Đàn ông…ngoe nguẩy

Anh 32 tuổi mà cách cư xử không như người trưởng thành, tính hay giận dỗi, lại ngoe nguẩy kiểu như trẻ con nếu ai làm anh không hài lòng.

Chị Hạnh Dung mến! 
Em 27 tuổi, công việc ổn định, kinh tế không mấy khó khăn. Trước giờ em luôn nghĩ mình là người tự chủ trong mọi việc. Tuổi không còn trẻ nên em cũng muốn kết hôn. Người đàn ông em yêu cũng tốt, anh không có những lời lẽ ngọt ngào như bao người khác mà chỉ thể hiện bằng hành động. Anh là con út, gia đình gốc nông dân, tính tình thật thà. Chỉ có điều, anh 32 tuổi mà cách cư xử không như người trưởng thành, tính hay giận dỗi, lại ngoe nguẩy kiểu như trẻ con nếu ai làm anh không hài lòng. Cả nhóm bạn đang ngồi chơi, ai nói gì làm anh giận là ngoe nguẩy bỏ đi. Đi chơi cả công ty, đồ ăn không vừa miệng, anh rủ em tách đoàn đi ăn, em không đi theo là anh giận. Em rất mệt mỏi vì phải chiều tính khí đó. Đã định cuối năm nay cưới, nhưng giờ em thấy không ổn, thà sống một mình, nếu lấy chồng thì phải là người xứng đáng. Mong chị giúp em lời khuyên.
Trần Thị Thúy (TP.HCM)
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Em Thúy thân mến,
Với một người có tính cách quyết đoán, chủ động, việc phải phụ thuộc vào ý muốn của ai đó, chiều theo sở thích của người nào đó… là việc khó, nhưng cũng là một cách để tự điều chỉnh mình. Trong cuộc sống, không phải khi nào mình muốn cũng được, mà cần quan tâm đến người khác. Đồng ý với em: “lấy chồng cho đáng tấm chồng”, nhưng đáng như thế nào thì phải xét trên nhiều phương diện.
Em có nêu mấy đặc điểm về mặt tính cách của chồng tương lai: thật thà, hành động nhiều hơn lời nói, hay giận “ngoe nguẩy”. Vậy là ưu điểm vẫn nhiều hơn khuyết điểm một chút, đáng để cân nhắc. Con người thì không ai toàn vẹn, kết hôn, sống với nhau lâu dài, nếu nhìn nhận rõ cả ưu điểm khuyết điểm ngay từ đầu thì có thể cùng nhau điều chỉnh. Em xem lại trước nay mình đã dùng những cách nào để đối phó với những cơn giận của anh ấy, hiệu quả ra sao. Tốt nhất là cần hạn chế việc gây ra cơn giận, nếu lỡ xảy ra rồi thì cần hạn chế việc trình diễn hình ảnh “ngoe nguẩy” của anh ấy. Mình có thể phải nhịn một chút, chiều một chút, khi người ta hết giận thì sẽ từ từ phân giải.
Có thể dành một thời gian để cả hai cùng thay đổi chút ít trong tính cách, thử xem mình có thể tự điều chỉnh được đến mức nào. Người ta giận cũng vì mình không hiểu ý của người ta, người ta “ít nói”, chỉ thể hiện cái giận “bằng hành động” thì mình lại thấy người ta sao mà… "ngoe nguẩy". Trong trường hợp này, cách thử là một người nói rõ ý muốn, người kia cố gắng nghe và giảm bớt sự quyết đoán. Khi cả hai cùng thống nhất, sẽ không còn chuyện người này bị người kia lấn lướt, rồi sinh ra giận hờn, mệt mỏi. Nếu sau một thời gian mà việc giận hờn "ngoe nguẩy" vẫn cứ tiếp diễn, thì mới nên xem lại. Cuộc sống gia đình nhiều đụng chạm, vội vã tiến đến hôn nhân lúc này là mệt thêm cho cả hai người.
Tạo hóa cũng hay “bù trừ”, tính cách trái ngược nhau thường thu hút nhau. Điều quan trọng là tình cảm dành cho nhau đã đủ sâu nặng để đi đến hôn nhân hay chưa. Chúc em tìm được hạnh phúc thực sự của mình.

Phát hoảng vì vợ giận dai

Em im lặng vậy hoài, ba năm nữa, chắc vợ chồng mình... dắt nhau ra tòa luôn quá.

Chuyện bắt đầu từ hôm vợ chồng mình về ngoại ăn giỗ. Em bế cu Bin mà mải lo trò chuyện với họ hàng, để Bin thò tay vào nồi lẩu đang sôi. Nghe tiếng Bin khóc thét và tiếng la hoảng của mọi người, anh lao đến. Nhìn bàn tay đỏ hỏn của con, nhìn cảnh con đau đớn khóc ngất, anh không dằn lòng được, đã tát em một bạt tai, kèm tiếng quát “giữ con vậy đó hả”. Em nhìn sững anh với ánh mắt kinh ngạc, phẫn uất và đầy thất vọng.

Vợ cứ giận chồng là về mẹ đẻ

Chị Ba tôi là vậy! Vợ chồng có chuyện gì hục hặc, thể nào cũng tìm má, phần để trút nỗi lòng, phần muốn xin lời khuyên.

Cả nhà đang ăn cơm, chưa thấy mặt đã nghe tiếng chị Ba ngoài sân: “Con bỏ chồng thôi. Không thể nào chịu đựng được nữa. Thứ đàn ông vũ phu!”.

Ngó ra, thấy chị đang dựng chống xe, điệu bộ hớt hải. Chị quẹt tay lên má, tức tưởi: “Tối qua, ảnh bợp con ba tát. Chồng vậy làm sao sống được”. Cả nhà bỏ đũa, lắng nghe chuyện của chị.

Đàn ông cũng phải “công, dung, ngôn, hạnh“

Chữ công, dung, ngôn, hạnh ngày nay đã khác xưa, chính những người đàn ông cũng phải tập tành với bốn chữ ấy...

Khi chị mang thai đứa con đầu lòng được hai tháng, anh bị tai biến. Sau hai tháng nằm viện, anh về nhà với một cánh tay bị liệt, một chân đi tập tễnh. Từ vị trí trụ cột gia đình, anh lui về “hậu phương”, nhường “tiền tuyến” cho chị.

Thời con gái, chị luôn ao ước lấy được một người chồng khỏe mạnh để có chỗ dựa. Anh là chủ một cửa hàng điện gia dụng, kinh tế ổn định; vóc người lại to khỏe, rắn chắc. Vừa có sức khỏe, vừa có điều kiện kinh tế, anh khiến chị yên tâm sẽ có một bờ vai vững chãi cho tương lai. Ngày chị cấn thai, anh đã bàn chị sẽ nghỉ việc, ở nhà nội trợ. Anh tự tin có thể lo cho chị và con một cuộc sống ổn định.

Anh ra như thế, chị chết đứng. Nghĩ đến tương lai hai mẹ con, chị gần như hoảng loạn, bế tắc. Nhưng, tình yêu thương chồng con đã vực chị dậy. Những đêm nằm ôm con, chị suy nghĩ rất nhiều về những gì phải làm sao để thay chồng lo cho gia đình, khi con còn quá nhỏ. Chị không thể vừa làm chồng, vừa làm vợ nên quyết định bàn với anh việc chị và anh “đổi vai”. Khi nói thẳng với chồng ý định đó, chị lo anh sẽ tự ái, không ngờ anh đồng ý ở nhà cáng đáng việc nội trợ, chăm con để chị yên tâm ra ngoài kiếm tiền.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Anh chỉ còn một tay, làm việc gì cũng khó. Những khi anh làm rơi vỡ ly tách, đổ sữa, nhìn gương mặt chồng nhăn nhúm đau khổ, chị không khỏi xót xa. Chị tìm mọi cách động viên chồng, không để anh nản. Những ngón tay to bè của người đàn ông, vốn không thích hợp với những công việc tỉ mỉ, đòi hỏi sự cẩn thận, nhưng chị vẫn phải kiên nhẫn tập cho anh pha sữa, thay tã, bế bồng con bằng một tay. Một tháng rồi hai tháng, cuối cùng anh cũng thuần thục việc chăm sóc con.

Không chỉ “luyện” chồng cách chăm sóc con, chị còn phải hướng dẫn việc bếp núc. Những ngày đầu, cá chiên cháy đen, nồi canh mặn chát. Anh nản. Chị nhẫn nại khuyên chồng. Việc thuyết phục anh chịu đi chợ là điều khó khăn nhất với chị. Khi chưa bị bệnh, anh rất ngại phải trả giá những khoản vụn vặt. Mỗi ngày cùng chồng ra chợ, chị chỉ anh cách lựa thực phẩm tươi sống, chỉ những hàng quen chị hay lui tới mua để anh không phải ngại chuyện “cò kè bớt một thêm hai”.

Con được ba tháng, chị yên tâm giao cho anh. Chuyện bếp núc, nhà cửa anh cũng hoàn thành chu đáo. Chị xin làm thợ cắm hoa ở một tiệm lớn, mỗi tháng lương ngót nghét chục triệu. Những ngày lễ Tết, chị lấy hoa ra đường bán thêm, kiếm tiền trang trải cho gia đình. Những khi đi làm về sớm, chị thường vào bếp giúp chồng. Chưa bao giờ chị nặng nhẹ với anh nửa lời, vợ chồng vui vẻ chia sẻ công việc nhà với nhau.

Nhiều người đến nhà, ngạc nhiên khi thấy cuộc sống của anh chị vẫn yên ấm, hạnh phúc. Chị quan niệm, sống phải luôn linh hoạt; không ai quy định đàn ông phải là trụ cột, phải ra ngoài kiếm tiền còn phụ nữ phải ở nhà nội trợ. Tùy vào tính chất công việc, sức khỏe của từng người để có sự phân công lao động hợp lý, rõ ràng. Cuộc sống luôn biến đổi, không ai chắc chắn có thể sống khỏe mạnh cả đời, nên việc chuẩn bị cho chồng những kỹ năng cần thiết để hỗ trợ vợ những khi gia đình xảy ra biến cố là điều mỗi phụ nữ nên làm. Chữ công, dung, ngôn, hạnh ngày nay đã khác xưa, chính những người đàn ông cũng phải tập tành với bốn chữ ấy, không phải chỉ trông vào vợ.