Nhường phòng tân hôn cho em trai chồng, 2 năm sau tôi sốc

Tôi là một người phụ nữ sống lý trí. Trước khi lấy chồng, tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng về việc sau kết hôn mình sẽ làm dâu nhà chồng như thế nào.

Cũng bởi vậy mà khi về gia đình chồng làm dâu, tôi không bao đồng mọi việc mà đề nghị mọi người cùng chia sẻ việc nhà. Tôi cũng không bao giờ cố tình để lấy lòng mẹ chồng vì tôi cảm thấy đã sống chung với nhau thì cần thoải mái, có sao nên vậy, không cần phải giở trò gì nữa.

Chồng tôi còn có một người em trai, khi chúng tôi cưới nhau thì chú ấy còn đang học đại học. Sau khi ra trường, có công việc ổn định thì hiện chú ấy cũng sắp cưới vợ và chuẩn bị cho cuộc sống riêng của mình.

Lúc này mẹ chồng đề nghị cho vợ chồng tôi dọn ra ở riêng, còn căn phòng chúng tôi đang ở trong căn nhà này sẽ nhường lại để làm phòng tân hôn cho em trai chồng. Bà nói nếu tất cả ở cùng một nhà thì quá chặt chội, hơn nữa chị em dâu cũng dễ nảy sinh mâu thuẫn nên tốt nhất là tách ra ngay từ đầu. Tôi không thoải mái lắm nhưng cũng không muốn làm cho mọi chuyện trở nên xấu đi, dù có tức giận thế nào thì chúng tôi vẫn là người một nhà và phải đối mặt với nhau nhiều trong tương lai.

Trong một năm kể từ khi chuyển ra ngoài ở, tôi đã không mua một bộ quần áo mới nào và không có thời gian vui vẻ bên ngoài. Lý do bởi tôi và chồng tôi đã dồn dải hết tiền tiết kiệm và vay thêm ngân hàng để có thể mua một căn hộ thế chấp. Chúng tôi phải chi tiêu rất dè xẻn vì phải lo trả nợ cố định và lãi suất ngân hàng hàng tháng. Vợ chồng tôi thậm chí còn không dám có con vì sợ con sinh ra trong nghèo khó sẽ khổ. Mãi hơn 1 năm sau, khi khả năng kinh tế được cải thiện hơn, chúng tôi mới nghĩ đến việc mua sắm thêm một số đồ đạc cần thiết để nâng cao chất lượng cuộc sống.

Nhuong phong tan hon cho em trai chong, 2 nam sau toi soc

Ảnh minh họa.

Một năm vất vả khiến tôi không khỏi oán trách mẹ chồng, vì vợ chồng con trai út, bà lạnh lùng đẩy chúng tôi ra ngoài sống mà không có bất kỳ sự giúp đỡ nào. Không những thế, suốt thời gian qua tôi chẳng dám ăn tiêu, ăn mặc có phần đơn giản xấu xí, bà chẳng những không thông cảm mà còn tỏ ý khinh thường, chê tôi thua xa em dâu. Tôi rất buồn vì những lời nói này nhưng cũng không để tâm nhiều vì dù sao cũng chẳng ở cùng nhau nữa và tôi đã cố gắng từng ngày để thay đổi, cải thiện kinh tế rồi mới chăm chút hình thức sau.

Đến nay khi gánh nặng nợ nần đã giảm bớt, cuộc sống của tôi có chút thoải mái và khởi sắc thì đùng một phát vợ chồng em chồng chuyển đến nhà tôi ở. Hôm đó, khi tôi đi làm về thì bất ngờ thấy vợ chồng em trai chồng đứng trước cửa nhà với rất nhiều hành lý. Tôi ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ hỏi han xem như vậy là thế nào thì cô em dâu nhanh nhảu trả lời là mẹ chồng quyết định phá bỏ để xây lại nhà cũ, hiện tại bà chuyển sang nhà dì ở tạm còn bảo họ sang ở cùng vợ chồng tôi trong thời gian xây nhà. 

Tôi ngớ người vì bất ngờ và sốc nên đã lập tức gọi điện cho chồng để xem tình hình thế nào. Không ngờ chồng tôi nói mẹ đã gọi cho anh nói về chuyện này và anh đồng ý nhưng quên chưa nói với tôi. Tôi bực bội nói tại sao anh tự ý quyết định mà không hỏi ý kiến của tôi, rằng tôi không thích chung đụng như thế thì anh còn mắng ngược tôi là ích kỷ, anh chị cho em sống chung thì có gì sai mà tôi phải ầm ĩ rồi dập máy. 

Tôi thực sự buồn và thất vọng vì thái độ của chồng nên giận dữ gọi lại tuyên bố nếu để vợ chồng em trai anh ở cùng thì tôi sẽ ly hôn. Anh không hề hiểu cho nỗi ấm ức của tôi những năm qua mà còn thiếu tôn trọng tôi như vậy thì tại sao phải tiếp tục bên nhau? Tôi làm như vậy có đúng không? Xin mọi người cho tôi lời khuyên.

Mẹ chồng bất công chỉ coi trọng vợ chồng con trai út

Tôi và chồng kết hôn đã được 10 năm thì xảy ra mâu thuẫn không thể hóa giải, bắt nguồn từ cách đối xử bất công của mẹ chồng.

Vợ chồng tôi vốn là bạn đại học, yêu nhau thắm thiết từ thời sinh viên và sớm làm đám cưới sau khi tốt nghiệp đi làm. Bạn bè từng rất ngưỡng mộ tình yêu của chúng tôi nhưng ai ngờ rằng cuối cùng tình yêu đó lại hóa gông cùm khiến tôi gục ngã.

Tôi sinh ra trong một gia đình gia giáo ở thành phố, còn chồng tôi lớn lên trong gia đình khó khăn hơn nên bố mẹ tôi đã phản đối gay gắt cuộc hôn nhân này. Xong vì quá yêu chồng, tôi bỏ qua mọi lời can ngăn của cha mẹ để đi theo tiếng gọi trái tim.

Xót xa khi biết lý do em dâu không dự đám tang của mẹ chồng

Em dâu tôi kiên quyết không về dự đám tang của mẹ chồng, hóa ra là có nguyên nhân.

Mẹ tôi mới mất tròn một tháng. 2 ngày làm lễ tang, em dâu tôi không về, chỉ gửi chồng đem về 10 triệu để góp tiền xây mộ mẹ cho đẹp. Nhưng anh em tôi đã từ chối số tiền đó và giận dữ trách em trai không biết dạy vợ, ngay cả đám tang của mẹ chồng mà con dâu cũng không chịu về để tang. Em tôi giải thích rằng em dâu sợ đám đông, chỉ cần đến đám đông hoặc thấy đám đông là sẽ co rúm người lại, đôi lúc không tự chủ được hành vi của mình. Em tôi còn khẳng định vợ vẫn đeo khăn tang, vẫn để tang ngay tại nhà của mình ở thành phố. Nhưng lúc đó, chúng tôi không tin mà còn bực tức cho rằng em trai sợ vợ, nuông chiều vợ thái quá.

Mãi mới tái hôn lần 2 nhưng tôi phải đuổi vợ ngay lập tức

Đám cưới được diễn ra tại khách sạn nhỏ, với sự tham dự của người thân thiết hai bên gia đình. Con gái 10 tuổi của tôi cũng vui vẻ đồng ý.

Sau khi vợ mất, tôi một mình nuôi con gái. Ở tuổi 40, tôi mới thực sự cảm thấy cô đơn, dần quên được người vợ quá cố nên dành nhiều thời gian hơn cho bản thân. Tôi gửi con về cho ông bà nội, đôi lúc tôi lại chạy qua thăm nom con. Ngoài giờ làm, tôi tham gia nhiều các câu lạc bộ nhảy ở trung tâm. Tại đây, tôi tình cờ quen một cô gái. Cô ấy kém tôi 5 tuổi và đã từng qua một lần đò nhưng chưa có con.

Ban đầu chúng tôi chỉ xem nhau là bạn, nhưng dần dần trò chuyện, tôi có cảm giác như cô ấy rất hợp với mình. Một lần cô ấy đang nhảy với tôi thì bỗng dưng bị ngất, tôi vội vàng đưa cô ấy vào viện. Bác sĩ bảo nguyên nhân do huyết áp thấp nhưng cũng nên ở lại một vài ngày để bồi bổ. Trong suốt thời gian đó, tôi chăm sóc cô ấy tận tình.

Đến khi ra viện, cô ấy bỗng tâm sự: "Anh thật tốt với em. Mấy năm qua em sống một mình rồi, giờ em rất muốn anh làm chỗ dựa cho phần đời còn lại của em". Câu nói ấy khiến trái tim tưởng chừng không thể rung động vì ai đập loạn nhịp, tôi thấy mình là người quan trọng nhất đối với cô ấy lúc này nên vui vẻ gật đầu ngay.

Là người sống truyền thống, tôi muốn mình sẽ tổ chức một đám cưới nhỏ cho vợ không phải thiệt thòi. Tôi không muốn yêu chơi bời như một số người xung quanh, tôi muốn có một mái ấm thực sự. Đám cưới được diễn ra tại khách sạn nhỏ, với sự tham dự của người thân thiết hai bên gia đình. Con gái 10 tuổi của tôi cũng hiểu chuyện, nó vui vẻ cho tôi đi bước nữa mà không ngăn cản hay phàn này gì. Vợ mới của tôi cũng rất vui vẻ hứa với tôi rằng, sau khi về chung một nhà, cô ấy sẽ đón con bé về ở chung và xem như con ruột của mình.
Mai moi tai hon lan 2 nhung toi phai duoi vo ngay lap tuc
 

Đêm tân hôn, sau khi tắm rửa xong, tôi trở về phòng. Ngày hôm đó tôi rất hạnh phúc vì mọi thứ đều như ý nguyện. Trước khi lên giường ngủ, vợ bỗng ngỏ lời: "Em có một đề nghị thế này, mong anh chấp nhận". Tôi nói: "Có gì em cứ nói, một điều chứ mười điều anh cũng chấp nhận làm tất cả cho em. Với anh, giờ em là cả thế giới".

Sau đó, vợ tôi lấy trong túi xách ra một bức ảnh, đó là ảnh cưới của cô ấy với chồng cũ. Cô ấy nói: "Em tái hôn với anh rồi nhưng vẫn muốn giữ bức ảnh này làm kỉ niệm, và em muốn để nó ở bàn làm việc trong phòng".

Nghe vợ nói xong, tôi tức điên người không thể chịu đựng được. Cô ấy đã cưới tôi rồi mà còn vấn vương chồng cũ, việc giữ ảnh kỉ niệm cũng không hề tôn trọng tôi chút nào. Chúng tôi cãi nhau rất to. Khi nóng giận lên, tôi đuổi vợ ra khỏi nhà mà không cần suy nghĩ nhiều.

Rất may mà chúng tôi chưa đăng kí kết hôn, không thì giờ ra tòa cũng khó khăn. Giờ ngồi nghĩ lại, tôi thấy cuộc đời mình cũng vất vả, trải qua hai lần kết hôn rồi mà không đâu vào đâu. Trong tương lai chắc tôi sống một mình và dành thời gian nhiều hơn cho con, tận hưởng cuộc sống theo cách riêng chẳng phụ thuộc vào ai.