Tôi có điên đâu mà chung chồng với người khác?

Tôi nhìn người đàn ông mà mình đã từng biết, từng yêu thương, tôn thờ; bất giác thấy lòng trào lên một sự khinh bỉ rất khó tả. 

Nếu tính cả những năm tháng học phổ thông thì chúng tôi đã biết nhau đến 12 năm trước khi cưới. Cộng thêm 8 năm vợ chồng thì tôi và Nguyên đã có với nhau tròn 20 năm kỷ niệm vui buồn.
Trước cột mốc kỷ niệm 8 năm ngày cưới, tôi không bao giờ có suy nghĩ rằng đến một lúc nào đó tình cảm giữa chúng tôi sẽ phai nhạt. Ấy vậy mà bây giờ điều đó đã xảy ra.
Đau hơn cho tôi là nó xảy ra đã mấy năm nay chứ không phải chỉ mới một ngày, một buổi. Trong khi vẫn đóng tròn vai một người chồng thủy chung, một người cha tận tụy thì bên ngoài Nguyên đã có người đàn bà khác. Mối tình của họ đã đơm hoa kết quả là một đứa con gái 3 tuổi.
Nếu như mẹ tôi không đột ngột bị bệnh khiến hai mẹ con phải rút ngắn chuyến nghỉ mát ở Nha Trang thì tôi còn bị lừa phỉnh không biết đến bao giờ. Không muốn Nguyên lo lắng, tôi đã không báo trước cho anh biết là hai mẹ con sẽ về trong đêm.
6h sáng, tôi về đến nhà. Bấm chuông mãi vẫn không thấy Nguyên ra mở cửa, tôi tưởng anh ngủ say nên phải tự vào. Trầy trật mãi tôi mới mở hết 6 lớp khóa cửa để vào nhà.
Định bụng sẽ trách chồng sao ngủ say như vậy, lỡ trộm vào khuân hết thì sao nhưng tôi tìm khắp nhà trên, nhà dưới vẫn không thấy Nguyên đâu. Tôi xem tủ quần áo, thấy mất mấy bộ. Chiếc va li nhỏ cũng biến mất. Anh đi đâu mà phải đem theo quần áo?
Tôi bắt đầu nghi ngờ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh gọi điện cho Nguyên. Giọng anh ngái ngủ: “Gọi sớm vậy em? Hai mẹ con không tắm biển sao?”. Tôi nói dối Nha Trang đang mưa nên sáng nay tôi và cu Bi không tắm biển rồi hỏi anh: “Cu Bi hỏi ba có ôm con gấu của nó ngủ không kìa…”. Giọng Nguyên như có tiếng cười: “Nói với con anh đang nằm ngủ bên phòng của nó luôn nè. Nhớ thằng nhóc kinh khủng. Thôi, hai mẹ con chơi vui nghen, anh dậy sửa soạn đi làm đây”.
Tôi nghe tiếng anh hôn gió hai mẹ con trong điện thoại mà sôi ruột. Anh dám nói dối thì chắc chắn là có điều mờ ám. Tôi bắt đầu lục tung khắp nhà, từng ngăn tủ, từng cái túi quần, túi áo; những quyển sổ ghi chép đều bị tôi lật tung lên. Tôi mở cả máy tính của anh để tìm.
Kết quả là tôi tìm thấy bức ảnh một người phụ nữ bế đứa trẻ trong bìa một quyển sổ. Bức ảnh đó tôi cũng tìm thấy trong máy tính của anh. Nó được lưu với tên “beTran”. Tôi mơ hồ cảm thấy có mối liên hệ nào đó giữa chồng mình và mẹ con người phụ nữ ấy.
Tôi quyết định để bức ảnh vào chỗ cũ sau khi đã lấy file hình từ máy tính. Rồi tôi gọi điện đến công ty anh, giả giọng người khác xin gặp anh. Câu trả lời dành cho tôi là anh nghỉ phép, 3 ngày nữa mới đi làm trở lại. Hay thật, theo dự kiến 4 ngày nữa mẹ con tôi về thì anh về trước 1 ngày.
Nhưng trời bất dung gian. Có lẽ vì quá thương xót cho sự ngu dại, cả tin của tôi nên ông trời mới xui khiến cho tôi bỏ giữa chừng chuyến đi mà trước đó, anh đã nại đủ lý do công việc để từ chối không đi với mẹ con tôi.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Tình hình sức khỏe của mẹ tôi rất nguy cấp nên tôi tạm thời gạt mọi thứ sang một bên để về thăm mẹ. Tôi về được 2 ngày thì mẹ tôi mất. Đến lúc ấy, tôi mới báo tin cho Nguyên. Anh hốt hoảng: “Chết rồi, làm sao anh về kịp…”.
Rồi như biết mình lỡ lời, anh nói sẽ sắp xếp công việc để tối mai có mặt ở nhà ba mẹ tôi. Tôi nghĩ, bình thường từ Sài Gòn về Bạc Liêu sáng sớm đi thì xế trưa đã tới, còn anh phải thu xếp đến ngày hôm sau mới có thể về thì hẳn là anh đang ở một nơi cách Sài Gòn rất xa.
Hôm sau, vừa về đến nơi, thấy tôi, Nguyên đã hỏi ngay: “Hai mẹ con biết tin hồi nào mà về sớm vậy? Sao không ghé qua nhà để anh về cùng?”. Tôi biết là Nguyên thăm dò xem tôi có ghé nhà và phát hiện anh không có ở nhà hay không? Tôi trả lời mà không nhìn anh: “Anh hai gọi về gấp nên em đi thẳng từ Nha Trang về đây luôn…”. Mặt Nguyên dãn ra. Có vẻ như anh yên tâm vì tôi đã không phát hiện điều bí mật của anh.
Suốt những ngày đám tang, nước mắt khóc mẹ và nước mắt khóc cho sự rạn vỡ của hạnh phúc vợ chồng làm cho tôi gần như sụp đổ. Nguyên không hề nghi ngờ khi thấy mắt tôi lúc nào cũng sũng nước. Anh biết tôi thương mẹ như thế nào…
Từ khi mẹ tôi mất đến nay đã 3 tháng. Tôi đã đủ thời gian để điều tra, xác minh và biết rõ mọi việc. Nguyên đã có “phòng nhì” ở tận Quảng Trị. Trước đây, cô ta ở Sài Gòn nhưng khi phát hiện mình có thai, hai người đã bàn bạc và quyết định cô ta sẽ về lại quê nhà ở Quảng Trị. Mọi chi phí sinh hoạt của hai mẹ con đều do Nguyên đảm trách. Hèn gì mà anh cày bất kể ngày đêm dù rất nhiều lần tôi khuyên can anh đừng tham công tiếc việc, phải giữ gìn sức khỏe…
“Giữa em và Linh, anh không muốn mất ai. Cô ấy không đòi hỏi danh phận gì cả… Anh biết em là người tốt bụng… Đừng bắt anh phải lựa chọn, hãy cứ để như từ trước đến giờ…”. Sau khi thú nhận hết mọi chuyện với tôi, Nguyên đã quỳ sụp xuống mà van nài như vậy.
Tôi nhìn người đàn ông mà mình đã từng biết, từng yêu thương, tôn thờ; bất giác thấy lòng trào lên một sự khinh bỉ rất khó tả. Tôi gầm lên: “Anh đúng là một kẻ tham lam, vô sĩ. Anh cút ngay đi cho tôi nhờ. Tôi không bao giờ muốn thấy mặt anh nữa…”.
Thế nhưng Nguyên vẫn chây ì. Anh nhất định không ký đơn ly hôn, không dọn ra khỏi nhà và tối tối vẫn đập cửa ầm ĩ phòng mẹ con tôi. Cu Bi thấy vậy thắc mắc: “Sao mẹ không ngủ với ba? Con ngủ một mình được mà”. Tôi bảo con đừng chen vào chuyện người lớn vì hiện giờ giữa ba mẹ có một số vấn đề chưa giải quyết xong. Thằng bé không dám hỏi nhưng nhìn vào mắt nó, tôi biết nó vẫn chưa thỏa mãn khi chưa có câu trả lời chính xác.
Nguyên đã xuống nước. Bây giờ anh không đòi “giữ nguyên hiện trạng” nữa mà cho biết sẽ cắt đứt với người phụ nữ kia, chỉ cấp dưỡng nuôi con, mong tôi cho anh một cơ hội vì giữa chúng tôi mới là tình sâu nghĩa nặng và anh vẫn yêu tôi. Tôi nghe mà chỉ muốn tát và mặt anh. Đúng là đồ tham lam, vô sĩ. Tôi có điên đâu mà bảo phải chung chồng với người đàn bà khác?
Tôi thật sự không biết mình phải làm gì để giải quyết dứt khoát mọi chuyện. Tôi đã nghĩ đến chuyện dọn ra ở riêng nhưng rồi lại nghĩ, nhà của mình, tội gì không ở mà phải dọn đi đâu? Không, tôi nhất định chẳng đi đâu cả. Người phải ra đi chính là Nguyên. Tôi không còn yêu anh nữa. Sự tổn thương mà anh mang đến cho tôi không gì có thể chữa lành.
Thế nhưng nếu anh không đi, thì tôi biết phải làm sao bây giờ!

“Ly thân” vì… trái bóng

Hơn một tháng diễn ra World Cup là hơn một tháng tôi “có chồng hờ hững cũng như không”.

Ai bảo tôi quê, tôi chịu, nhưng tôi vẫn khẳng định mình không thích bóng đá và thật sự bực bội với World Cup. Từ ngày thấy chồng tháo bức tranh yêu thích của tôi trên tường để dán lịch thi đấu World Cup lên, tôi bực và thấy... khó ở ghê gớm.

Tôi phải chịu đựng chồng ba mùa World Cup và tôi biết lần thứ tư này cũng chẳng có gì sáng sủa. Giải bóng đá này thường diễn ra vào giờ rất oái ăm là giữa đêm. Hơn một tháng diễn ra World Cup là hơn một tháng tôi “có chồng hờ hững cũng như không”. Đã thế, sinh hoạt của hai mẹ con tôi còn bị đảo lộn nghiêm trọng.

Căn nhà cấp 4 của tôi không tách biệt được âm thanh giữa phòng khách và phòng ngủ. Đến mùa World Cup, chồng biết thân biết phận, ôm gối ra phòng khách xem bóng đá và ngủ luôn. Tôi vốn khó ngủ, nên dù chồng có để âm thanh rất nhỏ, tôi vẫn nghe thấy. Cuối cùng, chồng cũng nhượng bộ tắt âm thanh, nhưng “khuyến mãi” thêm câu lầm bầm: “Coi đá banh mà không được nghe tiếng, cứ như ăn thịt chó mà không có mắm tôm”. Dù để ti vi "câm" nhưng mỗi khi gặp tình huống gay cấn chồng tôi lại nhảy cẫng lên, hét to. Dù chỉ hét một tiếng rồi im bặt, nhưng đủ làm cho tôi tỉnh giấc. Có lần, nửa đêm, mệt mỏi lại mất ngủ, “bản tính đàn bà” trong tôi nổi lên. Tôi cằn nhằn, giận dỗi, nhưng chồng tôi cứ như “giả điếc”, vẫn cắm mắt vô màn hình ti vi. Tôi không kiềm chế được, tắt phụp ti vi, ném remote vỡ tan. Rõ ràng là tôi đã quá đáng, vượt qua sức chịu đựng của chồng, nên anh nổi giận, lời qua tiếng lại. Sau trận cãi vã lúc nửa đêm, chồng tôi chốt lại: “Từ mai không coi bóng đá nữa”. Vậy mà, hôm sau anh đi làm về, tay cầm remote mới, đon đả lấy lòng vợ.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Cái món bóng đá ấy không chỉ ảnh hưởng đến gia đình trong lúc trận đấu diễn ra, mà còn khiến chồng tôi như người mất hồn, đờ đẫn suốt cả ngày. Buổi tối, cả nhà cùng ăn cơm, mặc cho vợ lụi hụi nấu nướng vất vả, anh cầm đũa hờ hững, mắt dán vào ti vi để xem tin tức World Cup. Con gái thấy vậy, nhắc: “Trong lúc ăn cơm, ba không được xem ti vi, ba dạy con vậy mà”, "quê độ" kèm bực bội (do đội nhà bị thua tan tác) nên anh cứ thế mà quát con. Có lúc nửa đêm, tôi đang ngủ, bị... khều dậy, tưởng gì, hóa ra “anh đói quá, cho anh cái gì ăn tạm”. Tôi phải bò dậy nấu nướng, nấu xong lại càng mất ngủ. Được vài hôm đầu chịu khó chăm sóc chồng, sau đó tôi bỏ mặc, không kham nổi.

Cả nhà đi chung một chiếc xe nhưng vào mùa World Cup, con gái trễ giờ học, vợ trễ giờ làm vì chồng tôi dậy không nổi, ngáp lên ngáp xuống. Có hôm anh ấy còn đòi nghỉ làm để ở nhà… ngủ! Tôi chưa từng có ý nghĩ, một người vốn chăm chỉ, nghiêm túc trong công việc như chồng tôi lại có thể xin nghỉ phép để ngủ! Tôi nhất quyết không đồng ý, bắt chồng phải đi làm. Có hôm, anh ấy kể, vì quá buồn ngủ nên đã ngủ gục một giấc dài trong nhà vệ sinh cơ quan. Không thể tưởng được!

Tôi không hiểu về bóng đá, nên không biết bóng đá hấp dẫn đến mức nào, nhưng theo cách nghĩ kiểu “đàn bà bé mọn” như tôi, đó cũng chỉ là một môn giải trí, như tôi ghiền phim Hàn là cùng chứ gì! Tôi ghiền phim Hàn nhưng nếu phim chiếu quá trễ, tôi có thể bỏ phim để bảo đảm giấc ngủ; cớ sao chồng tôi bỏ một trận bóng đá mà vật vã như thế?

Tôi biết World Cup bốn năm mới có một lần, nhiều người mong chờ để được thưởng thức. Nhưng, tại sao chỉ vì môn giải trí, mà một người đàn ông vốn sống tình cảm, có trách nhiệm với vợ con lại trở thành một người hoàn toàn khác như vậy? Những giận hờn, khúc mắc thường ngày của hai vợ chồng, những căng thẳng trong công việc của vợ cứ chất chồng ngày nọ qua ngày kia, chẳng có dịp chia sẻ, tháo gỡ. Mỗi khi tôi tỏ ý khó chịu và muốn chồng dành thời gian để trò chuyện, anh ấy vẫn không rời mắt khỏi màn hình ti vi, còn tỏ vẻ khó chịu. Tôi phát hiện, World Cup còn khiến chồng tôi bẳn tính ra.

Chán nản, tôi chẳng buồn trò chuyện, hỏi han, chăm sóc bữa ăn giấc ngủ cho chồng nữa. Chồng tôi cũng vậy, chỉ quan tâm đến thông tin cầu thủ, kết quả trận đấu hơn là việc hôm nay vợ buồn hay vui. Hai vợ chồng chẳng khác nào đang ly thân.

Có lẽ, tôi sẽ không bao giờ hiểu được vì sao đàn ông mê xem bóng đá đến vậy. Tôi chịu đựng hết mùa World Cup này đến mùa World Cup khác, chỉ còn biết ngồi đếm cho một tháng World Cup trôi qua thật nhanh. Giờ thì nó chỉ mới bắt đầu. Có cách nào để giúp chồng tôi vừa xem bóng đá vừa để mắt đến vợ con không nhỉ?

Ông chồng “ngoa” miệng

Ngày thường không ăn nhậu, chồng Giang đã mắng vợ con không tiếc lời, khi rượu vào, thói điêu ngoa của anh càng phát huy.

Vừa nghe chồng thông báo chiều nay đám bạn kéo đến, Giang vội vàng dắt xe ra khỏi nhà. Tức thì, anh chồng chỉ tay vào mặt Giang, quát: “Thái độ gì vậy? Bạn tôi đến mà cô bỏ đi đâu?”. Không nói lời nào, Giang cúi mặt lầm lũi đi, sau lưng là tiếng chửi sa sả của chồng.

Cả tuần làm việc quần quật ở công ty, ngày cuối tuần Giang cũng chẳng được yên thân vì chồng thường rủ rê bạn bè về nhà ăn nhậu. Trước đây, sợ chồng, Giang còn lao vào bếp phục vụ bạn chồng, nhưng làm chậm cũng bị chồng chửi, nấu dở cũng chửi, không làm càng bị chửi thậm tệ hơn. Ngày thường không ăn nhậu, chồng Giang đã mắng vợ con không tiếc lời, khi rượu vào, thói điêu ngoa của anh càng phát huy.

Những buổi tối tăng ca về trễ, vừa về đến cửa, cô đã nghe chồng nhẻ nhói: “Cô đi theo trai hay sao mà giờ này mới về?”. Giang chưa kịp phân bua thì một tràng từ ngữ tục tĩu văng ra. Từ ông bà, cha mẹ, anh em của cô đều bị chồng lôi ra xỉ vả. Không bao giờ đánh vợ nhưng những câu chửi rủa, sỉ nhục của chồng như dao cứa vào lòng cô. Ngay cả với con gái, chồng Giang cũng không tha. Mỗi lần con đi học thêm về trễ là anh ta nanh nọc: “Học hành gì giờ này mới về? Đi theo trai hả? Đúng là giỏ nhà ai quai nhà nấy…”. Con bé không ít lần ôm mẹ, khóc tức tưởi.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Nhà ở chung cư, cửa đóng then cài tách biệt, Giang ít khi phải nhìn thấy những con mắt tọc mạch, tò mò của hàng xóm, nhưng cô sợ nhất những ngày giỗ chạp, bị chồng mắng nhiếc trước mặt anh em, họ hàng, khiến cô không biết giấu mặt vào đâu. Lần đi đám giỗ bố chồng, Giang có việc đột xuất ở công ty nên nhắn tin báo cho chồng biết cô đến trễ nửa tiếng. Không ngờ dọc đường xui xẻo, cô lại bị bể bánh xe. 

Nhắn tin thông báo cho chồng biết sự cố ngoài ý muốn, Giang đinh ninh chồng sẽ thông cảm. Nhưng vừa đến nơi, chưa kịp chào ai, Giang đã nghe tiếng chồng lanh lảnh: “Mày là người hay súc vật vậy? Đến ngày giỗ bố tao mày cũng không nhớ đường mà về à? Mày định bôi tro trét trấu vào mặt tao hay sao mà giờ này mới thò mặt đến?”. Sợ vợ chồng to tiếng, các chú phải lôi chồng vào bàn nhậu. Các dì, các mợ kéo Giang vào bếp để tránh xấu hổ. Thấy Giang khóc rưng rức, nhiều bà thím thương hại, an ủi, nhưng họ cũng chẳng biết cách nào giúp cô thoát khỏi ông chồng hay dùng “võ miệng”. Xét cho cùng, chồng Giang cũng là người biết làm ăn, không bồ bịch, cờ bạc, cũng chẳng bao giờ đánh đập vợ con, chỉ thi thoảng hay tụ tập ăn nhậu.

Cuối tuần, Giang chạy sang nhà tôi, hai mắt sưng húp. Cô bảo, chắc không sống nổi với ông chồng “ngoa” miệng này. Ngày còn yêu nhau, chồng Giang nói năng cũng nhẹ nhàng, lịch sự, đâu có chợ búa như bây giờ. Giang vừa khóc, vừa kể một thôi một hồi những lời lẽ nặng nề mà chồng thường xuyên sử dụng với mình. Giang khẳng định sẽ làm đơn ly hôn. Vừa kể xong chuyện, điện thoại trong túi Giang đổ chuông. Cô lấm lét bắt máy. Chẳng biết chồng Giang nói chuyện gì, cô vội tắt máy, đứng lên: “Thôi tớ về đây. Chồng tớ gọi báo bà nội và mấy cô lên chơi. Không về sớm ông ấy lại chửi nữa”. Tôi hỏi đùa: “Vậy còn chuyện ly hôn thì sao?”. Giang ậm ờ: “Để nói thẳng thêm vài lần nữa xem hắn có thay đổi không. Nếu không được thì cũng phải lôi nhau ra tòa”.

Tội nghiệp cô bạn thân hiền lành, nhẫn nhịn của tôi, chẳng biết còn chịu đựng được cái tính thô lỗ ấy của chồng bao lâu nữa?

Bồ nhí tự triệt sản để được chung chồng

Tôi quyết định đi cắt vòi trứng để mãi mãi không bao giờ có thể làm mẹ. Tôi muốn vợ anh tin rằng tôi sẽ không bao giờ dùng một đứa con để kéo anh ra khỏi tổ ấm hiện tại.