Tờ đơn ly hôn

Hai năm trôi qua, cũng có thêm vài lần cô khóc vì giận, nhưng lá đơn nằm dưới ngăn áo quần thì cô đã xé đi.

Rất nhiều hứa hẹn sống đẹp được thốt ra và thật sự là ai cũng sẵn sàng thực hiện, nhưng cuộc sống thường ngày nhiều điều chi phối.
Anh có thói quen phóng xe thẳng vô nhà rồi mới tắt máy, dù nhiều lần cô nói mình không chịu được mùi xăng bức bí trong nhà và cả dấu vết bánh xe cùng đế giày của anh in đậm trên nền gạch hoa mà cô vừa lau láng bóng. Về tới nhà là anh bật ti vi trong phòng khách, cho dù con đang ngủ trong nôi gần đó. Rồi, anh ngay lập tức đi thẳng vô phòng tắm. Liếc mắt qua món trứng kho tàu cô dọn ra mâm, anh phẩy tay: “Ngày nào cơm văn phòng bữa trưa cũng có món này”. Trời mưa, không có nắng, áo quần phơi bốc mùi, anh cầm đưa lên mũi rồi nhăn mặt: “Em giặt cái này không sạch”...
Riết rồi cô chẳng buồn phản ứng nữa, viết lá đơn ly hôn để trên bàn, cô xách vali bế con về nhà má. Má im lặng nghe cô kể tội chồng, rồi từ tốn: “Chỉ vậy thôi hả con?”. Cô cười khổ, còn gì khác nữa?
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Má ôm vai cô: “Nhà mình đã có chị Hai nuôi con một mình rồi, thêm con nữa thì má biết nói năng sao với hàng xóm láng giềng. Con thương má thì hãy quay về, vợ chồng có khi này khi kia”.
Nước mắt cô lã chã, chẳng lẽ vì nhà mình đã có chị Hai ly hôn mà cô phải chịu đựng suốt đời sao? Má thở dài: “Con hãy cố gắng một hai năm nữa, nếu vẫn không chịu được thì má sẽ không năn nỉ con thêm ngày nào”.
Cô bế con quay về, trong lòng tự nhủ, tối đa là hai năm nữa thôi, từ nay là chuỗi ngày hy sinh vì má. Tờ đơn ly hôn vẫn còn nằm trên bàn, chữ ký của cô vẫn còn in đậm. Cô xếp nó lại cất sâu dưới đáy tủ áo quần. Để đó, sau hai năm nữa, cô không xé đi vì không muốn mất công viết lại.
Má tới thăm vợ chồng cô thường xuyên hơn. Má chồng cũng vậy. Má chồng đi lui đi tới dọn dẹp cái này cái kia rồi la mắng con trai không biết phụ vợ một tay. Chồng cô nhún vai cười, cái kiểu cười nhạo thiên hạ được voi đòi tiên. Má chồng hạ giọng ngọt ngào mà nhấn từng tiếng: “Bình đẳng cho nên đàn bà thời nay hai vai gánh hai gánh đó con à, vừa việc nhà vừa việc cơ quan, coi như phải làm việc gấp đôi”.
Chủ nhật, hai người mẹ lại rủ nhau tới như thường lệ. Hai người mẹ chứng kiến chồng cô đang lấy áo quần từ máy giặt xỏ vô móc rồi phơi lên dây. Lần đầu tiên chồng cô làm việc này nên khi móc treo lên dây rồi thì ai nhìn cũng buồn cười vì áo quần xộc xệch. Trái với thường ngày ti vi lúc nào cũng oang oang, giờ thì im lặng, chỉ giọng chồng nhỏ nhẹ: “Em đi chợ sớm cho mát, để anh giữ con, lau nhà cho”.
Hai người mẹ kín đáo nhìn nhau cười, cái cười ý nói "tưởng vừa giữ con vừa lau nhà mà dễ à". Nhưng biết nói vậy và tâm thế sẵn sàng giúp vợ là tốt hơn nhiều rồi. Má chồng hỏi to: “Hai đứa ăn sáng chưa?”. Cô mỉm cười, lâu lắm rồi mới thấy cô cười tươi tắn: “Dạ Chủ nhật tụi con thường ăn trễ lắm”, rồi cô quay qua chồng: “Anh thích ăn gì để em mua?”. Chồng trả lời bằng giọng của người dễ tính: “Em thích ăn gì thì anh cũng thích ăn món đó”. Hai người mẹ lại nhìn nhau cười.
Hai năm trôi qua, cũng có thêm vài lần cô khóc vì giận, nhưng lá đơn nằm dưới ngăn áo quần thì cô đã xé đi. Hàng xóm trầm trồ hiếm thấy nhà ai như vợ chồng cô, hai bà sui mà giống bạn bè.
Mỗi khi cô bế con về thăm, má thường kể: “Hồi đó, nghe chị Hai con khóc lóc kể tội chồng, má cũng qua gặp bà sui để bàn chuyện hàn gắn cho hai đứa, nhưng mà... Con thật may mắn có được mẹ chồng thương dâu thương cháu”.

Cụ ông truân chuyên “yêu lần nữa“

Chặng cuối cuộc đời, hai người đều lẻ chiếc, tình xưa trỗi dậy, họ tìm đến với nhau, mong muốn được bên nhau...

Chuyện các cụ góa vợ, góa chồng muốn đi bước nữa dường như là điều nghịch lý, khó chấp nhận với con cháu. Nhưng tình yêu luôn có lý lẽ riêng của nó… Nhu cầu chính đáng của các cụ mâu thuẫn với định kiến của con cháu, của xã hội và bao cảnh cười ra nước mắt cũng từ đó mà phát sinh.

Yêu lần nữa

Ở vùng miền núi A Lưới (tỉnh Thừa Thiên Huế) có những người già cô đơn, dù con cháu đề huề nhưng vẫn băng rừng, vượt suối về ở với người tình để gần gũi, chăm sóc nhau khi tuổi xế chiều… Chuyện của bà Tuyết – ông Quỳnh Hoàng là một ví dụ.

Một ngày sau khi đi chợ về, bà Tuyết họp các con, tuyên bố là không ở nhà nữa, sẽ về nhà ông Quỳnh Hoàng - một nghệ nhân làm khèn nức tiếng ở xã A Ngo để “tiện bề chăm sóc nhau”.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Ông Quỳnh Hoàng là một nghệ nhân làm khèn nổi tiếng không chỉ ở huyện A Lưới mà còn được các nghệ nhân vùng khác biết đến. Ông tâm sự: “Miềng biết Kăn Tuyết (bà Tuyết) đã lâu, từ hồi trai trẻ. Vợ miềng mất sớm, miềng ở vậy nuôi con khôn lớn. Hôm đó, miềng ngồi ở nhà, buổi chiều buồn mang khèn ra thổi, Kăn Tuyết nghe rồi theo về”.

Bà Tuyết giãi bày cũng mến ông Quỳnh Hoàng từ thời trẻ. Nhà bà với ông Quỳnh Hoàng vốn gần nhau. Rồi chiến tranh phiêu bạt, họ xa cách từ ấy. Chặng cuối cuộc đời, hai người đều lẻ chiếc, tình xưa trỗi dậy, họ tìm đến với nhau, mong muốn được bên nhau...

Tương tự, chuyện tình của cụ Mai Trọng Điệp (85 tuổi, trú xóm 6, xã Phúc Trạch, huyện Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh) và người vợ ít hơn mình 35 tuổi cũng gây xôn xao một thời. Giữa năm 2010, trong một lần đi đám giỗ nhà hàng xóm, cụ Điệp gặp bà Cao Thị Thủy (50 tuổi). Vẻ hiền hậu, đoan trang của bà Thủy đã “hút hồn” cụ. Kể từ đó cụ ngày đêm “thầm thương, trộm nhớ” người phụ nữ này. Biết cụ Điệp có tình cảm đặc biệt với bà Thủy nên lũ trẻ con trong xóm thường xuyên trêu đùa, gán ghép hai người với nhau.

Con cháu cụ Điệp phản đối kịch liệt nhưng họ hàng của bà Thủy lại tán thành chuyện tình cảm của bà với cụ ông 85 tuổi. Được sự ủng hộ đó, cụ Điệp mừng rỡ chuyển hẳn đến ở nhà bà Thủy. Tuy nhiên, các con cụ Điệp vẫn không chịu, họ kéo đến nhà bà Thủy ép bố về. Để con cháu không thể ngăn cản mình nữa, cụ Điệp quyết định ra xã đăng ký kết hôn với “người thương”.

Qua hơn hai năm trời sóng gió, cụ Điệp và bà Thủy tổ chức một đám cưới nhỏ ấm cúng trước sự chứng kiến, chúc phúc của hàng xóm láng giềng. Hàng ngày, người dân thấy hai người cùng làm vườn, nấu ăn và chăm sóc nhau, rủ rỉ chuyện trò không khác gì các cặp vợ chồng trẻ.

Trân trọng những gì đã có trong tuổi xế chiều, nên các cung bậc tình cảm dành cho bà Thủy và những khó khăn, trở ngại hai người phải vượt qua trong quá trình xây dựng hạnh phúc, đều được cụ Điệp ghi lại trong nhật ký. Với cụ Điệp và bà Thủy, cuốn nhật ký chính là bằng chứng về tình yêu đẹp của hai người.

Lang thang… miễn có nhau trong đời

Cộng đồng từng xót xa khi hình ảnh đôi bạn tình co ro đón Tết ở gầm cầu vượt Ngã Tư Vọng (Hà Nội) vì bị các con “cấm duyên”. Câu chuyện mà cụ ông Chu Quang Hậu (SN 1933) chia sẻ khiến không ít người ngậm ngùi.

"Tổ ấm” dưới gầm cầu của cụ Chu Quang Hậu dịp Tết Nguyên đán 2014.
"Tổ ấm” dưới gầm cầu của cụ Chu Quang Hậu dịp Tết Nguyên đán 2014.
Sau khi người vợ qua đời, các con lớn khôn, cụ Hậu bán toàn bộ gia sản, đất đai và chia đều cho các con. Cụ về ở với con cả được một thời gian thì quen bà Nguyễn Thị Hợp (SN 1958). Hai người lẻ đôi đến với nhau bằng tình thương, sự cảm thông, chia sẻ nhưng khi hay tin, họ bị các con cụ Hậu phản đối quyết liệt. Những người con còn tuyên bố, nếu cụ lấy bà thì sẽ phải tự lo, tự chịu trách nhiệm.

Thế nên, suốt 14 năm, đôi vợ chồng già rời mảnh đất chôn nhau cắt rốn Sơn Tây, lang thang phiêu bạt, khi Hà Nội, lúc Hòa Bình. Công việc của họ là làm mướn, nhặt rác... Nhưng chân bà Hợp ngày càng bị sưng tấy và đau nặng, không đi lại được nên cụ Hậu phải ở cạnh trông nom bà, không đi nhặt rác, làm thuê nữa. Tết Nguyên đán Giáp Ngọ vừa qua, hai ông bà quyết định đưa nhau ra khu vực cầu vượt Ngã Tư Vọng sống qua ngày. Trước cảnh ngộ éo le của đôi bạn già, lãnh đạo phường sở tại đã tạo điều kiện đưa hai người vào Trung tâm Bảo trợ xã hội số 1 chăm sóc.

Trước đó mấy năm, dư luận “nổi sóng” khi một trang báo điện tử đăng tải loạt bài về chuyện tình của “nàng 87 và chàng 36”. Thậm chí lãnh đạo địa phương đã phải vào cuộc nhiều lần để tìm hiểu thực, hư chuyện tình này. Giàng A Linh - người tình trẻ của cụ bà được đưa xuống Hà Nội, khám tại Viện Sức khỏe tâm thần, Bệnh viện Bạch Mai và được kết luận không hề mắc bệnh tâm thần.

Năm 2013, cụ bà Hạng Thị Sông bị “nhốt” ở nhà con trai. Dù cụ Sông và anh Linh giãi bày thực sự có tình cảm với nhau nhưng con cụ vẫn ái ngại cho rằng: “Mẹ mình già rồi mà vẫn thích trai trẻ, làm xấu mặt cả nhà. Nhà ta ngượng với làng bản lắm rồi”…

Đủ “chiêu”… tìm vợ

Ông Nguyễn Tuấn Ngọc, Giám đốc Trung tâm Chăm sóc người cao tuổi Thiên Đức (Đông Ngạc, huyện Từ Liêm, Hà Nội) cho biết, Trung tâm của ông có gần 200 cụ già tuổi từ 50 trở lên, trong đó có nhiều người vẫn còn khỏe mạnh (chiếm khoảng 20%). Trong số những cụ tới Trung tâm có một câu chuyện hy hữu làm ông nhớ mãi.

Đó là chuyện cụ ông đã ngoài 70 tuổi, có điều kiện kinh tế khá giả, con cháu đề huề, nhưng cụ vẫn không cảm thấy vui vẻ, thoải mái bởi người vợ, người bạn tri kỉ của cụ đã mất, để cụ phòng không lẻ bóng.

Vài năm sau khi vợ mất, không chịu được cảnh cô đơn, cụ có ý định tái hôn với người phụ nữ góa bụa kém mình chục tuổi cùng sinh hoạt trong câu lạc bộ dưỡng sinh của phường. Tuy nhiên, mong muốn này của cụ bị con cháu phản đối kịch liệt vì cho rằng ở cái tuổi thất thập mà cụ còn kết hôn thì chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ. Họ tìm mọi cách cách ly cụ với “đối tượng”, đồng thời ra sức khuyên răn cụ phải “giữ gìn” để không gây ảnh hưởng đến con cháu.

Một bên là tình riêng, một bên là con cháu, cụ chọn giải pháp vào trại dưỡng lão để có cơ hội sống như ý mình. “Cụ đã chủ động đề nghị các con đưa vào trại dưỡng lão cho đỡ buồn, nhưng kỳ thực là cụ muốn tìm được bạn tâm giao” - ông Ngọc cho hay.

Con cháu cụ sau một thời gian thấy tinh thần cụ phấn chấn hẳn lên nhờ được ở bên “bạn lòng” nên đã chấp nhận cho cụ “cặp kè” với người phụ nữ kia. Thậm chí, con cháu hai bên gia đình còn gặp mặt, thống nhất để hai cụ nương tựa vào nhau lúc về già vì “con chăm cha không bằng bà chăm ông” và hai cụ đã được đàng hoàng về ở với nhau.

Ông Ngọc cũng chia sẻ, thực tế không ít cụ bị con cháu gửi vào trung tâm chăm sóc người cao tuổi là để cách ly với người tình. Sự thiếu cảm thông, thái độ gay gắt của con cháu nhiều khi đẩy các cụ vào tình thế “cười ra nước mắt”. Đơn cử có trường hợp cụ ông đòi cưới cô bán phở bằng tuổi con mình. Khi con cái ngăn cản quyết liệt, cụ đã lén lút “đi lại” với cô này khiến cả khu phố được dịp xôn xao bàn tán, còn con cháu đau đầu vì nghĩ rằng “cụ càng già càng mất nết!”.

Còn nhiều chuyện cảm động và cả chuyện bi hài về những người đơn bóng lúc tuổi già tự xoay xở trên đường tìm kiếm người tình, vừa để có bạn tâm giao, vừa đáp ứng nhu cầu tình dục. Phòng Cấp cứu, Phòng khám nam khoa của Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội không ít lần tiếp nhận những trường hợp bệnh nhân trên 50 tuổi, thậm chí gần 60 tuổi bị tổn thương vùng kín hoặc gặp các sự cố khác vì quan hệ tình dục...

Các nhà tâm lý xã hội cho rằng đã tới lúc xã hội cần thay đổi cách nhìn nhận cực đoan để giúp người cao tuổi có thêm cơ hội hiện thực hóa nhu cầu chính đáng của mình một cách đàng hoàng, như một lẽ thường trong cuộc sống hiện đại…

Tôi có điên đâu mà chung chồng với người khác?

Tôi nhìn người đàn ông mà mình đã từng biết, từng yêu thương, tôn thờ; bất giác thấy lòng trào lên một sự khinh bỉ rất khó tả. 

Nếu tính cả những năm tháng học phổ thông thì chúng tôi đã biết nhau đến 12 năm trước khi cưới. Cộng thêm 8 năm vợ chồng thì tôi và Nguyên đã có với nhau tròn 20 năm kỷ niệm vui buồn.

Trước cột mốc kỷ niệm 8 năm ngày cưới, tôi không bao giờ có suy nghĩ rằng đến một lúc nào đó tình cảm giữa chúng tôi sẽ phai nhạt. Ấy vậy mà bây giờ điều đó đã xảy ra.

Đau hơn cho tôi là nó xảy ra đã mấy năm nay chứ không phải chỉ mới một ngày, một buổi. Trong khi vẫn đóng tròn vai một người chồng thủy chung, một người cha tận tụy thì bên ngoài Nguyên đã có người đàn bà khác. Mối tình của họ đã đơm hoa kết quả là một đứa con gái 3 tuổi.

Nếu như mẹ tôi không đột ngột bị bệnh khiến hai mẹ con phải rút ngắn chuyến nghỉ mát ở Nha Trang thì tôi còn bị lừa phỉnh không biết đến bao giờ. Không muốn Nguyên lo lắng, tôi đã không báo trước cho anh biết là hai mẹ con sẽ về trong đêm.

6h sáng, tôi về đến nhà. Bấm chuông mãi vẫn không thấy Nguyên ra mở cửa, tôi tưởng anh ngủ say nên phải tự vào. Trầy trật mãi tôi mới mở hết 6 lớp khóa cửa để vào nhà.

Định bụng sẽ trách chồng sao ngủ say như vậy, lỡ trộm vào khuân hết thì sao nhưng tôi tìm khắp nhà trên, nhà dưới vẫn không thấy Nguyên đâu. Tôi xem tủ quần áo, thấy mất mấy bộ. Chiếc va li nhỏ cũng biến mất. Anh đi đâu mà phải đem theo quần áo?

Tôi bắt đầu nghi ngờ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh gọi điện cho Nguyên. Giọng anh ngái ngủ: “Gọi sớm vậy em? Hai mẹ con không tắm biển sao?”. Tôi nói dối Nha Trang đang mưa nên sáng nay tôi và cu Bi không tắm biển rồi hỏi anh: “Cu Bi hỏi ba có ôm con gấu của nó ngủ không kìa…”. Giọng Nguyên như có tiếng cười: “Nói với con anh đang nằm ngủ bên phòng của nó luôn nè. Nhớ thằng nhóc kinh khủng. Thôi, hai mẹ con chơi vui nghen, anh dậy sửa soạn đi làm đây”.

Tôi nghe tiếng anh hôn gió hai mẹ con trong điện thoại mà sôi ruột. Anh dám nói dối thì chắc chắn là có điều mờ ám. Tôi bắt đầu lục tung khắp nhà, từng ngăn tủ, từng cái túi quần, túi áo; những quyển sổ ghi chép đều bị tôi lật tung lên. Tôi mở cả máy tính của anh để tìm.

Kết quả là tôi tìm thấy bức ảnh một người phụ nữ bế đứa trẻ trong bìa một quyển sổ. Bức ảnh đó tôi cũng tìm thấy trong máy tính của anh. Nó được lưu với tên “beTran”. Tôi mơ hồ cảm thấy có mối liên hệ nào đó giữa chồng mình và mẹ con người phụ nữ ấy.

Tôi quyết định để bức ảnh vào chỗ cũ sau khi đã lấy file hình từ máy tính. Rồi tôi gọi điện đến công ty anh, giả giọng người khác xin gặp anh. Câu trả lời dành cho tôi là anh nghỉ phép, 3 ngày nữa mới đi làm trở lại. Hay thật, theo dự kiến 4 ngày nữa mẹ con tôi về thì anh về trước 1 ngày.

Nhưng trời bất dung gian. Có lẽ vì quá thương xót cho sự ngu dại, cả tin của tôi nên ông trời mới xui khiến cho tôi bỏ giữa chừng chuyến đi mà trước đó, anh đã nại đủ lý do công việc để từ chối không đi với mẹ con tôi.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Tình hình sức khỏe của mẹ tôi rất nguy cấp nên tôi tạm thời gạt mọi thứ sang một bên để về thăm mẹ. Tôi về được 2 ngày thì mẹ tôi mất. Đến lúc ấy, tôi mới báo tin cho Nguyên. Anh hốt hoảng: “Chết rồi, làm sao anh về kịp…”.

Rồi như biết mình lỡ lời, anh nói sẽ sắp xếp công việc để tối mai có mặt ở nhà ba mẹ tôi. Tôi nghĩ, bình thường từ Sài Gòn về Bạc Liêu sáng sớm đi thì xế trưa đã tới, còn anh phải thu xếp đến ngày hôm sau mới có thể về thì hẳn là anh đang ở một nơi cách Sài Gòn rất xa.

Hôm sau, vừa về đến nơi, thấy tôi, Nguyên đã hỏi ngay: “Hai mẹ con biết tin hồi nào mà về sớm vậy? Sao không ghé qua nhà để anh về cùng?”. Tôi biết là Nguyên thăm dò xem tôi có ghé nhà và phát hiện anh không có ở nhà hay không? Tôi trả lời mà không nhìn anh: “Anh hai gọi về gấp nên em đi thẳng từ Nha Trang về đây luôn…”. Mặt Nguyên dãn ra. Có vẻ như anh yên tâm vì tôi đã không phát hiện điều bí mật của anh.

Suốt những ngày đám tang, nước mắt khóc mẹ và nước mắt khóc cho sự rạn vỡ của hạnh phúc vợ chồng làm cho tôi gần như sụp đổ. Nguyên không hề nghi ngờ khi thấy mắt tôi lúc nào cũng sũng nước. Anh biết tôi thương mẹ như thế nào…

Từ khi mẹ tôi mất đến nay đã 3 tháng. Tôi đã đủ thời gian để điều tra, xác minh và biết rõ mọi việc. Nguyên đã có “phòng nhì” ở tận Quảng Trị. Trước đây, cô ta ở Sài Gòn nhưng khi phát hiện mình có thai, hai người đã bàn bạc và quyết định cô ta sẽ về lại quê nhà ở Quảng Trị. Mọi chi phí sinh hoạt của hai mẹ con đều do Nguyên đảm trách. Hèn gì mà anh cày bất kể ngày đêm dù rất nhiều lần tôi khuyên can anh đừng tham công tiếc việc, phải giữ gìn sức khỏe…

“Giữa em và Linh, anh không muốn mất ai. Cô ấy không đòi hỏi danh phận gì cả… Anh biết em là người tốt bụng… Đừng bắt anh phải lựa chọn, hãy cứ để như từ trước đến giờ…”. Sau khi thú nhận hết mọi chuyện với tôi, Nguyên đã quỳ sụp xuống mà van nài như vậy.

Tôi nhìn người đàn ông mà mình đã từng biết, từng yêu thương, tôn thờ; bất giác thấy lòng trào lên một sự khinh bỉ rất khó tả. Tôi gầm lên: “Anh đúng là một kẻ tham lam, vô sĩ. Anh cút ngay đi cho tôi nhờ. Tôi không bao giờ muốn thấy mặt anh nữa…”.

Thế nhưng Nguyên vẫn chây ì. Anh nhất định không ký đơn ly hôn, không dọn ra khỏi nhà và tối tối vẫn đập cửa ầm ĩ phòng mẹ con tôi. Cu Bi thấy vậy thắc mắc: “Sao mẹ không ngủ với ba? Con ngủ một mình được mà”. Tôi bảo con đừng chen vào chuyện người lớn vì hiện giờ giữa ba mẹ có một số vấn đề chưa giải quyết xong. Thằng bé không dám hỏi nhưng nhìn vào mắt nó, tôi biết nó vẫn chưa thỏa mãn khi chưa có câu trả lời chính xác.

Nguyên đã xuống nước. Bây giờ anh không đòi “giữ nguyên hiện trạng” nữa mà cho biết sẽ cắt đứt với người phụ nữ kia, chỉ cấp dưỡng nuôi con, mong tôi cho anh một cơ hội vì giữa chúng tôi mới là tình sâu nghĩa nặng và anh vẫn yêu tôi. Tôi nghe mà chỉ muốn tát và mặt anh. Đúng là đồ tham lam, vô sĩ. Tôi có điên đâu mà bảo phải chung chồng với người đàn bà khác?

Tôi thật sự không biết mình phải làm gì để giải quyết dứt khoát mọi chuyện. Tôi đã nghĩ đến chuyện dọn ra ở riêng nhưng rồi lại nghĩ, nhà của mình, tội gì không ở mà phải dọn đi đâu? Không, tôi nhất định chẳng đi đâu cả. Người phải ra đi chính là Nguyên. Tôi không còn yêu anh nữa. Sự tổn thương mà anh mang đến cho tôi không gì có thể chữa lành.

Thế nhưng nếu anh không đi, thì tôi biết phải làm sao bây giờ!