Người tình lộ mặt thật

Chị đau khi biết rõ anh đang nói về chị, về người tình trong bóng tối bấy lâu vẫn được anh đưa lên tận mây xanh bằng những mỹ từ.

Tình cờ, chị đọc được mấy dòng comment của anh dưới một status trên facebook của bạn anh mà chắc anh không thể ngờ có lúc chị đọc được. Những con chữ cứ nhảy múa trước mắt chị như trêu ngươi. Chị thấy thất vọng tột cùng về anh – người đàn ông không phải chồng chị!
Bằng giọng điệu thô tục mà chị chưa bao giờ hình dung nổi một người có phong cách lịch thiệp, nhã nhặn khiến chị ngưỡng mộ bấy lâu như anh lại có thể thốt ra, dù chỉ qua những dòng bình luận trên mạng ảo. Anh “khoe” với bạn bằng giọng tự hào pha chút hợm hĩnh, lố bịch về một phụ nữ có chồng mà vẫn “mê” anh như điếu đổ, chẳng cần vận công tốn sức hay bất kỳ điều gì khác anh cũng có được cô ấy một cách dễ dàng, kiểu “tình cho không biếu không”. Có một số comment trao đổi qua lại giữa anh với bạn anh về chủ đề này, nhưng chính câu kết của nó mới thực sự là nhát dao kết liễu những tình cảm bấy lâu chị dành cho anh: “Tại không muốn thôi chứ mấy thứ này bây giờ ra đường tao hốt cả rổ!” Chị đau khi biết rõ anh đang nói về chị, về người tình trong bóng tối bấy lâu vẫn được anh đưa lên tận mây xanh bằng những mỹ từ như “vợ anh”, “con mèo ướt”, “thiên thần trong bóng đêm”…
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Anh làm việc cho một đối tác của công ty chị. Sau vài lần sang công ty chị giao dịch, anh bắt đầu để ý đến chị. Từ nhắn tin với nội dung liên quan đến công việc, về sau mức độ “lạc đề” tăng dần. Chị không phải tuýp phụ nữ dễ xao lòng dù vẫn có không ít đàn ông công khai lẫn ngấm ngầm tăm tia chị - một phụ nữ “hai lửa nhưng vẫn còn ngon cơm” như cách tếu táo của mấy cô bạn thân. Thế nhưng không hiểu sao, với anh, chị thấy mình bị quyến rũ bởi một lực hút vô hình nào đó thật khó cưỡng. Anh không đẹp trai nhưng nét mặt cùng phong thái cư xử thật lịch thiệp, nam tính. Anh không tán tỉnh chị, cũng không vồ vập săn đón một cách lộ liễu như bao người đàn ông khác mà chỉ bày tỏ tình cảm một cách thâm trầm, kín đáo. Chị hiểu và không bắt bẻ anh vì cả hai đã chẳng còn tự do cũng như không thể lý giải được tại sao họ bị cuốn vào nhau trong khi cả hai đều có một gia đình dẫu không hoàn mỹ nhưng cũng chẳng có khiếm khuyết gì đáng để cho là nguyên do để họ đi tìm tình cảm ở người khác.
Cứ thế, trong suốt hai năm trời, chị lén lút qua lại với anh, phần vì không muốn ảnh hưởng đến công việc, phần cũng không ai muốn đánh đổi gia đình. Họ ngầm thoả thuận đây chỉ là mối quan hệ để “bổ sung” cho những gì họ không tìm thấy ở người bạn đời của mình. Anh trong chị, không chỉ là tình yêu dành cho một người tình mà còn là sự ngưỡng mộ dành cho thần tượng của mình. Vậy mà, chỉ trong phút chốc, khi chiếc mặt nạ tưởng chừng thật hoàn hảo kia rơi ra, mọi hình ảnh đẹp đẽ về anh như bị xé nát. Chị bẽ bàng, ê chề với câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu như cái bóng ma: chị là gì trong cái “rổ” mà anh dễ dàng “hốt được ngoài đường” kia?
Chị chưa biết chọn lý do gì để nói với anh. Bảo chị đã hết yêu chắc chắn anh sẽ không tin. Còn bảo chị muốn rút lui vì tự trọng ư? Có khi anh sẽ cười thầm trong bụng vì chính chị đã tự rũ bỏ cái món xa xỉ ấy kể từ khi bước vào mối quan hệ này. Cũng có khi chẳng cần viện một lý do nào đó cho có vì rồi anh cũng sẽ hiểu thôi, chị tin thế! Hoặc cũng có khi không cần chị rút lui trước thì biết đâu chẳng có lúc anh rũ bỏ chị không thương tiếc, như cái cách anh ngạo mạn khoe khoang với người bạn kia? Chị thấy mình thật dại dột, ngu ngơ ngay cả khi đã ở bên kia con dốc cuộc đời.
Cũng may, người chồng mà chị từng cho là cục mịch, vụng về, khô khan kia vẫn chưa biết chuyện. Nếu không, không biết có còn lối về cho chị hay không?…

Vết nứt tình yêu

Dường như… em đang trở thành gánh nặng và khối u ám khiến anh mệt mỏi thì phải, tự nhiên…em nghĩ thế.

Nếu như điều đó là sự thật, làm ơn hãy nói với em anh nhé. Em chưa và không bao giờ muốn làm gánh nặng của ai đó, với anh lại càng không. Em cũng chưa và không bao giờ muốn ai chịu đựng mình, điều đó… nó khủng khiếp lắm, anh ạ.

Em đến với anh, tự nguyện và chấp nhận làm người đến sau như một điều hiểu nhiên, không nghĩ rằng mình sẽ và có quyền đòi hỏi ở anh một điều gì đó, nhiều hơn một chút nhớ nhung mơ hồ và vài dòng tin nhắn - có đôi khi là vô thưởng vô phạt, nhưng với em lại là những vết nhớ cứ âm thầm găm vào lòng, để lâu lâu lại lôi nó ra, đọc và cười một mình, để thấy lòng mình bỗng dưng ấm lại, bỗng dưng thấy cuộc sống vẫn ngọt ngào.

Em nhỏ bé lắm, nên chỉ có thể cho anh sự bình yên – những giây phút bình yên ngắn ngủi để khỏa lấp những tiếng thở dài và mỏi mệt của đời thường đang vô tình đẩy con người rời xa nhau. Những lần em được gặp anh chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay. Những lần ta thật sự bình yên bên nhau chỉ đủ đếm bằng phút bằng giây. Và những lần được lắng lòng lại để nhìn thấy anh cười - nụ cười vẹn nguyên như trẻ nhỏ - chỉ đủ đếm bằng khoảnh khắc.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Em nhớ, hầu như mỗi lần bên em, anh luôn mang theo cả công việc, cả những cuộc điện thoại chỉ bàn về một vấn đề nào đó - không có anh và em, và đôi khi anh mang cả những tiếng thở dài não nề lại thật gần bên em. Em… buồn chứ, và đau lắm chứ. Vì… em cũng chỉ là một cô gái bình thường với những mộng ước giản đơn và bình thường như thế. Em không đủ thánh thiện và lòng bao dung để chia sẻ anh với tất tật mọi thứ đến và đi trong cuộc sống của anh - một khoảng trời riêng nào đó mà em mơ hồ không thể chạm vào. 

Nhưng rồi… em đã học cách làm quen với điều đó, học cách không giữ anh cho riêng mình. Học cách im lặng để trôi theo những tiếng thở dài mệt mỏi của anh. Tất cả những điều đó, cũng chỉ để đánh đổi vài giây phút bình yên thực sự cho anh. Em tự bắt mình không được nhõng nhẽo, mè nheo, không được giận hờn vô cớ để anh không phải bận lòng. Vốn dĩ, em mít ướt lắm, nhưng trước anh em luôn cố tỏ ra mình mạnh mẽ, vì anh bảo anh rất sợ nước mắt. Có những khi… em đã khóc, khóc rất thật, anh ạ. Nhưng em quay đi che giấu, quay đi để cất vội chút yếu lòng vội vã, vì đã lỡ hứa với anh sẽ chẳng bao giờ chảy nước mắt khi mình gặp nhau.

Thực ra, em đã giấu đi của chính mình rất nhiều cảm xúc khi đứng trước anh. Ngồi đối diện nhau ở một góc quán nào đó - khi quen khi lạ. Điều chúng ta dành cho nhau chỉ là hai bàn chân tự tìm nhau và khẽ chạm vào nhau, rồi tự mỉm cười với chính mình. Thực ra, em đã muốn nhiều hơn thế… Em đã muốn được nghiêng đầu dựa vào vai anh, một khoảnh khắc như khi em trông chờ nụ cười của anh thôi cũng được. Em đã muốn nép vào anh, để yên tâm thở dài, để tạm khép lại đôi mắt bao đêm dài mất ngủ, và để cảm nhận chút bình yên, ít ỏi thôi, một tí chút thôi, chẳng cần gì nhiều. Có khi, em tham lam nên ước ao một cái ôm dài, một cái xiết tay đủ chặt để em tin mình là của nhau trong giây phút ấy, rồi yên tâm trả anh về với thế giới của riêng anh, không có em trong đó.

Chiều nay, mưa không về. Chiều nay… anh lỡ hẹn. Em lại một mình chơ vơ nơi thềm cửa, chỉ để tìm kiếm một bước chân quen. Em khóc, anh ạ. Không phải vì anh lỗi hẹn, chỉ là khóc thế thôi, để được trở về với chính mình, trở về với em mềm yếu và nhỏ nhoi khi không có anh bên cạnh, chỉ để biết chắc thêm rằng, em đang nhớ anh quay quắt. Em đã cố gắng để quen với việc anh sẽ trễ hẹn, sẽ lỗi hẹn, và sẽ rời xa em bất cứ lúc nào công việc ập đến, mà sao… lòng vẫn đắng đót, mà sao… vẫn thấy quặn đau…

Em lại lật dở lại những dòng tin nhắn, xòe bàn tay đếm những lần anh đã gọi em ngọt ngào: Đằng ấy ơi… Mình dậy chưa?... Bé ơi… Mít ướt ơi… Chào buổi sáng bé Lười… Xin chào người ăn mưa… Em xòe thêm bàn tay nữa đếm những lần anh hờn ghen trẻ nhỏ: Lại làm thơ tặng ai nữa đó? Từ nay không được nắm tay ai nữa nghen… Em nhìn những giọt nắng bên khung cửa, đếm những câu anh dặn dò: Em đừng buồn nhiều nghen. Không được mít ướt nữa đâu đó. Em phải khỏe nghen. Em cười nhiều lên nhé.

Và… em lại cười, nghe lòng mình vụn vỡ. Chẳng bao giờ em định nghĩa được những cảm xúc bên anh. Chẳng bao giờ em gọi tên được tình cảm của mình. Nếu một ngày… anh cảm thấy mệt mỏi… Nếu một lúc nào đó, anh không còn thấy bình yên khi bên em nữa… đừng giấu lòng mình anh nhé. Em sẽ mỉm cười và bước đi, lặng lẽ và nhẹ nhàng như khi em tới. Để anh không cảm thấy chênh vênh, không cảm thấy mình vừa mất đi một thói quen ngọt ngào khi mỗi ngày thức dậy, có ai đó thủ thỉ bên mình: nhớ em hông và biết chắc anh sẽ lại mỉm cười…

Bị ghét vì quá hạnh phúc

(Kiến Thức) - Em vừa nhận công việc ở cơ quan mới. Phòng của em toàn là nữ. Những ngày đầu mới đến, em hay tham gia ngồi “chém gió” với các chị, nghĩ để làm quen và cho hòa đồng.

Em vừa nhận công việc ở cơ quan mới. Phòng của em toàn là nữ. Những ngày đầu mới đến, em hay tham gia ngồi “chém gió” với các chị, nghĩ để làm quen và cho hòa đồng. Các chị tranh nhau tố tội bạn trai, rằng vô tâm, bội bạc... rồi quay qua hỏi xem chuyện riêng của em thế nào. Thấy các chị thân mật, chẳng giấu giếm em có thế nào kể vậy, nhưng ngược với các chị, em toàn khen, ca ngợi người yêu hết lời, rằng chúng em rất hạnh phúc. Có hôm buổi trưa anh ấy tới đón em đi ăn, em cũng mời mọi người đi cùng chiêu đãi, hoặc có quà gì anh tặng đều mang ra chia sẻ... 
Không ngờ, mọi người chẳng những không quý lại còn ghét em, tỏ ra xa lánh, lạnh lùng. Có hôm đang nói chuyện vui vẻ, nhìn thấy em đi vào là im bặt. Lại còn nói xấu sau lưng em, như “chuột sa chĩnh gạo”, “mèo mù vớ cá rán”... Em rất yêu công việc ở đây, không muốn chuyển, nhưng sống cùng những đồng nghiệp thế này vô cùng khó chịu. Em nên đối phó với họ thế nào đây? Lẽ nào em phải bất hạnh họ mới vui lòng? - Nguyễn Phương Thảo (Nam Định).

Cú sốc của anh chồng già có vợ đẹp

Thế là chị và ông đã có tuần trăng mật lãng mạn và trần tục, công khai mà kín đáo giữa sự đùm bọc thương yêu của những người cao tuổi. 

Chị về hưu sớm, khi chưa đầy 50 tuổi. Đang từ một trưởng phòng năng động giờ quanh quẩn trong nhà, ra chợ, làm mấy việc nội trợ linh tinh, chị thấy hụt hẫng kinh khủng. Hai đứa con suốt ngày ở trường, về đến nhà là chui tọt vào phòng riêng, ngày nghỉ thì du hý với bạn bè. Anh, do tính chất công việc nên đi suốt, ít khi ở nhà, mà có ở nhà thì cũng ít chuyện trò, hơn 20 năm hôn nhân, biết hết cả chân tơ, kẽ tóc của nhau, có gì mà nói!.

Rảnh rỗi, chị lên Facebook, đầu tiên thì cũng thích thú với các mối quan hệ vừa ảo, vừa thực, sau dần cũng chán bởi đấy như cái chợ hỗn độn, khoe mình, tự sướng, đố kỵ, nhỏ nhoi, lặt vặt…đủ cả, chị bỏ không ngó ngàng đến nữa. Chị cũng không thích vũ trường ồn ào, tí tởn, cũng chẳng thích các câu lạc bộ sức khỏe, chủ yếu là những ông bà già đang cố chứng tỏ mình còn… xuân sắc.

Chị còn một sự giải trí đó là cái ti vi mà chị chỉ thích xem phim Hàn lâm ly gia cảnh, éo le tình ái. Song, do bị chồng con chê là “thị hiếu của các bà nội trợ” nên chị cũng bỏ nốt.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Một cái đáng ra phải tự hào nhưng chị lại thấy phiền là chị đẹp, trẻ trung hơn rất nhiều so với lứa tuổi sắp lên chức bà ngoại của chị. Chị biết rõ sức hấp dẫn nhan sắc viên mãn của mình nhưng chị cũng quá hiểu cánh đàn ông hiếu sắc, tính cách sở khanh, chị chẳng dại gì mà dây vào cái sự tình ái lằng nhằng, vui phút chốc mà lo dai dẳng, đánh mất sự yên ổn gia đình như chơi.

Phần anh quá yên tâm với vợ đẹp, con ngoan, gia đình hòa thuận nên thản nhiên để ngọn lửa ấy cháy trong bốn bức tường hôn nhân không có ngọn gió nào lọt vào làm bùng lên hoặc thổi tắt nó. Anh thiêm thiếp ngủ trên hạnh phúc của mình, còn sự hào hoa, phong nhã vô cùng linh hoạt của một quý ông anh dành cho đối ngoại.

Ngay lần dự họp tổ dân phố đầu tiên chị đã để lại ấn tượng cho nhiều người, đặc biệt là ông Tổ trưởng dân phố. Ông này cũng hưu non như chị, nhưng phong độ thì chưa hưu. Ông thường lui tới nhà chị, việc “hàng tổng” thôi, khi thì thu tiền nọ, tiền kia, khi thì ủng hộ bão lụt, khi thì đưa bản cam kết này nọ… rồi khi thì chẳng có lý do gì cũng đến, hai người cùng cảnh hưu non tha hồ phung phí quỹ thời gian. Ông có ý định “xây dựng” hình mẫu “Gia đình văn hóa” tại nhà chị nên càng phải lui tới nhiều hơn.

Có một đợt tham quan kết hợp nghỉ dưỡng dành cho các cụ về hưu, ông vận động chị đi cùng. Thế là chị và ông đã có tuần trăng mật lãng mạn và trần tục, công khai mà kín đáo giữa sự đùm bọc thương yêu của những người cao tuổi. Chị cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa khi thấy mình quan trọng, ít nhất là đối với một người.

Rồi danh hiệu “Gia đình văn hóa” cũng đến. Chị được cử đi dự hội nghị từ phường đến quận, cả thành phố nữa, luôn có ông Tổ trưởng dân phố phong độ tháp tùng.

Sự việc chỉ vỡ lở khi bà vợ của ông này tố cáo đòi rút danh hiệu vẻ vang ấy ra khỏi gia đình chị, bà này quan niệm: “Không thể có thứ văn hóa cướp chồng người khác!”.

Dĩ nhiên là anh thoát khỏi tình trạng ngái ngủ hôn nhân bằng một cú sốc,muốn đập phá tất cả một trận cho hả giận. Song, sau một ngày đầu như muốn nổ tung, vùi mình trong phòng riêng, nghĩ lại anh thấy mình cũng có lỗi trong chuyện này, anh trách mình chủ quan, tin rằng vợ anh không bao giờ đánh đổi một hạnh phúc gia đình (dù tẻ nhạt) để đổi lấy niềm vui phù phiếm… Anh cũng không muốn gia đình xáo trộn bởi chuyện chưa phải quá lớn. Anh quyết định lặng lẽ đợi xem chị ứng xử ra sao với lỗi mà chị gây ra…