Trung Quốc thử nghiệm chó robot dẫn đường hỗ trợ người khiếm thị

Một nhóm nghiên cứu ở thành phố Thượng Hải (Trung Quốc) đang phát triển chó robot dẫn đường, tích hợp công nghệ trí tuệ nhân tạo (AI), giúp người khiếm thị di chuyển thuận tiện hơn.

Trung Quoc thu nghiem cho robot dan duong ho tro nguoi khiem thi

Chú chó robot dẫn đường được tích hợp công nghệ AI. Ảnh: Reuters

Chó robot này hiện đang trong giai đoạn thử nghiệm trên thực tế tại Thượng Hải. Chó robot có kích thước tương đương chó thật, song có 6 chân, giúp chúng đi lại uyển chuyển và ổn định tối đa.

Nhờ được tích hợp công nghệ AI vào tính năng nhận diện giọng nói, chó robot có thể “nghe thấy” và “đáp lại” câu lệnh của người khiếm thị. Ngoài ra, nhờ công nghệ AI cùng hệ thống camera và cảm biến, chó robot có thể lập kế hoạch đường đi và điều hướng khi tham gia giao thông, trong đó có cả khả năng nhận diện tín hiệu đèn giao thông. Đây là những điều mà chó dẫn đường thông thường không làm được.

Chó robot dẫn đường cũng đang được nghiên cứu phát triển ở nhiều nước, trong đó có Australia và Anh.

Chị dâu xin ra ở riêng và bắt chồng ký vào bản cam kết

Nhìn anh ấm ức ký vào bản cam kết mà tôi vừa buồn cười vừa giận. Phải chi anh sống tốt hơn với vợ thì đã không đến nông nỗi này.

Chị Tuyền về làm dâu nhà tôi được 3 tháng nay. Chị ấy trầm tính, ít tâm sự thổ lộ chuyện gì cho tôi và mẹ nghe. Trong dịp Tết này, chị ấy phụ mẹ tôi dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng, tiếp khách. Ai đến, chị đều ra chào hỏi lễ phép nên trong mắt tôi và bố mẹ, chị vẫn là một cô con dâu tốt.

Chỉ có điều, anh tôi quá ham nhậu nhẹt, bạn bè. Một tuần, anh ấy đi nhậu hết 4 buổi tối, có khi nhậu say đến mức không tự đi về nổi, phải nhờ bạn chở về. Chị Tuyền vẫn lau mình, dọn dẹp đống nôn ói của chồng mà không một lời kêu ca, trách móc. 3 tháng nay, tôi chưa từng thấy anh chị cãi vã, mâu thuẫn với nhau.

Chi dau xin ra o rieng va bat chong ky vao ban cam ket
Chị dâu đưa bản cam kết, yêu cầu chồng ký vào. (Ảnh minh họa)

Thế mà giờ, chị dâu đột ngột đòi ra ở riêng, nếu không thì ly hôn. Chị ấy cứng rắn đưa bản cam kết, bảo anh tôi ký vào. Anh tôi đọc xong thì vứt toẹt xuống bàn rồi bỏ đi nhậu tiếp. Tôi cầm lên đọc, thấy chị dâu yêu cầu chồng không được đi nhậu nhiều nữa, một tuần chỉ đi tối đa 2 buổi. Dành thời gian cho vợ, chăm sóc và chia sẻ tâm sự, công việc nhà cửa cùng vợ. Tiền lương phải đưa hết cho vợ giữ, không được cất giữ rồi tiêu xài phung phí.

Tôi hỏi, chị dâu mới bật khóc, nói 3 tháng nay, chồng không hề đưa tiền cho chị. Tiền mua sắm đồ đạc, biếu nội ngoại trong dịp Tết đều là tiền lương của chị. Hơn nữa, anh tôi đi nhậu quá nhiều, số lần trò chuyện, tâm sự của 2 vợ chồng hiếm hoi, ít ỏi đến đáng thương. Chị Tuyền muốn chuyển ra ngoài ở riêng để chồng sống có trách nhiệm với vợ hơn; chứ sống mãi kiểu này, chị sợ bản thân không chịu đựng nổi sự vô tâm từ chồng.

Bố mẹ tôi nghe chị than thở trong nước mắt mới biết rõ cuộc sống hôn nhân của con trai mình. Ông bà giận dữ gọi điện, bảo con trai về gấp để bàn chuyện gia đình. Ông bà giáo huấn con trai một trận và bảo vợ chồng anh phải ra ngoài ở riêng vào giữa năm nay. Ông bà sẽ cho anh chị 400 triệu, còn lại thì anh chị tự lo liệu.

Anh tôi chưng hửng vì bị bố mẹ đuổi thẳng cổ. Nhìn anh ấm ức ký vào bản cam kết mà tôi vừa buồn cười vừa giận. Phải chi anh sống tốt hơn với vợ thì đã không đến nông nỗi này. Chỉ sợ ra ở riêng rồi, anh vẫn không thay đổi thì tội chị dâu tôi quá.

Ấn Độ khai trương tổ hợp 9 tòa nhà 9.000 tỷ đồng

Tòa nhà Surat Diamond Bourse là sàn giao dịch kim cương nằm ở Gujarat, Ấn Độ. Khu phức hợp gồm 9 tòa nhà, mỗi tòa 16 tầng, có diện tích hơn 14ha.

 Mới đây, một tổ hợp tòa nhà văn phòng lớn nhất thế giới đã được khai trương tại Ấn Độ. Thủ tướng nước này Narendra Modi đã cắt băng khánh thành tòa nhà Surat Diamond Bourse.

Tòa nhà Surat Diamond Bourse là sàn giao dịch kim cương nằm ở Gujarat, Ấn Độ. Khu phức hợp gồm 9 tòa nhà, mỗi tòa 16 tầng, có diện tích hơn 14ha. Các tòa nhà này được kết nối bằng một hành lang rộng 7m. Tòa nhà có 131 thang máy và là trung tâm buôn bán kim cương thứ hai của Ấn Độ.

Sau chuyến thăm nhà người yêu cũ, tôi sống trong dằn vặt

Có dịp đến quê hương của người yêu cũ nên tôi đến nhà thăm bố mẹ anh - những người đã từng đối xử với tôi rất tốt.,

Tôi và Khoa từng có thời gian 3 năm bên nhau. Tuy khoảng cách địa lý 2 quê hương khá xa nhưng chúng tôi vẫn luôn hướng về nhau, giữ trọn tình cảm thủy chung. Trong 3 năm đó, vào dịp lễ, Khoa lại đến quê tôi ở lại vài ngày. Chúng tôi đi ăn, đi chơi, tận hưởng thời gian bên nhau ngắn ngủi. Vào dịp Tết, tôi lại đến quê hương của Khoa, ở lại nhà anh và được bố mẹ anh đối xử như dâu con trong nhà. Họ trân trọng, yêu thương, dành những gì ngon, tốt nhất cho tôi. Chúng tôi đã bàn đến chuyện cưới hỏi với mong muốn tương lai sẽ được ở bên nhau trọn đời.

Nhưng rồi vào một ngày tháng 6 năm ngoái, tôi nhận được tin nhắn chia tay từ Khoa. Không một lý do, không dài dòng, chỉ vỏn vẹn vài chữ ngắn ngủi, thông báo anh không còn yêu tôi nữa nên chia tay và mong tôi sớm tìm được hạnh phúc. Tôi điên cuồng gọi lại vào điện thoại anh nhưng đều không liên lạc được.

Sau chuyen tham nha nguoi yeu cu, toi song trong dan vat
Tôi sống trong nước mắt sau lần đến nhà người yêu cũ. (Ảnh minh họa)

Tôi đã định tìm đến tận nhà anh để hỏi cho ra lẽ nhưng bị bố mẹ cấm cản. Bố mẹ tôi nói bị bạn trai chủ động chia tay đã là một điều xấu hổ; tìm đến tận nhà để van xin, níu kéo thì càng nhục nhã hơn. Thế là tôi ôm nỗi đau khổ đó đến tận bây giờ.

Vào chủ nhật tuần trước, tôi có dịp đến quê hương của người yêu cũ. Đắn đo mãi, tôi quyết định ghé đến nhà anh, thăm bố mẹ anh, những người từng đối xử với tôi rất tốt.

  Thấy tôi đến, họ mừng rỡ lẫn kinh ngạc, mời tôi vào nhà. Mẹ anh nắm tay tôi, đôi mắt rưng rưng, bảo cứ nghĩ cả đời này không còn được gặp tôi nữa. Vừa vào nhà, tôi đã bàng hoàng rồi quỵ ngã khi thấy tấm ảnh thờ của Khoa.

Bố anh bảo hồi đó, anh bị tai nạn giao thông rất nặng nhưng không cho ai báo tin cho tôi biết vì sợ tôi lo lắng. Đến khi hấp hối, anh vẫn nhờ người nhắn lời chia tay đến tôi để tôi quên anh đi mà tìm hạnh phúc mới. Tôi đau đớn ôm lấy ảnh Khoa mà khóc nấc lên. Vậy mà mấy tháng nay, tôi luôn hận thù anh. Có ai ngờ, lần gặp gỡ này đã là lần tiễn biệt cuối cùng.

Từ hôm đó đến nay, tôi sống trong nước mắt. Bố mẹ tôi biết chuyện cũng tự trách bản thân hồ đồ, phải chi cứ để tôi tìm đến gặp Khoa thì có lẽ mọi chuyện đã được sáng tỏ, ông bà cũng không phải hối hận như bây giờ. Phải làm sao để tôi vượt qua nỗi mất mát quá lớn này đây?