“Ham” chồng

Mình không “nôn” hay “ham” chồng theo kiểu phải cho có với thiên hạ. Nhưng quả thật, mình cũng muốn kết hôn, sinh con... như đa số phụ nữ khác.

Mình không bận rộn, dù đôi khi đã cố tình làm cho cuộc đời lu xu bu ra, như một cách để không còn thời gian mà nghĩ ngợi. Mình không “nôn” hay “ham” chồng theo kiểu phải cho có với thiên hạ. Nhưng quả thật, mình cũng muốn kết hôn, sinh con, muốn sống cuộc đời bình thường như đa số phụ nữ khác. Mình sợ cảnh thui thủi đi về, tự do đó, rảnh rang đó, nhưng thiếu ổn định và chẳng mấy niềm vui thật sự. Giữa chốn đông người, ai cảm thấy cô đơn hơn? Xin thưa, chắc chắn phải là một phụ nữ độc thân đầy tâm trạng như mình!
Chỉ mấy năm trước thôi, mình còn tự hào là “8x đời giữa”. Có người thân từng bật cười khi nghe mình tâm sự, bảo mới nhiêu đó mà đã… lo ế, có sớm quá không? Mình chẳng biết nói sao. Cái cảm giác sống mà không biết có ai chờ đợi ở phía trước hay không, quả là chẳng dễ chịu gì. Duyên phận ư, thật sự có cơ may nào dành cho một cô gái như mình?
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Tìm anh nơi đâu? Cơ quan mình ít nam nhiều nữ. Đàn ông là của hiếm. Anh nào “coi được được” một chút là bị “săn” ráo riết, đâu tới lượt mình. Những nơi khác lại càng bi đát hơn. Chỗ học thêm thì toàn là “trẻ trâu”. Mình thật sự không hứng thú làm "máy bay bà già", nên coi như miễn bàn. Xưa lắm rồi cái thời quen nhau trên xe buýt, công viên hay siêu thị. Cuộc sống giờ biết tin vào ai, những cái tình cờ lãng mạn kiểu ấy, chắc mình cũng không dám đón nhận.
Những nơi sang cả, nhiều người thuộc tầng lớp cao hơn, thì mình không có điều kiện lui tới. Bạn bè bên ngoài ư? Mình cũng không phải đứa con gái có bề ngoài thu hút, hoặc có điểm gì đó nổi bật, đủ để ai đó quan tâm, tìm hiểu ngay khi vừa gặp gỡ. Biết người biết ta như vậy, mà vẫn “hoàn cảnh” là sao?
Quanh đi quẩn lại, mình chẳng biết phải “cho bản thân một cơ hội” bằng cách nào nữa. Mà cứ thụ động theo kiểu chờ sung rụng, mình cũng chẳng cam lòng. Đôi ba chỗ buông lời hẹn hò cà phê tìm hiểu, thì họ cũng tẻ nhạt, quan tâm kiểu như lấy có. Cô bạn thân đã yên bề gia thất khuyên, cứ vui vẻ, thoải mái, mở lòng ra mà sống, tình yêu sẽ tự tìm đến, nhưng mình không... tin lắm. Quỹ thời gian của người sốt ruột hình như ngày càng ngắn lại, lạ kỳ…

Tình yêu mù quáng của người phụ nữ có chồng

Cuộc sống gia đình đang yên bình thì M bị vướng vào một mối tình câm không lối thoát. Suốt ngày cô mơ tưởng…

M hiện đang là khách hàng của Trung tâm tư vấn tâm lý tình cảm (Tổng đài 1088). Chúng tôi khai thác câu chuyện này qua chuyên gia tư vấn của Tổng đài.

Nàng ế... lỡ bước

Lấy chồng được vài tháng mà chị gầy hẳn đi, da sạm lại, mắt trũng sâu dù chưa biết mùi vị cuộc sống lứa đôi như thế nào.

Chuyện chị chuẩn bị lấy chồng như sét đánh ngang tai mấy chị em trong nhà. Mọi người tức tốc họp gia đình để tìm cách giải quyết. Chẳng phải họ lo cho hạnh phúc của chị mà chỉ vì chị lấy chồng rồi, cha sẽ ở với ai?

Ly hôn, bỏ luôn con

Chị yêu cầu hỗ trợ tiền để nuôi con nhưng anh lắc đầu: “Tôi sẽ có vợ mới, con mới, vì thế không lo được”.

“Anh chị đã ra tòa rồi, vài ngày nữa sẽ có quyết định ly hôn chính thức”- chị thông báo khi tôi ghé thăm. Nhìn bên ngoài, chị vẫn bình thản nhưng tôi biết đây là giai đoạn cực kỳ khó khăn với chị khi quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân gần 20 năm của mình.

“Tôi sẽ có vợ mới, con mới”

Chị kể ngày chị và anh ra tòa cũng nhẹ nhàng vì cái gì cần nói đã nói với nhau hết rồi. Vả lại, anh chị là người có học thức, địa vị nên cũng không có gì phải lớn tiếng.

Những tài sản cha mẹ để lại thuộc quyền sở hữu của chị. Còn những tài sản phát sinh trong thời kỳ hôn nhân thì hơn 95% mua được từ lợi nhuận của tài sản gia đình chị (chị cho thuê 7.000 m2 đất tại một quận nội thành TP HCM) nên anh không thể đòi chia. Trước nay, với thu nhập của chồng, chị đều bảo anh để riêng để chăm lo cho gia đình bên đó nên anh không đòi phân chia tài sản mà yêu cầu chị phải đưa 4 tỉ đồng để ra đi.

Chị đồng ý yêu cầu của anh nhưng đến phần cấp dưỡng cho con thì lựng khựng. Chị cho con đi học trường quốc tế, có tài xế đưa đón, có người giúp việc lo... Tính chi phí khoảng 40 triệu đồng/tháng, chị yêu cầu hỗ trợ 20 triệu đồng/tháng để nuôi con nhưng anh lắc đầu: “Tôi sẽ có vợ mới, con mới, vì thế không lo được”.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
“Chị như rớt xuống vực thẳm khi nghe câu ấy. Gần 20 năm tình chồng nghĩa vợ, chị không ngờ anh ấy vứt bỏ nhanh đến thế. Không phải chị không lo nổi cho con mà chị muốn anh ấy có trách nhiệm với con và để thằng bé luôn tự hào về ba của nó. Sau khi nghe anh nói thế, chị biết đã hết rồi” - chị nức nở.

Tôi nghe cũng sững sờ vì từng chứng kiến anh vui mừng thế nào khi thằng bé ra đời. Anh chăm lo, cưng chiều nó còn hơn trứng mỏng. Anh chị hiếm muộn, cưới nhau hơn chục năm, chạy chữa đủ mọi cách mới có được đứa con, vậy mà... Tôi không biết nói gì, chỉ nắm chặt tay chị.

Tìm đủ cách thoái thác

Khi tình cảm vợ chồng còn mặn nồng thì con cái là vàng, là ngọc nhưng đến lúc hôn nhân đổ vỡ, nhiều người lại “bỏ quên” luôn con của mình.

Bà N.T.D - thẩm phán TAND quận 1, TP HCM - cho biết có những vụ án ly hôn, cuộc chiến giành con cái còn khốc liệt hơn cả tranh giành tài sản. Tuy nhiên, có nhiều vụ khi nhắc đến con cái, nhiều người đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Còn chuyện cấp dưỡng cho con sau ly hôn thì càng khó thực hiện. Nhiều người tìm đủ mọi cách thoái thác hoặc chỉ làm được vài tháng đầu rồi lờ đi.

Mới đây, một phụ nữ trẻ đẹp, sang trọng đến tìm thẩm phán D. để trình bày những khó khăn dẫn đến việc cô không thể cấp dưỡng nuôi con. Người phụ nữ này cho biết cô ta phải sống nhờ nhà cha mẹ ruột, không nghề nghiệp, không có thu nhập ổn định nên xin cho miễn khoản cấp dưỡng hằng tháng. Sau một hồi nghe cô ta kể lể dông dài, thẩm phán D. buột miệng khen: “Tóc của chị đẹp quá, chắc làm nhiều tiền lắm hả?”. Người phụ nữ này vui vẻ khoe: “Em mới làm tóc hơn 1,5 triệu đồng đó. Mỗi tháng phải đi đổi kiểu, hấp dầu một lần...”.

“Khi tôi hỏi sao không để 1,5 triệu đồng/tháng đó lo cho con thì chị ấy im lặng. Tôi không hiểu nổi tại sao có nhiều người tính toán, chi ly ngay cả với con cái của mình - những đứa trẻ rất thiếu thốn tình cảm vì sống trong một gia đình đổ vỡ” - thẩm phán D. băn khoăn.