![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Mình không bận rộn, dù đôi khi đã cố tình làm cho cuộc đời lu xu bu ra, như một cách để không còn thời gian mà nghĩ ngợi. Mình không “nôn” hay “ham” chồng theo kiểu phải cho có với thiên hạ. Nhưng quả thật, mình cũng muốn kết hôn, sinh con, muốn sống cuộc đời bình thường như đa số phụ nữ khác. Mình sợ cảnh thui thủi đi về, tự do đó, rảnh rang đó, nhưng thiếu ổn định và chẳng mấy niềm vui thật sự. Giữa chốn đông người, ai cảm thấy cô đơn hơn? Xin thưa, chắc chắn phải là một phụ nữ độc thân đầy tâm trạng như mình!
Chỉ mấy năm trước thôi, mình còn tự hào là “8x đời giữa”. Có người thân từng bật cười khi nghe mình tâm sự, bảo mới nhiêu đó mà đã… lo ế, có sớm quá không? Mình chẳng biết nói sao. Cái cảm giác sống mà không biết có ai chờ đợi ở phía trước hay không, quả là chẳng dễ chịu gì. Duyên phận ư, thật sự có cơ may nào dành cho một cô gái như mình?
![]() |
Ảnh minh họa. |
Những nơi sang cả, nhiều người thuộc tầng lớp cao hơn, thì mình không có điều kiện lui tới. Bạn bè bên ngoài ư? Mình cũng không phải đứa con gái có bề ngoài thu hút, hoặc có điểm gì đó nổi bật, đủ để ai đó quan tâm, tìm hiểu ngay khi vừa gặp gỡ. Biết người biết ta như vậy, mà vẫn “hoàn cảnh” là sao?
Quanh đi quẩn lại, mình chẳng biết phải “cho bản thân một cơ hội” bằng cách nào nữa. Mà cứ thụ động theo kiểu chờ sung rụng, mình cũng chẳng cam lòng. Đôi ba chỗ buông lời hẹn hò cà phê tìm hiểu, thì họ cũng tẻ nhạt, quan tâm kiểu như lấy có. Cô bạn thân đã yên bề gia thất khuyên, cứ vui vẻ, thoải mái, mở lòng ra mà sống, tình yêu sẽ tự tìm đến, nhưng mình không... tin lắm. Quỹ thời gian của người sốt ruột hình như ngày càng ngắn lại, lạ kỳ…
Chị Hạnh Dung mến!
Em 27 tuổi, công việc ổn định, kinh tế không mấy khó khăn. Trước giờ em luôn nghĩ mình là người tự chủ trong mọi việc. Tuổi không còn trẻ nên em cũng muốn kết hôn. Người đàn ông em yêu cũng tốt, anh không có những lời lẽ ngọt ngào như bao người khác mà chỉ thể hiện bằng hành động. Anh là con út, gia đình gốc nông dân, tính tình thật thà. Chỉ có điều, anh 32 tuổi mà cách cư xử không như người trưởng thành, tính hay giận dỗi, lại ngoe nguẩy kiểu như trẻ con nếu ai làm anh không hài lòng. Cả nhóm bạn đang ngồi chơi, ai nói gì làm anh giận là ngoe nguẩy bỏ đi. Đi chơi cả công ty, đồ ăn không vừa miệng, anh rủ em tách đoàn đi ăn, em không đi theo là anh giận. Em rất mệt mỏi vì phải chiều tính khí đó. Đã định cuối năm nay cưới, nhưng giờ em thấy không ổn, thà sống một mình, nếu lấy chồng thì phải là người xứng đáng. Mong chị giúp em lời khuyên.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Với một người có tính cách quyết đoán, chủ động, việc phải phụ thuộc vào ý muốn của ai đó, chiều theo sở thích của người nào đó… là việc khó, nhưng cũng là một cách để tự điều chỉnh mình. Trong cuộc sống, không phải khi nào mình muốn cũng được, mà cần quan tâm đến người khác. Đồng ý với em: “lấy chồng cho đáng tấm chồng”, nhưng đáng như thế nào thì phải xét trên nhiều phương diện.
Em có nêu mấy đặc điểm về mặt tính cách của chồng tương lai: thật thà, hành động nhiều hơn lời nói, hay giận “ngoe nguẩy”. Vậy là ưu điểm vẫn nhiều hơn khuyết điểm một chút, đáng để cân nhắc. Con người thì không ai toàn vẹn, kết hôn, sống với nhau lâu dài, nếu nhìn nhận rõ cả ưu điểm khuyết điểm ngay từ đầu thì có thể cùng nhau điều chỉnh. Em xem lại trước nay mình đã dùng những cách nào để đối phó với những cơn giận của anh ấy, hiệu quả ra sao. Tốt nhất là cần hạn chế việc gây ra cơn giận, nếu lỡ xảy ra rồi thì cần hạn chế việc trình diễn hình ảnh “ngoe nguẩy” của anh ấy. Mình có thể phải nhịn một chút, chiều một chút, khi người ta hết giận thì sẽ từ từ phân giải.
Có thể dành một thời gian để cả hai cùng thay đổi chút ít trong tính cách, thử xem mình có thể tự điều chỉnh được đến mức nào. Người ta giận cũng vì mình không hiểu ý của người ta, người ta “ít nói”, chỉ thể hiện cái giận “bằng hành động” thì mình lại thấy người ta sao mà… "ngoe nguẩy". Trong trường hợp này, cách thử là một người nói rõ ý muốn, người kia cố gắng nghe và giảm bớt sự quyết đoán. Khi cả hai cùng thống nhất, sẽ không còn chuyện người này bị người kia lấn lướt, rồi sinh ra giận hờn, mệt mỏi. Nếu sau một thời gian mà việc giận hờn "ngoe nguẩy" vẫn cứ tiếp diễn, thì mới nên xem lại. Cuộc sống gia đình nhiều đụng chạm, vội vã tiến đến hôn nhân lúc này là mệt thêm cho cả hai người.
Tạo hóa cũng hay “bù trừ”, tính cách trái ngược nhau thường thu hút nhau. Điều quan trọng là tình cảm dành cho nhau đã đủ sâu nặng để đi đến hôn nhân hay chưa. Chúc em tìm được hạnh phúc thực sự của mình.