Về nhà chồng sắp cưới, bí mật kinh hoàng vô tình được phát hiện

Rồi cái ngày mà tôi mong chờ nhất ấy cũng đã đến khi Tân đưa tôi về thăm nhà anh. Nhưng tôi không thể ngờ rằng trong lần đầu tiên về ra mắt gia đình "chồng chưa cưới" ấy, tôi đã phải chứng kiến sự thật phũ phàng về Tân.

Tôi quen Tân khi anh lái xe đưa chú ruột tôi tới tham dự Lễ khai trương hệ thống siêu thị mới do bố mẹ tôi đầu tư và quản lý điều hành. Tân là trợ lý kinh doanh cho chú tôi - một phó tổng giám đốc của công ty kinh doanh thiết bị y tế. Hôm đó anh lái xe bị cảm đột ngột sát giờ khởi hành nên Tân kiêm nhiệm luôn vị trí tài xế đưa chú tôi tới dự lễ.

Giữa nhiều quan khách sang trọng, Tân khá nổi bật bởi chiều cao trên 1m80, lịch lãm trong bộ vest màu xám lông chuột, nụ cười tươi cùng gương mặt rắn rỏi, nam tính. Tôi, cô con gái duy nhất của vợ chồng ông chủ tịch tập đoàn địa ốc và chuỗi siêu thị tiện ích khắp từ Bắc đến Nam đã ngay lập tức như bị trúng "mũi tên tình yêu" khi nhìn thấy Tân. Trong bữa tiệc đứng sang trọng và ấm áp được tổ chức ngay sau Lễ khai trương, nhờ có chú tôi "dẫn dắt" nên tôi và Tân đã nhanh chóng làm quen và trò chuyện khá vui vẻ, thoải mái.

Tân hơn tôi 5 tuổi, quê ở một tỉnh miền Trung. Anh mới chuyển từ một công ty dược về làm việc cho chú tôi mới được gần một năm. Anh nói chuyện khá cuốn hút, hài hước và rất biết "đón ý" phụ nữ. Tân cũng khéo léo giới thiệu cho tôi biết anh chưa có gia đình vì "phụ nữ anh gặp quá nhiều nhưng chưa có ai khiến anh thực sự rung động để quyết định cùng nhau nắm tay đi trọn cuộc đời".

Tàn tiệc, Tân chủ động xin tôi số điện thoại và từ sau buổi gặp gỡ "định mệnh" đó, chúng tôi quấn quít như đôi sam. Qua lời giới thiệu của chú tôi và những lần gặp gỡ khi Tân đến nhà, bố mẹ tôi cũng không ngăn cản gì khi biết chúng tôi có tình cảm với nhau.Chỉ có bố tôi "cảnh báo" tôi rằng không nên vội vã, hãy tỉnh táo để "dò cho rõ ngọn nguồn lạch sông" về Tân và gia đình anh, bởi ông thấy "hơi gờn gợn" khi Tân quan tâm thái quá và sốt sắng trong việc muốn chuyển từ công ty của chú tôi về công ty của bố mẹ tôi để "quản lý và cống hiến cho gia đình vợ".

Yêu nhau được tầm 5,6 tháng, tôi giục Tân đưa tôi về thăm quê anh nhưng hết lần nọ đến lần kia, hết lý do này đến lý do khác được Tân đưa ra để né tránh. Chỉ đến khi tôi làm mặt giận, "doạ" Tân rằng bố mẹ tôi nói sẽ bắt chúng tôi chia tay khi yêu nhau mà không biết quê quán, gia đình của "con rể tương lai" thì Tân mới cuống quít ôm tôi vào lòng, dỗ dành rằng vì nhà Tân nghèo, xập xệ nên anh ngại không dám đưa tôi về nhà. Rồi anh hứa chắc như đinh đóng cột rằng cuối năm nay, khi đã sửa sang xong nhà cửa, anh sẽ đưa tôi về quê anh, thăm gia đình bố mẹ và thưa chuyện với bố mẹ để ông bà lên nhà tôi bàn chuyện cưới hỏi.

Chuyện xảy ra khi tôi và Tân vừa về đến nhà anh được chừng hơn tiếng đồng hồ. Ngay khi bước xuống taxi để đi bộ vào con ngõ nhỏ dẫn vào nhà anh, tôi đã thấy nhiều người làng đổ xô ra nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm. Nắm lấy tay Tân để bớt lo lắng, tôi thấy anh có hành động như định gạt tay tôi ra nhưng sau đấy lại để yên, mặt anh đỏ bừng, căng thẳng, mất hết vẻ nhanh nhẹn, hoạt ngôn thường ngày. Anh đáp lại những lời chào hỏi của mọi người rất gượng gạo và nắm tay tôi lôi đi thật nhanh như muốn trốn chạy một điều gì đó.

Khác với dân làng, bố mẹ Tân đón tôi khá niềm nở, chu đáo. 2 cô em gái anh một cô lấy chồng cách nhà hơn trăm cây số, một cô đang học trung cấp y ở tỉnh nên đều không thu xếp về quê được dịp này...

Nói chuyện với bố mẹ Tân một lúc, tôi lấy trong túi ra một số món quà mà bố mẹ tôi gửi biếu bố mẹ anh. Tân mở túi giúp tôi lấy quà rồi bảo tôi ngồi chơi cùng bố mẹ, anh chạy ù sang nhà mấy đứa bạn thân kẻo lâu lắm anh không có dịp về quê, sợ chiều nay cuối tuần các bạn quay lên tỉnh đi làm thì không kịp chào nhau. Lần đầu tiên về nhà anh, lạ nước lạ cái tôi muốn Tân ở bên cạnh mình, nhưng nghe anh nói vậy, lại cũng không muốn bố mẹ anh nghĩ con trai mình "bị vợ quản" phải "đi thưa về trình" nên vui vẻ gật đầu.

Nói chuyện cùng mẹ anh thêm một lúc, tôi xin phép đi rửa chân tay, mặt mũi vì quãng đường đi lại khá xa. Mẹ anh dẫn tôi ra sân giếng ngay sát bên hiên nhà, cẩn thận kéo dây gầu múc nước đổ đầy chậu cho tôi rồi mới vào nhà.

Rửa mặt tỉnh táo xong thì tôi tha thẩn đi dạo loanh quanh trong khu vườn rộng sai trĩu trịt cây trái của nhà anh, lòng thấy bình yên vô cùng khi thấy những chú chim sâu nhảy nhót lích chích trên vòm lá.

Đi gần đến cuối vườn thì tôi nghe tiếng khóc, rồi tiếng dỗ dành bằng giọng rất quen thuộc. Giọng của Tân, tôi không thể nhầm được và đứng yên lắng tai nghe.

Tân đang dỗ dành ai đó nghe ngọt lịm mà sao với tôi, từng lời nói ấy như từng nhát dao cứa vào lòng, khiến tôi chết lịm ... "em chịu khó chờ anh thêm một thời gian nữa đi, giờ công việc của anh đang rất thuận lợi, kiếm được nhiều tiền lắm. Cưới cô ta xong, anh về quản lý công ty của bố mẹ cô ta thì tiền đếm mỏi tay không hết. Một thời gian anh nắm hết các khách hàng, các đầu mối buôn bán rồi ly hôn với cô ta. Khi đó mình cưới nhau đàng hoàng rồi em sẽ sống trong giàu sang, phú quý. Tin anh và chờ anh nhé, anh chỉ đóng kịch với cô ta thôi chứ cả đời này anh chỉ yêu duy nhất mình em".

Không đủ can đảm để đứng nghe thêm, tôi nặng nề bước từng bước đến góc vườn, nơi Tân đang ôm chặt một cô gái trẻ. Nhìn thấy tôi, Tân sững người rồi đẩy nhanh cô gái ra. Chẳng nói chẳng rằng, tôi tiến sát đến cạnh Tân, thẳng tay tát vào mặt anh ta rồi quay người chạy. Tôi muốn rời xa nơi này, càng nhanh càng tốt, xa vĩnh viễn. 

Sống ê chề vì bị em chồng phát hiện bí mật

Em chồng mang bí mật của tôi nói với mẹ và anh trai. Kể từ đó, tôi sống những ngày tháng khổ sở, uất ức.

Câu chuyện tôi kể ra đây như vết dao cứa vào lòng. Tôi cũng không biết là mình sai hay chồng sai, em chồng tôi sai?

Hơn 7 năm lấy chồng, chúng tôi chưa từng có mâu thuẫn lớn. Những lần cãi vã chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà ở bất cứ gia đình nào cũng có. Tôi vốn không để trong lòng. Suy cho cùng, vợ chồng xác định gắn bó với nhau cả đời không nên so đo tính toán. Tôi cố gắng chấp nhận những điểm chưa được của chồng, nghĩ tích cực hơn để tâm trạng lúc nào cũng vui vẻ.

Chồng tôi là một người chu đáo nhưng cũng khá gia trưởng. Dù có gia đình riêng nhưng với anh, bố mẹ vẫn là số một. Bất cứ công to việc lớn gì trong nhà, người con cả là anh đều đứng ra lo liệu hết.

Anh có một cô em gái và rất yêu thương cô ấy. Từ bé, anh đã nuôi em ăn học rồi xin việc cho em. Thấy tình cảm anh dành cho gia đình, tôi cũng vui lây. Bởi một người đàn ông biết quan tâm người thân thì họ cũng sẽ coi trọng vợ con của mình.

Song e che vi bi em chong phat hien bi mat

Uất ức vì mẹ chồng soi mói, tôi mang chuyện kể với bạn bè rồi lãnh hậu quả. Ảnh minh họa. Nguồn: Pxfuel

Thế nhưng mẹ chồng lại có phần trái tính trái nết. Mẹ là người khá bảo thủ và luôn soi mói con dâu. Mỗi lần tôi làm gì, đi đâu, mẹ đều hỏi đến tận cùng. Tôi đi uống cà phê với bạn bè, mẹ cũng nói bóng nói gió. Có lần tôi ra ngoài tiếp khách và uống vài chén rượu, mẹ nói mấy ngày không thôi.

Mẹ không cho phép tôi giữ tiền lương của chồng. Mẹ yêu cầu con trai chỉ được đưa tiền sinh hoạt cho vợ, tiền dư ra phải đưa mẹ quản. Nhưng tôi sao có thể chấp nhận yêu cầu vô lý đó. Tôi mang chuyện ý kiến với chồng nhưng anh không mảy may nói một lời. Đối với anh, mọi điều mẹ nói đều đúng.

Thái độ của anh khiến tôi hiểu trong gia đình này, tôi mãi chỉ là người dưng. Anh đưa tiền cho mẹ nhưng lại không nghĩ tôi mới là người phải lo lắng mọi việc trong gia đình. Con còn nhỏ, không lẽ mỗi lần con ốm đau, tôi đều hỏi tiền từ mẹ chồng?

Tôi thường mang chuyện mẹ chồng, gia đình tâm sự với hội chị em. Ngoài tâm sự ở quán cà phê, chúng tôi còn lập nhóm chát trên mạng. Ở nhóm đó, chị em như được cởi tấm lòng. Ai có chuyện gì trong nhà là xả hết. Tôi từng nói những chuyện không hay về gia đình mình và than phiền về mẹ chồng, em chồng.

Lúc nóng giận, tôi như núi lửa tuôn hết ra những ấm ức trong lòng bằng lời lẽ khó nghe. Và tôi thật không ngờ em chồng biết tất cả những chuyện đó do một lần mượn máy tính của tôi làm việc.

Sau khi đọc xong tin nhắn, em chồng còn chụp màn hình gửi cho tôi để dọa. Dù tôi van xin em đừng nói với chồng và giải thích rằng đó chỉ là lời nói lúc nóng giận, em vẫn không bỏ qua. Em gửi toàn bộ hình ảnh đó cho mẹ và anh trai đọc.

Mẹ chồng vì tức mà lên cơn đau tim rồi ngất. Cả nhà tôi đưa mẹ vào viện cấp cứu. Lúc tỉnh dậy, mẹ cho tôi hai bạt tai, nói tôi là đứa con dâu mất nết. Mẹ bắt tôi quỳ gối xin lỗi, tôi cũng cắn răng chịu đựng.

Những ngày sau đó, tôi sống ê chề, khổ sở. Chỉ cần tôi có ý kiến là chồng bắt “ngậm miệng”. Anh nói người con dâu, người vợ như tôi không có tư cách lên tiếng trong gia đình anh.

Nghĩ cho cùng, dù tôi có quá lời về mẹ chồng với bạn bè thì đó cũng là chuyện có thể thông cảm. Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu đâu phải chuyện hiếm. Làm đàn ông, làm chồng lẽ ra anh phải hiểu điều đó hơn ai hết. Nhưng bởi anh gia trưởng, bởi anh chưa từng coi tôi là người nhà nên sự việc mới đi quá xa.

Anh bắt tôi nói rõ mọi chuyện với bố mẹ đẻ và yêu cầu gia đình tôi lên xin lỗi mẹ anh. Nếu tôi không làm theo, anh sẽ đưa ra hết bằng chứng tôi hỗn xược rồi "trả về" nhà mẹ đẻ.

Hơn 7 năm bên nhau, tôi không tin chồng lại hành xử thiếu suy nghĩ như vậy. Tôi đã nín nhịn suốt những năm qua thế nào, anh là người hiểu hơn ai hết. Chỉ vì vài lời nói xấu mẹ chồng, em chồng trên mạng mà giờ đây tôi phải chịu nhục thế này sao?

Trong đầu tôi mông lung không biết phải làm thế nào? Nghĩ đến bố mẹ mang nặng đẻ đau, mong gả con gái vào nhà tốt, tôi lại trào nước mắt. Không lẽ tôi thực sự phải ly hôn?

Tôi bị ép đi xem mắt, vừa gặp đối phương tôi "đứng hình" vì...

Đang yên lành thì bỗng dưng bố mẹ gọi tôi về xem mắt. Bố mẹ bảo không để cho tôi chọn người yêu nữa, mà ép tôi phải cưới người ông bà chọn lựa sẵn.

Tôi ở lại thành phố làm việc sau khi tốt nghiệp đại học. Trong một lần tham dự buổi họp mặt với bạn bè, tôi tình cờ gặp bạn gái. Trò chuyện với em, tôi thấy rất hợp và hứng thú. Điều quan trọng hơn, em lại ở cùng thị trấn với tôi nhưng trước đó lại không hề quen biết. Tôi nghĩ đúng là duyên trời định nên lập tức tỏ tình và được chấp nhận ngay.

Yêu nhau được nửa năm, em đưa tôi về ra mắt bố mẹ. Nhưng ngay trong lần đầu gặp mặt, mẹ em đã đưa ra yêu cầu rất cao: "Cháu mà muốn cưới cái Tr. thì phải có nhà cửa ở thành phố, nếu không thì đừng để hai đứa mất thời gian". Nghe xong câu nói đó, tôi thấy thất vọng tràn trề. Bởi tôi vừa ra trường làm gì có nhiều tiền như thế, hơn nữa, bố mẹ tôi chỉ làm công ăn lương bình thường, không có điều kiện mua nhà ở thành phố cho tôi. Mọi thứ tôi phải tự lập kể từ khi ra trường. 

Cô hàng xóm muốn cho vợ chồng tôi thừa kế nhà kèm đề nghị

Tôi hiểu tâm trạng và mong ước của cô hàng xóm nhưng điều cô đề nghị vẫn làm tôi bối rối.

Cô Hân là hàng xóm gần gũi, thân thiết với gia đình tôi. Cô ấy không chồng không con, cuộc sống khá giả nhưng hiu quạnh. Khi rảnh rỗi, cô ấy đều sang nhà tôi chơi.

Cô Hân thương 2 đứa con của tôi lắm. Khi tôi bận, cô ấy đều xung phong đưa đón, chăm sóc 2 đứa nhỏ giúp. Cô ấy còn hay mua quần áo và sữa cho 2 đứa bé như thể bà nội ruột thịt vậy. Cô Hân hay nói đã về hưu, tiền bạc chẳng thiếu, chỉ thiếu tình cảm thôi. Thương cô Hân nên khi nhà có gì ăn ngon, tôi đều đem qua cho cô ấy. Mấy lần cô bị bệnh, vợ chồng tôi cũng săn sóc, thuốc thang như người nhà.