![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Gá nghĩa vợ chồng được 10 năm, một ngày nọ, ông Bình - ngụ ở quận Tân Bình, TP HCM - biết tin bà Hương, vợ ông, đã nộp đơn đơn phương xin ly hôn tại TAND quận. Vừa bất ngờ, tức giận vừa không cam tâm để bà đến với nhân tình, ông xuống nước năn nỉ vợ rút đơn ly dị.
Tài sản không đổi được hạnh phúc
Để chứng tỏ “tấm chân tình”, ông Bình đã soạn thảo bản “hợp đồng hôn nhân”. Trong bản hợp đồng, hai bên cam kết: Nếu bà Hương đồng ý rút đơn xin ly hôn thì sau này ông sẽ chia cho bà 60% tài sản, là giá trị 2 căn nhà mà ông đứng tên. Bà Hương đồng ý.
Thế nhưng, chưa đến 1 năm sau, ông bà lại dắt nhau ra tòa xin ly hôn. Tại phiên sơ thẩm, TAND quận Tân Bình quyết định cho ông bà ly hôn. Khi phân chia tài sản, vì 2 căn nhà có trước hôn nhân nên tòa phán bà Hương chỉ được nhận một nửa phần tài sản mà 2 ông bà đã tạo dựng được trong thời gian chung sống, gồm: xe máy, nồi cơm điện, máy lạnh và một số đồ dùng lặt vặt khác.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Không yêu cũng giữ
Với lý do không còn tình cảm với nhau và đã ly thân hơn 2 năm, anh Sơn, nhà ở quận Phú Nhuận, TP HCM, nộp đơn xin ly hôn. Xét thấy mâu thuẫn giữa hai vợ chồng không nghiêm trọng đến mức phải ly hôn, tòa sơ thẩm tuyên bác đơn của anh Sơn. Anh kháng cáo. Tại phiên tòa phúc thẩm, chị Lam, vợ anh, tiếp tục bảo vệ ý kiến của mình. Chị trình bày: Cách đây 2 năm, tình cảm vợ chồng vẫn tốt đẹp nhưng do anh Sơn bị stress trong công việc nên đề nghị được sống riêng để ổn định lại tinh thần. Thương chồng, chị đồng ý và tạo mọi điều kiện để anh sớm hồi phục chứ không phải ly thân. Còn anh Sơn khẳng định: “Vợ tôi không chịu ly hôn chẳng phải vì còn yêu tôi mà vì sợ phải chia đôi tài sản mà cô ấy cho rằng một tay mình tạo dựng nên. Suốt 6 năm chung sống, cô ấy luôn cho mình tài giỏi, kiếm được nhiều tiền nên coi thường tôi. Đã vậy, 2 năm tôi sống riêng, cô ấy cũng chẳng thèm ngó ngàng tới. Thậm chí, khi đưa con đến gặp tôi, cô ấy cũng muốn tránh mặt, thấy tôi ra là cô ấy đi ngay”.
Khi chủ tọa phiên tòa phúc thẩm nhận định: “Mâu thuẫn giữa hai vợ chồng chưa đến mức phải ly hôn. Anh hãy vì con mà suy nghĩ lại”. Anh Sơn bật khóc: “Tòa không hiểu, với tòa là không nghiêm trọng nhưng với tôi là nghiêm trọng. Tôi là giáo viên nên dù tức giận đến mấy cũng không bao giờ động tay động chân với vợ. Nếu tòa xét khi có bạo lực gia đình mới nghiêm trọng thì có lẽ tôi chẳng bao giờ được ly hôn”.
Kết thúc phiên tòa với kết quả y án sơ thẩm, chị Lam nhanh chóng đi ra bãi giữ xe, chẳng thèm nhìn chồng. Còn anh Sơn ngồi phịch xuống ghế đá trong sân tòa, ngửa mặt lên trời thiểu não.
Hết yêu, hãy cư xử đẹp
“Đời sống hôn nhân không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Những khi sóng gió là lúc cả hai nên bình tĩnh suy xét lại tình cảm của mình, tránh đưa ra những quyết định sai lầm trong một phút nóng giận, bốc đồng. Khi tình yêu không còn, chúng ta cũng nên cư xử thật đẹp để chứng tỏ bản lĩnh của mình. Muốn níu giữ hôn nhân không vì yêu mà chỉ vì tài sản, con cái, sĩ diện... thì chỉ gây ra sự bất hạnh cho cả hai” - bà Lê Thị Thùy Trang, Phó Giám đốc Trung tâm Tư vấn tâm lý Những người bạn, chia sẻ.
Chị - một người đàn bà không có vẻ đẹp rạng ngời, vóc dáng nhỏ bé nhưng tấm bằng tiến sĩ ở nước ngoài cùng tài ứng xử, nói năng đầy sức thuyết phục, luôn khiến những người đối diện, nhất là đàn ông ngưỡng mộ. Vậy mà, chồng chị lại không như vậy. Anh luôn cố tìm mọi cách để “dìm hàng” chị…
Ra Tết, bạn bè cũ tụ tập ngoài quán để “hàn huyên”. Như thường lệ, chị nổi lên như một “ngôi sao sáng” với vai trò dẫn dắt câu chuyện, hướng mọi người vào những đề tài gai góc nhưng đầy thú vị. Anh lặng lẽ ngồi bên cạnh, vẻ mặt vô cảm giữa lúc mọi người đang hào hứng tranh luận về đề tài “làm ăn thế nào trong năm mới”. Chờ mọi người lắng xuống, anh buông một câu: “Bà có giỏi giang thì làm sao “chắp cánh” cho con bé nhà mình bay sang Mỹ để du học ấy, chứ đừng có ngồi đây mà nói phét!”.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Chị khéo léo chuyển đề tài, nhưng anh vẫn tỏ vẻ khó chịu. Lát sau, anh lẳng lặng bỏ ra một bàn khác ngồi một mình, mặc cho bạn bè xì xào, nhìn ngó. Thái độ của anh cũng khiến chị… mất hứng, và cuộc hàn huyên của đám bạn cũng “rã đám” sau đó ít lâu.
Về nhà, chị cố gắng giữ im lặng. Vì quá hiểu tính khí của chồng nên chị tìm cách tránh một cuộc cãi vã vô bổ. Về phần anh, sau vài câu châm chọc mang tính “gây sự” nhưng thấy “đối thủ” không có phản ứng, cũng lẳng lặng tìm một góc riêng để ôm lấy chiếc iPad chơi game đến khuya.
Ngày hôm sau, hết giờ làm việc chị mời một số đồng nghiệp về nhà chơi. Anh không ngồi cùng, chỉ thỉnh thoảng đi qua đi lại, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu khi nghe mấy đồng nghiệp nam hết lời ngợi khen vợ mình, nào là đảm đang, nào là khéo thu xếp gia đình… Cho đến khi nghe một người nào đó “tung hô” vợ mình là “nữ tướng” thì anh… hết chịu nổi. Anh cố ghìm mình, nhưng trong đầu thì bao ý nghĩ quay cuồng: Phải chăng, họ bảo vợ mình là “nữ tướng” thì ám chỉ mình là… lính hầu? Họ nói thế liệu có phải chê mình là vô tích sự, chẳng làm được gì?...
Chờ mọi người ra về, anh gọi chị lại với giọng bực dọc: “Từ nay, tôi không muốn cô lôi mấy người đó về nhà nữa đâu. Chỉ toàn ăn nói lăng nhăng, chẳng coi ai ra gì!”. Chị tính “rút êm”, nhưng anh kiên quyết bắt chị phải giải thích về hai chữ “nữ tướng”, kèm theo hàng loạt “bình luận” do anh tự nghĩ ra. Chị cười: “Họ bảo em là “nữ tướng”, thì anh cũng là “nam tướng”, có ai làm gì hạ thấp giá trị của anh đâu”. Nhưng anh vẫn không chịu. Chẳng gì thì anh cũng là người đàn ông duy nhất của gia đình, nói theo các cụ ngày xưa thì chính anh mới là “trụ cột”, làm gì có chuyện “nữ tướng” với “nam tướng” ở đây! Chị gật đầu tỏ ý dàn hòa: “Thì thế cũng được!”.
Tình cờ, vài ngày sau gặp hai đồng nghiệp của vợ ngoài quán cà phê. Họ vờ không nhìn thấy anh, ngồi rì rầm nói chuyện với nhau, anh nghe loáng thoáng trong câu chuyện những lời nhận xét về vợ mình. Riêng câu “Tuy không cao nhưng ai cũng phải ngước nhìn” thì anh nghe rất rõ. Phải chăng, họ ví vợ anh là… chai bia Sài Gòn lùn – loại bia mà anh mê nhất?
Câu nói đụng chạm đến “triết lý rượu bia” ấy khiến anh giật mình. Phải chăng trong cuộc sống, anh chưa bao giờ biết “ngước nhìn” khi luôn để lòng đố kỵ, tính gia trưởng lấn át cả lý trí và tình cảm?...
Hôm ấy, trong bàn tiệc có đứa em gái của đồng nghiệp tôi, trẻ tuổi, xinh đẹp. Vợ tôi trầm trồ khen ngợi, tỏ ra vô cùng thân thiện, bảo: “Sau này nhớ gắng lấy chồng giàu nghen em, đừng đem nhan sắc bỏ vô nhà khốn khó, uổng phí lắm!”. Xung quanh mọi người đều cười coi như một câu đùa vui nhất thời. Vợ tôi cũng cười nửa miệng, nhất là khi nhìn thấy mặt tôi tái đi trong nỗi xấu hổ.
Chúng tôi cưới nhau khi còn khá trẻ, gia cảnh hai bên đều nghèo, chẳng thể giúp gì. Vợ tôi lúc ấy nói không sao, mình đều có học thức và nghề nghiệp đàng hoàng, đâu sợ đói, no ấm là vui rồi, cần gì phải sang trọng cảnh vẻ. Không lãng mạn tới mức “một túp lều tranh hai quả tim vàng”, nhưng tôi vững tin rằng, hạnh phúc sẽ ở bên hai vợ chồng.
Thế nhưng, cuộc sống không ai nói trước được điều gì. Tôi đã rất cố gắng làm việc mà dường như may mắn vẫn ở đâu xa lắm. Càng cố gắng lại càng thấy không đủ. Ban ngày tôi đi làm ở cơ quan, tối tranh thủ về “chạy chợ” kiếm thêm, nhưng cảnh nhà vẫn cứ lay lắt tạm bợ. Vợ tôi chỉ có thể nín nhịn làm vui được thời gian ngắn…
![]() |
Ảnh minh họa. |
Đi khuất thì thôi, về đến nhà là buộc phải nghe “trường ca” của vợ.
Ai đó từng bảo, sự nghiệp lớn nhất của một người đàn bà là kiếm được một người đàn ông có thể lo cho mình. Vợ tôi nằm lòng câu đó. Cô ấy quay sang trách móc về khả năng kiếm tiền của tôi, rằng thu nhập như thế chỉ có chết đói, suốt đời không thể ngóc đầu lên nổi. Ăn còn chưa đủ nói chi đến dành dụm tích cóp. Vợ luôn miệng than về những vất vả khó khăn trong cuộc sống vì lấy phải người chồng không giỏi kiếm tiền như tôi. Đau nhất là cô ấy có lần xa gần rằng, hồi xưa chẳng hiểu sao mà vội vàng kết hôn đến vậy, giờ có hối cũng không kịp. Lúc ấy, tôi đã hết sức kiềm chế để không tung hê mọi thứ…
Tôi nghe riết cũng nhàm, không còn cảm giác tự ái, tức giận nữa. Chỉ có nỗi buồn tràn ngập trong lòng. Tôi biết lỗi do mình vô dụng, nhưng khả năng con người có hạn, hơn nữa, tôi cũng đã hết sức hạn chế chi dùng cho bản thân, lúc nào cũng canh cánh lo làm kiếm tiền mang về. Nghèo quả là cái tội, nhất là khi vợ không thông cảm, động viên mà cứ liên tục xỉa xói, than vãn, trách cứ. Tôi vô cùng mỏi mệt, tất nhiên không tránh khỏi có lúc bực mình. Vậy là cô ấy được thể lu loa lên rằng chồng đã bất tài không lo được cho vợ con, lại còn gây gổ kiếm chuyện.
Cuộc sống như cái vòng luẩn quẩn, bẳn chật khổ sở. Chẳng lẽ đàn bà bây giờ, sức chịu đựng và sự đòi hỏi chỉ quanh quẩn hai chữ vật chất tầm thường, còn mọi giá trị khác của hôn nhân chẳng đáng giá xu nào? Không tiền thì tình cũng khô héo ư? Giá như vợ tôi có thể đồng cam cộng khổ với chồng hơn, dùng sự yên ổn và ấm áp của gia đình để khích lệ chồng, biết đâu, cơ hội đã không vuột qua.