt. (Ảnh minh họa) 
Giang đi làm về lúc 5h hơn. Vừa vào đến sân, chưa kịp bước chân vào nhà thì một đồ vật gì đó bay về phía Giang nhưng may mà cô tránh kịp. Chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra thì cô nghe tiếng bố chồng oang oang:
- Tao không tin mày bao giờ, tao không ưa mày từ lúc con trai tao cưới mày đến bây giờ. Bây giờ mày còn lấy tiền của tao. Mày lấy tiền, điện thoại, chìa khóa xe của tao, mày cút đi, cút luôn đi.
- Con không lấy gì của ba. Nhưng mà ba mất gì? Bao nhiêu tiền?
- 10 triệu, điện thoại, chìa khóa xe tao để trong túi áo mà mất luôn cái áo rồi, mày lấy chứ không ai vào đây hết.
- Con nói là con không lấy của ba. Ba vô lý cũng một vừa hai phải thôi. *nói rồi cô quay xe chở con lên nhà em gái Huy cách đó không xa*
- Đã lấy tiền của tao giờ mày còn cãi tao như thế hả? Đứng lại con kia!
Bây giờ Giang chỉ mong được dọn ra ở riêng, cô mệt mỏi với cuộc sống chung đụng với bố mẹ chồng như thế này lắm rồi. (Ảnh minh họa)
Bây giờ Giang chỉ mong được dọn ra ở riêng, cô mệt mỏi với cuộc sống chung đụng với bố mẹ chồng như thế này lắm rồi. (Ảnh minh họa) 

Ở nhà em chồng, Giang vừa ức vừa tủi nên đã khóc đến ngất xỉu. Em chồng cô an ủi rồi gọi điện về cho mẹ hỏi chuyện. Một lát sau mẹ chồng Giang lên bảo cô về nhưng cô nhất định không về. Rồi Giang nhận được cuộc gọi từ một số máy lạ. Vốn dĩ không định nghe nhưng gọi nhiều quá nên cô đành chấp nhận cuộc gọi. Vừa nghe máy thì cô thấy tiếng ba chồng:

- Ba xin lỗi, con về nhà đi.

- … *cô không nói gì rồi cúp máy*

Giang quay sang hỏi mẹ chồng thì bà bảo là ông ấy say, cởi áo móc trong nhà vệ sinh nhưng tưởng mất, bây giờ Huy và ông ấy đang cãi nhau.

Cuối cùng thì cô cũng về nhà nhưng từ hôm qua đến giờ Giang và bố chồng luôn tránh mặt nhau. Chẳng lẽ tình trạng này cứ tiếp diễn mãi được hay sao? Ai đảm bảo được bố chồng cô sẽ không say rượu, sẽ không kiếm cớ mắng chửi cô nữa? Bây giờ cô chỉ mong được dọn ra ở riêng, cô mệt mỏi với cuộc sống chung đụng với bố mẹ chồng như thế này lắm rồi.