![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Nửa đêm, tiếng chuông cửa réo rắt khiến ông bà bật dậy. Vừa mở cửa, ông vừa đánh tiếng hỏi ai. Bên ngoài, tiếng cô con gái gấp gáp: “Bố mở cửa cho con”. Cửa mở, ông bà ngạc nhiên trước cảnh Ngân tay xách nách mang lỉnh kỉnh va li, túi xách. “Con quyết định sống ly thân ”. “Rồi cu Tít phải làm sao?”. “Nó sẽ sống cùng bố”. Ngân nói rồi lên phòng nằm khiến ông bà trăn trở cả đêm.
“Nguyên nhân là gì mà vợ chồng lại đến nông nỗi này?”, “Vẫn là chuyện dạy bảo cu Tít…”. Ông bà nhìn nhau thở dài “chuyện bé mà cả hai đứa xé ra to thế này sao?”. “Con không thể chịu nổi nữa”… Bà bấm máy gọi cho con rể. “Việc dạy bảo cu Tít, con cũng có quyền nhưng cô ấy cứ phản đối rồi gây chuyện. Lần này cô ấy thích sống ly thân hay ly hôn, con cũng… chiều”. Con rể bức xúc cúp máy luôn.
Cuộc hôn nhân của cô con gái chỉ êm ả trong thời gian chưa có cu Tít. Từ ngày có con, vợ chồng chúng nó liên tục cãi vã. Trước đây, bà nghĩ đó là chuyện vặt vì vợ chồng nào chẳng có lúc xô xát. Với lại, chúng nó cũng chỉ cãi nhau quanh cái chuyện cho con ăn cái này, mua cho con cái nọ, dạy con chơi kiểu gì chứ không phải ra ngoài “ăn chả ăn nem” hay cờ bạc, lô đề gì. Thỉnh thoảng, con gái giận chồng ôm con về nhà, ông bà phân tích thiệt hơn. Hai đứa hạ hỏa nhanh chóng rồi lại ríu rít bồng bế nhau về. Thế nhưng từ ngày cu Tít đi học, chuyện nuôi dạy đứa con duy nhất khiến hai vợ chồng bất hòa nhiều hơn.
Ảnh minh họa.
Ngân về nhà bố mẹ đến ngày thứ hai thì nhận được tin cu Tít theo đám bạn xấu lấy cắp đồ trong siêu thị. Hai vợ chồng hớt hải chạy đến khắc phục hậu quả và xin đón con về để dạy bảo. Về đến nhà, cả hai thi nhau đổ lỗi do cách dạy con của người nọ, người kia đã làm cho thằng bé hư hỏng. Cuộc chiến quy trách nhiệm của hai vợ chồng đang căng thẳng thì ông bà đến.
Chứng kiến cảnh con gái ký xẹt vào lá đơn ly hôn một cách kiên quyết còn con rể cũng chẳng ngần ngại ký ngay sau đó, ông bà buồn bã: “Lẽ ra giờ này các con phải nhận ra được sai lầm của cách dạy “trống đánh xuôi kèn thổi ngược” mà khắc phục chứ không phải ký nhanh vào lá đơn này”. Nhưng hình như mâu thuẫn giữa vợ chồng Ngân đã không còn gỡ được, chỉ có cu Tít đứng ngơ ngác ở góc nhà, lúng túng không biết trả lời thế nào khi bố mẹ hỏi “con sẽ đi theo ai”.
Tình cờ, chị đọc được mấy dòng comment của anh dưới một status trên facebook của bạn anh mà chắc anh không thể ngờ có lúc chị đọc được. Những con chữ cứ nhảy múa trước mắt chị như trêu ngươi. Chị thấy thất vọng tột cùng về anh – người đàn ông không phải chồng chị!
Bằng giọng điệu thô tục mà chị chưa bao giờ hình dung nổi một người có phong cách lịch thiệp, nhã nhặn khiến chị ngưỡng mộ bấy lâu như anh lại có thể thốt ra, dù chỉ qua những dòng bình luận trên mạng ảo. Anh “khoe” với bạn bằng giọng tự hào pha chút hợm hĩnh, lố bịch về một phụ nữ có chồng mà vẫn “mê” anh như điếu đổ, chẳng cần vận công tốn sức hay bất kỳ điều gì khác anh cũng có được cô ấy một cách dễ dàng, kiểu “tình cho không biếu không”. Có một số comment trao đổi qua lại giữa anh với bạn anh về chủ đề này, nhưng chính câu kết của nó mới thực sự là nhát dao kết liễu những tình cảm bấy lâu chị dành cho anh: “Tại không muốn thôi chứ mấy thứ này bây giờ ra đường tao hốt cả rổ!” Chị đau khi biết rõ anh đang nói về chị, về người tình trong bóng tối bấy lâu vẫn được anh đưa lên tận mây xanh bằng những mỹ từ như “vợ anh”, “con mèo ướt”, “thiên thần trong bóng đêm”…
![]() |
Ảnh minh họa. |
Cứ thế, trong suốt hai năm trời, chị lén lút qua lại với anh, phần vì không muốn ảnh hưởng đến công việc, phần cũng không ai muốn đánh đổi gia đình. Họ ngầm thoả thuận đây chỉ là mối quan hệ để “bổ sung” cho những gì họ không tìm thấy ở người bạn đời của mình. Anh trong chị, không chỉ là tình yêu dành cho một người tình mà còn là sự ngưỡng mộ dành cho thần tượng của mình. Vậy mà, chỉ trong phút chốc, khi chiếc mặt nạ tưởng chừng thật hoàn hảo kia rơi ra, mọi hình ảnh đẹp đẽ về anh như bị xé nát. Chị bẽ bàng, ê chề với câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu như cái bóng ma: chị là gì trong cái “rổ” mà anh dễ dàng “hốt được ngoài đường” kia?
Chị chưa biết chọn lý do gì để nói với anh. Bảo chị đã hết yêu chắc chắn anh sẽ không tin. Còn bảo chị muốn rút lui vì tự trọng ư? Có khi anh sẽ cười thầm trong bụng vì chính chị đã tự rũ bỏ cái món xa xỉ ấy kể từ khi bước vào mối quan hệ này. Cũng có khi chẳng cần viện một lý do nào đó cho có vì rồi anh cũng sẽ hiểu thôi, chị tin thế! Hoặc cũng có khi không cần chị rút lui trước thì biết đâu chẳng có lúc anh rũ bỏ chị không thương tiếc, như cái cách anh ngạo mạn khoe khoang với người bạn kia? Chị thấy mình thật dại dột, ngu ngơ ngay cả khi đã ở bên kia con dốc cuộc đời.
Cũng may, người chồng mà chị từng cho là cục mịch, vụng về, khô khan kia vẫn chưa biết chuyện. Nếu không, không biết có còn lối về cho chị hay không?…